Cố Kiêu Dương về nhà, khóc lóc, ăn vạ, làm nũng, các mánh khóe đều lôi ra dùng hết, cuối cùng cũng lay chuyển được Cố Sùng Uyên, chỉ cần hắn có thể trụ ở trường một tuần, trở về nhà không được phép làm ầm ĩ thì hắn có thể ở lại trường.
Yêu cầu tưởng chừng đơn giản nhưng đối với Cố Kiêu Dương lại rất khó khăn, hắn vốn định ở lại đó chơi hai ngày, muốn về nhà ăn cơm thì về, nhưng nghe ý cha già mình nói phải ở lại, chỉ ngoại trừ cuối tuần thôi hay sao?
Thật cáo già.
Từ khi sinh ra, Cố Kiêu Dương chỉ cần dang tay mặc quần áo, há miệng đã có cơm tới mồm, mười ngón tay chẳng dính nước, vừa rồi tranh luận lớn như vậy, hắn đã luôn miệng nói bản thân phải có tính tự lập, cuối cùng lại bị ông cha già nhà mình phản công.
Nhưng hắn vẫn cắn răng đồng ý, thời gian bắt đầu từ tuần sau, tuần này cũng chỉ còn trống một ngày, nó cũng là cơ hội duy nhất cho hắn thở, đúng lúc đang cần tính toán xem nên làm những việc gì.
“Giặt quần áo, phơi quần áo, xếp hàng tự lấy cơm, tự thức dậy…”
Trước khi ngủ Cố Kiêu Dương đã trải qua không biết bao nhiêu lần băn khoăn về chỗ ở, nhưng hắn chẳng nghĩ ra cách nào, tự giặt quần áo, hay để quần áo một tuần rồi mang về giặt không có liên quan tới chuyện tự túc cho lắm.
Hậu quả của việc suy nghĩ nhiều trước khi ngủ là Cố Kiêu Dương đã ngủ gật trong giờ đọc sách buổi sáng, thậm chí Cố Tử Kỳ còn mất nhiều thời gian để đánh thức hắn hơn bình thường.
Thẩm Thanh vừa vào lớp đã nhìn thấy những lọn tóc đen tán loạn trên bàn, mềm mại, lại nhẵn nhụi làm người khác nhịn không được muốn giơ tay ra sờ.
Ý nghĩ này đột ngột xuất hiện, Thẩm Thanh khẽ lắc đầu, chỉ muốn đem suy nghĩ kỳ lạ này vứt ra sau đầu, sau đó lẳng lặng ngồi xuống chỗ mình. Vừa sờ vào ngăn bàn đã có sách giáo khoa phát sẵn để đó, cậu treo cặp lên ghế. Không có việc gì làm nên cậu tranh thủ đọc sách buổi sáng ở trên lớp.
Cố Kiêu Dương ngủ thẳng tới khi chuông vào học vang lên mới tỉnh dậy, hắn cảm thấy đầu óc rối bời, vô thức nhìn sang bên cạnh, lập tức nhìn thấy sườn mặt nghiêm túc của Thẩm Thanh đang chăm chú đọc sách, đằng sau còn có cặp sách nửa cũ nửa mới treo trên ghế.
Cặp sách? Ở lại trường cũng cần mang cặp sách đi học sao? Có hơi kỳ lạ, Cố Kiêu Dương nhìn quanh phòng học, không thấy ai mang ba lô tới phòng học. Không đợi hắn nghĩ thêm, thầy giáo đã đi vào lớp chuẩn bị dạy học.
Tiết học đầu là lớp tiếng Anh, trường trung học Sùng Dương rất coi trọng việc giáo dục tiếng Anh, các lớp tiếng Anh đều dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh, việc khiến Thẩm Thanh không thể thích nghi được. Muốn quyển sách tiếng Anh đơn giản biến thành một cuốn kinh thư khó hiểu, cậu chỉ có thể biết nghĩa từng từ, nhưng lại không hiểu được thầy giáo trên bục đang nói gì, muốn cậu làm gì, Thẩm Thanh không muốn nhận thua, nhưng rồi lại cảm nhận được khoảng cách quá chênh lệch.
Đột nhiên, có một bàn tay trắng nõn vươn ra, lỗ tai cậu bị một vật lành lạnh nhét vào, sau đó là một tràng tiếng anh phổ thông tiêu chuẩn vang lên trong đó, giống như dựa vào lời nói của giáo viên tiếng Anh phiên dịch ra.
Thẩm Thanh quay đầu nhìn về phía Cố Kiêu Dương, trong mắt đầy nghi hoặc.
Cố Kiêu Dương chống tay trên mặt, nghiêng người nhìn cậu, nói: “Nghe như vậy cũng không hiểu sao?”
Sau khi điểm tên hôm qua, giáo viên chủ nhiệm đã giới thiệu Thẩm Thanh là bạn học từ trường khác chuyển tới, mọi người nên chiếu cố cậu một chút. Cố Sùng Uyên đã kể cả ngàn lần với Cố Kiêu Dương về quá trình học tập gian khổ của ông trong quá khứ, nếu không có người tốt giúp đỡ, ông chẳng có khả năng đạt được tới thành tựu như giờ. Thế nên ngay từ năm thứ hai trường học được thành lập, ông đã mở ra cuộc thi tuyển sinh như vậy. Mặc dù Cố Kiêu Dương được nuông chiều nhưng lại có ảnh hưởng rất lớn từ Cố Sùng Uyên, hắn rất kính nể những học sinh vượt khó học tập.
“Cảm ơn, tan học tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Thẩm Thanh nhẹ giọng nói.
Lúc đầu cậu đã định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt Cố Kiêu Dương, lời từ chối cũng chẳng nói nên lời.
Trong đôi mắt sáng ngời kia không có khinh thường, không có bố thí, không có đồng cảm, cái gì cũng chẳng có, sạch sẽ vô cùng, toàn bộ đều bị nhìn thấu, giống như chuyện này vừa mới viết trên giấy một cách đơn giản vậy.
“Không cần đâu, cho cậu dùng đấy.” Cố Kiêu Dương chỉ lỗ tai mình, “Tôi vẫn còn một cái nữa, đây là một đôi.”
“Nhưng mà cậu vẫn phải giúp tôi một việc, mỗi ngày mang nó về sạc pin, sau đó lại mang tới đây, tôi rất dễ để quên đồ, hôm nay anh trai nhét nó vào túi tôi mới nhớ ra.”
Hắn nói xong lại nhét hộp sạc vào túi của Thẩm Thanh, chẳng quan tâm cậu có đồng ý hay không, sau đó còn dặn một câu: “Cậu cũng đừng có quên đó!”
Cố Kiêu Dương đưa ra yêu cầu này không phải để làm Thẩm Thanh thoải mái nhận lấy tai nghe, trời sinh trí nhớ hắn đã kém, nhất là những chuyện nhỏ nhặt thường ngày, hắn luôn vứt bừa bãi, thường xuyên không mang tai nghe tới, sau đó lại giương mắt phát hiện ra nó, đối với hắn mà nói, bớt một cái tai nghe cũng giải quyết được ít phiền phức, cho dù không tìm được cũng không lỗ.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh tiếp xúc với phương pháp này, giúp sạc điện để đổi một cái tai nghe, nghĩ thế nào cũng là mình được lời, huống chi tai nghe này nhìn cũng không hề rẻ tiền. Cậu nhìn Cố Kiêu Dương mấy lần, suy nghĩ một chút rồi đồng ý, nhất định cậu sẽ trả lại hắn.
Sau đó, hai ngày liền mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, ngày nào Thẩm Thanh cũng ngoan ngoãn mang tai nghe đã sạc đầy điện tới, quan hệ của hai người bọn họ cũng vì cặp tai nghe này mà tiến thêm một bước, nhưng cũng chẳng tiến thêm bước nào nữa.