Sau hai ngày quan sát, Thẩm Thanh phát hiện ra, Cố Kiêu Dương là một người, tan học nếu không nằm bò ra bàn phát ngốc thì sẽ chơi điện thoại…
Dường như hắn không có bạn, không như những người khác trong lớp túm năm tụm ba, ở chỗ họ lại cực kỳ yên tĩnh.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Thanh mới phát hiện ra là mình nhầm rồi, Cố Kiêu Dương vẫn có bạn.
“Kiều Kiều~”
Thẩm Thanh đang đi thì nghe thấy tiếng gọi, cửa sau có hai học sinh lớp khác hướng về phía bọn họ vẫy tay, một tiếng lại một tiếng Kiều Kiều mà gọi.
Kiều Kiều?
Cố Kiêu Dương đang úp sấp nằm chợp mắt, bị mấy giọng nói điệu điệu này gọi làm cho mất bình tĩnh, hắn đen mặt đứng dậy đi về phía cửa.
Kiêu Kiêu là nhũ danh của Cố Kiêu Dương, lúc hắn được mười ba tuổi đã cấm mọi người không ai được gọi nhũ danh này ra, cho dù là Cố Sùng Uyên cũng chỉ gọi hắn lúc ở nhà, còn người ngoài tuyệt đối không bao giờ được gọi thế.
Mà Diệp Phàm cùng với Kha Chí Viễn lại hiếm khi to gan phớt lờ lời cảnh cáo của Cố Kiêu Dương. Không những dám gọi tên nhũ danh của hắn ở nơi công cộng mà còn tự tiện đổi “Kiêu Kiêu” thành “Kiều Kiều”.
Ba nhà Cố, Diệp và Kha là bạn bè, vừa vặn lại có ba đứa trẻ của các nhà trạc tuổi nhau, thế nên ba người họ cũng vì thế mà chơi thân với nhau.
Từ hồi cấp hai, Cố Kiêu Dương đã mặc đồ nữ tới trường và phải chịu rất nhiều ánh mắt soi mói, không hiểu vì sao nhưng Diệp Phàm và Kha Chí Viễn vẫn luôn chơi cùng Cố Kiêu Dương, vẫn luôn che chở cho hắn, tới khi lên cấp ba, Cố Kiêu Dương lại không học cùng ban với hai người bọn họ.
Trường trung học Sùng Dương khác với những trường khác, chỗ họ được chia thành ban xã hội và ban tự nhiên, nhưng trong vòng năm nhất vẫn có thể xin đổi ban, Diệp Phàm và Kha Chí Viễn đều chọn học ban tự nhiên, chỉ có Cố Kiêu Dương chọn học ban xã hội.
“Đã nói đừng gọi tôi là Kiều Kiều rồi mà, mấy cậu nghe không hiểu sao?”
Cố Kiêu Dương bị đánh thức, tính tình cau có khó chịu.
“Được rồi, được rồi, chúng tôi chỉ muốn tới nhìn xem một mình cậu học một lớp như thế nào, có ai bắt nạt cậu không?” Kha Chí Viễn bá vai Diệp Phàm, một tay chống trên eo, nhăn mặt.
“Không ai bắt nạt tôi cả, nhưng mà vừa lúc mấy cậu tới, tôi có việc muốn hỏi đây.”
Cố Kiêu Dương dựa người vào cửa sau, hỏi: “Hai người ở lại trường một đêm, cảm thấy ok không?”
Diệp Phàm chỉ hơi gật đầu, Cố Kiều Dương cũng biết rõ tính cách của tên này, chỉ chờ Kha Chí Viễn trả lời.
“Được, tôi thấy khá tốt, buổi tối được tự học hai tiết, đến 11 giờ sẽ tắt đèn, ban ngày có rất nhiều thời gian rảnh! Duy nhất một chuyện là phải tự giặt quần áo, nếu không phải Diệc Phàm ở sạch, tôi đã định tích trữ quần áo một tuần rồi mang về giặt một thể đó.”
Cố Kiều Dương dùng tay gõ gõ cằm suy nghĩ, sau đó hỏi: “Vậy hai cậu thấy tôi có thể ở lại một tuần không về nhà không?”
Diệc Phàm và Kha Chí Viễn liếc nhau, sau đó đồng loạt trả lời: “Không thể.”
Cố Kiêu Dương: “....”
“Ấy, không phải do bọn tôi xem thường cậu đâu, ba với anh trai cưng cậu như công chúa, sợ cậu phơi nắng phơi gió, còn không cho làm việc nhà, rời giường cực kỳ xấu tính. Thật không dám tưởng tượng ai sẽ là bạn cùng phòng của cậu nữa, trường học quy định ít nhất phải hai người chung một phòng đấy.”
“Vậy tôi ở một mình!” Cố Kiêu Dương bĩu môi, trong lòng cực kỳ không phục.
“Cậu không sợ ma sao!”
“....”
Lần này Cố Kiêu Dương thật sự đã bị chọc tức, “Cút cút cút, mau cút đi.”
“Chúng tôi cũng về đây, chuông vào học vừa kêu rồi, nếu cậu có thể tìm được bạn cùng phòng sẵn lòng làm bảo mẫu cho mình, trước tiên cậu ta phải chấp nhận chuyện cậu mặc quần áo con gái đi lại trong ký túc xá, với lại không có âm mưu gây chuyện với cậu đã.”
Nói xong, Kha Chí Viễn ôm Diệc Phàm quay về ban của mình.
Nói .thì dễ đấy.
Cố Kiêu Dương không thèm để trong lòng những lời đề nghị không đáng tin này, hiện tại có chuyện làm hắn đau đầu hơn, buổi chiều có tiết học thể dục. Hơn nữa còn là tiết thứ hai, mặt trời nắng chói, Cố Kiêu Dương nghĩ nghĩ, cảm thấy mình sắp ngất đi vì nắng rồi.
Để chuẩn bị thật chu toàn, buổi chiều Cố Kiêu Dương cố ý đến phòng học sớm hơn nửa tiếng. Không ngờ, trong phòng đã có người, đó là Thẩm Thanh, lúc này cậu đang nằm trên bàn ngủ say.
Cố Kiêu Dương cảm thấy thật kỳ lạ, bây giờ vẫn còn đang trong thời gian nghỉ trưa, cửa ký túc xá vẫn còn đóng, thường lệ chắc chắn không ai ở lại phòng học. Tuy rằng thấy kỳ lạ nhưng Cố Kiêu Dương cũng không hỏi, hắn là người cực kỳ thích ngủ, thế nên chẳng nỡ quấy rầy giấc ngủ của người ta.
Cố Kiêu Dương nhẹ nhàng ngồi xuống, lây một chiếc gương nhỏ từ trong ngăn kéo ra, sau đó lấy kem chống nắng tỉ mỉ bôi lên. Hắn sử dụng kem chống nắng vật lý, thường được dùng ở các thành phố phía Nam, nó dày và khó tán. Cố Kiêu Dương lăn lộn tận hai mươi phút mới có thể làm đều màu trên da, cuối cùng lại bôi thêm một lớp phấn phủ chống nắng, hắn cảm thấy cuối cùng mình cũng có dũng khí đi ra ngoài cửa để đối diện với ánh mặt trời.