Kể từ kỳ nghỉ hè của năm lớp 8, Thẩm Thanh đều tới trung tâm mua sắm này để làm việc bán thời gian vào những ngày cuối tuần. Lần này cậu làm ở một cửa hàng quần áo nam. Dáng người Thẩm Thanh cao ráo, gương mặt cũng rất được, quá thích hợp để làm nhân viên bán hàng kiêm người mẫu ở đây.
Lúc nghe thấy giọng nói Cố Kiêu Dương, Thẩm Thanh còn đang bận rộn sắp xếp lại quần áo lộn xộn của khách đợt trước, cậu ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bộ dạng khác thường của Cố Kiêu Dương, trái tim vô thức đập loạn.
“Cố Kiêu Dương? Cậu… Tôi làm việc bán thời gian ở đây.”
Thẩm Thanh còn đang định hỏi tại sao hắn lại ở đây, liền nhớ ra, bộ dạng nghiêm túc như đang ghi bài của Cố Kiêu Dương trên lớp ngày hôm qua thực ra là đang liệt kê ra danh sách những thứ muốn mua, thế nên cậu đoán đối phương tới đây là để mua sắm.
“Thật sao?” Cố Kiêu Dương nhìn thấy Thẩm Thanh đang sửa lại kẹp cà vạt, lại hỏi: “Cậu bán được đồ có tính theo hoa hồng không?”
“Không tính hoa hồng nhưng sẽ có tiền thưởng.” Thẩm Thanh không phải nhân viên chính thức, nên đương nhiên sẽ không có hoa hồng, nhưng cậu lại có thể thu hút khách hàng tới đây trong thời gian làm việc, thế nên quản lý đã trả thêm cho cậu một khoản tiền thưởng.
Cố Kiêu Dương chọn tới chọn lui, cuối cùng lấy ra hai chiếc kẹp cà vạt tinh xảo đưa cho Thẩm Thanh gói lại, hắn ngồi trước quầy, chống cằm nhìn Thẩm Thanh khéo léo gói những chiếc kẹp cà vạt lại.
Chẳng mất quá ba phút, Thẩm Thanh đã nhanh gọn chuẩn bị xong kẹp cà vạt, bỏ vào gói rồi dùng hai tay đưa cho Cố Kiêu Dương: “Đã gói xong.” Cậu ngừng lại một chút rồi lại nói: “Cảm ơn ạ.”
Cố Kiêu Dương biết Thẩm Thanh cảm ơn cái gì, nhưng hắn biết đây chẳng phải chuyện gì to tát, mỗi khi đi mua sắm hắn đều mua quà về cho ba với anh trai mình, lần này thế mà lại tình cờ gặp Thẩm Thanh ở đây, đúng lúc cậu lại làm việc bán thời gian ở cửa hàng quần áo nam. Hắn cầm lấy túi xách, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Cái này tôi mua cho ba với anh trai, ngày mai cậu cứ mang quần áo dọn tới ký túc đi, những thứ khác tôi đã mua hết rồi, ngày mai gặp lại nhé, tạm biệt.”
Khóe môi Thẩm Thanh cong lên: “Được, mai gặp.”
Đợi tới khi Cố Kiêu Dương đi rồi, cậu ngẩn người nhìn mu bàn tay mình, vừa nãy lúc Cố Kiêu Dương nhận lấy túi giấy, không cẩn thận có cọ qua mu bàn tay cậu, ngón tay Cố Kiêu Dương lạnh băng, nhưng nơi hắn chạm vào lại nóng rực lên.
“Thẩm Thanh, Thẩm Thanh, thu dọn lại đồ đạc ở đây một chút!”
Giọng nói của quản lý cửa hàng làm suy nghĩ Thẩm Thanh quay lại, cậu không nghĩ nhiều nữa, quay trở lại làm việc của mình.
…
Cố Kiêu Dương đi loanh quanh một vòng cũng thấm mệt, hắn tùy tiện tìm một quán trà sữa, sau đó chơi game giết thời gian buổi chiều.
Cố Kiêu Dương chơi game không giỏi, đây là trò chơi đêm hôm qua Diệp Phàm và Kha Chí Viễn bí mật ghi điểm. Vừa vặn hôm nay có cập nhật mùa giải mới, đọc xong nội dung mùa giải mới cập nhật, Cố Kiêu Dương thiếu chút nữa đã cười thành tiếng… Đội năm hàng không đã bị hạn chế cấp bậc, hai người kia cũng không trốn được.
Mỗ Nông Dược là một trò chơi moba đang phổ biến bây giờ, bình thường có hình thức 5v5, thật ra trình độ của Kha Chí Viễn và Diệp Phàm không tốt cho lắm, nhưng cũng đủ dẫn theo Cố Kiêu Dương đi đánh game.
Mùa giải mới được cập nhật, thứ hạng của mọi người đều không chênh lệch nhau là mấy. Hắn ở hàng thứ ba, Kha Chí Viễn vừa đăng nhập vào trò chơi đã gào lên, bản cập nhật lần này không hợp lý.
Nghe vậy, Cố Kiêu Dương không vui, “Kha Chí Viễn, ý cậu là gì? Tôi đã lợi hại hơn trước rất nhiều! Nếu cậu không muốn đánh cùng tôi thì out ra, để mình Diệp Phàm chơi với tôi.”
“Được.” Diệp Phàm vui vẻ đồng ý. Cậu luôn cảm thấy có lỗi vì mùa giải trước không mang theo Cố Kiêu Dương. Nghĩ kỹ lại thì đầu sỏ chính là Kha Chí Viễn, nếu không phải cậu ta lôi kéo cậu thì kết quả đâu có như vậy. Nếu phấn đấu thêm một chút là có thể kéo Kiều Kiều lên vương giả rồi.
Diệp Phàm nói, Kha Chí Viễn lập tức thú nhận: “Sai rồi, tôi sai được chưa, Kiều Kiều, cậu muốn làm xạ thủ sao, tôi cho cậu đánh hỗ trợ, anh em chúng ta có thể cùng sống cùng chết với nhau!”
“Tôi chẳng thèm nhá, mỗi lần đều có tận bốn, năm người tới công kích tôi, cậu chỉ biết vứt tôi một chỗ rồi vắt chân lên cổ chạy, tôi toàn bị đánh thảm.” Biết Kha Chí Viễn không ra tay, Cố Kiêu Dương lập tức có điểm, mùa giải mới sẽ có rất nhiều người tham gia, thế nên rất nhanh đã vào trận.
Mùa giải trước Cố Kiêu Dương có khá ít điểm, mùa giải này thứ hạng của hắn khá thấp, có hắn kéo cấp bậc xuống nên ba người bọn họ lên hạng rất nhanh. Cố Kiêu Dương cũng không muốn trở thành chó con ngồi không ăn bắp cải, hắn nhìn thao tác điêu luyện của Diệp Phàm và Kha Chí Viễn, liền hỏi: “Làm thế nào mới chơi giỏi trò này được?”
Kha Chí Viễn thích lên mặt dạy đời, nhiệt tình phân tích cho Cố Kiêu Dương: “Tôi nghĩ cái quan trọng nhất chính là suy nghĩ, cái này đánh nhiều có thể tự nhận ra. Thứ hai, chính là tốc độ, thiên hạ võ công cần giỏi nhất chính là tốc độ, nhiều thao tác phải nhanh mới có thể ấn ra được.”
Nhanh?
Cố Kiêu Dương đột nhiên nhớ tới động tác Thẩm Thanh gói cà vạt sáng nay, hai tay đều rất nhanh, lại nhớ tới cậu thông qua kỳ thi khảo thí mới vào được trường, đầu óc nhất định cũng rất tốt, nói không chừng lại là hạt giống tốt để chơi game.
Gần hết thời gian, Cố Kiêu Dương không đánh nữa, hai ngụm liền hút xong ly trà sữa, sau đó gọi xe trở về nhà.
Vừa về đến nhà, hắn đã bị Cố Tử Kỳ giữ lại, “Kiêu Kiêu, em định ở nhà hay chuyển tới ký túc đây? Ký túc xá không rộng đâu, nhiều đồ như vậy làm sao mà chứa hết được.” Cố Tử Kỳ lại nhìn một vòng, cảm thấy rất kỳ lạ: “Hơn nữa, những thứ này còn mua theo cặp?”
Cố Kiêu Dương tự nhiên mà trả lời: “Đây là chuẩn bị cho bạn cùng phòng của em á.”
Cố Tử Kỳ vừa nghe thấy, đầu cũng sắp nổ tung: “Em muốn sống cùng ai? Người đó là ai? Có đáng tin không? Cậu ta không có ý xấu với em chứ? Mau cho anh tên và phương thức liên lạc của cậu ta, đừng để bị lừa!”
“Anh, đều là con trai với nhau, sao còn sợ cậu ấy có ý xấu với em? Với lại đây là trường học, rất an toàn. Em vất vả lắm mới tìm được bạn cùng phòng, anh đừng gây rối nữa.”
Cố Tử Kỳ hiểu rõ em trai mình, nếu đã quyết định chuyện gì thì cũng không thay đổi, từ hồi cấp hai Cố Kiêu Dương đã muốn mặc quần áo con gái đi học, ngay cả khi bị mắng mỏ hay bắt nạt cũng không chịu thay đổi. Nghe hắn nói như vậy, anh cũng đành phải từ bỏ, chỉ dặn dò em trai mỗi ngày đều phải nhắn tin báo an toàn. Sau đó yêu cầu bảo mẫu và quản gia thu dọn đồ đạc không để cho Cố Sùng Uyên nhìn thấy.
Sáng hôm sau, ba hắn muốn nói vài câu với Cố Kiêu Dương trước khi ra ngoài, nhưng ông nhịn không được lại nói, không quen rồi cũng chịu về nhà thôi.
“Ba, ba đừng dụ dỗ con, lần này con nhất định sẽ thắng. Tối nay ba về không gặp được con nữa đâu. Hôm nay con cố ý dậy sớm cho ba gặp mặt đấy, để ban đêm ba khỏi nhớ con mà lại khóc nhè!”
“Con đấy.” Cố Sùng Uyên làm động tác muốn gõ vào đầu Cố Kiêu Dương, làm hắn bị dọa rụt cổ lại, sau cùng lại cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp to lớn đang vỗ trên đầu mình. Đột nhiên, cảm giác áy náy dâng lên, ba và mẹ đều rất yêu thương hắn, rõ ràng hắn chính là nguyên nhân giết chết mẹ mình, nhưng không ai trách mắng hắn, còn yêu thương hắn nhiều như vậy, tại sao thế?
Cố Tử Kỳ đóng cửa lại, thấy Cố Kiêu Dương vẫn đang đứng ngoài hiên, đôi mắt còn hơi phiếm hồng, còn đang tưởng hắn nhớ nhà không nỡ đi, nửa đùa nửa thật dỗ dành: “Làm sao vậy? Vừa rồi vẫn mạnh miệng nói buổi tối ba đừng khóc nhè, sao em lại khóc trước rồi?”
“Em không khóc! Có hạt cát bay vào mắt em!!”
Cố Kiêu Dương nhanh chóng thu lại cảm xúc, rồi lại giơ nanh múa vuốt về phía Cố Tử Kỳ.
“Được rồi, không khóc, nhất định là do mẹ Trương không quét dọn sạch sẽ, để trong phòng có hạt cát, lát nữa anh sẽ phạt mẹ ấy quét lại.”
“Không cần phạt! Là… Là gió bên ngoài thổi vào!”
“Anh nói đùa với em thôi, chuẩn bị dần đi, buổi chiều anh đưa em tới trường.”
Cố Kiêu Dương trở về phòng, lấy một quyển album từ trong ngăn kéo ra, người phụ nữ trong album có tám phần giống với Cố Kiêu Dương, bà cười hiền lành, dịu dàng ôm Cố Tử Kỳ còn đang mặc tã lót trong lòng.
Ít nhất, anh trai cũng nên trách hắn, là vì hắn đã hại anh không còn mẹ nữa.