Ngày Quan Tố Thư đi kiểm tra sức khỏe đã lên lịch trình. Lần trước, Tiết Thu Ninh trở về không được bao lâu đã lại qua Mỹ, lần này bà ấy cố ý trở về một lần nữa, đặc biệt để đón cô.

Mọi người trong nhà đã chuẩn bị cho cô hộ chiếu và visa, ngày thứ ba, Quan Tố Thư đã lên đường sang Mỹ.

Ba cô có việc của công ty, nên ông ấy không đi được, chỉ đưa cô đến sân bay, Quan Trình Dục đi cùng với cô.

Ở phòng chờ, Tiết Thu Ninh mua cho cô khá nhiều đồ ăn, Quan Tố Thư ăn một mình, Tiết Thu Ninh có công việc vẫn chưa xong, Quan Trình Dục lúc thì nhìn di động lúc thì nhìn cô, tò mò hỏi cô: “Cậu ta không tới sao?”

Sợi mì trong miệng nhạt nhẽo, Quan Tố Thư mơ hồ nói: “Em không cho anh ấy tới.”

Cô không chịu được cảnh chia tay như vậy ở sân bay, mới vừa chia tay với ba, bọn họ thiếu chút nữa đã khóc lên, nếu anh tới, đoán chắc cô sẽ phải khóc nhiều lắm.

Mùi vị mì thịt bò ở sân bay rất bình thường, cô ăn hai miếng rồi thôi, cầm di động nhắn tin, nói với Từ Chu Diễn cô đã ở phòng chờ đợi đăng ký.

Tiết Thu Ninh dù rất bận nhưng vẫn nhìn cô một cái, thấy cô ăn không nhiều, nhíu mày hỏi cô: “Sao con không ăn hết mì?”

“Con ăn no rồi.” Quan Tố Thư nói.

Tiết Thu Ninh dời máy tính, bưng mì cô chưa ăn xong qua đây, tiếp tục ăn, thấy Quan Trình Dục cũng không ăn, bà lại hỏi: “Con không ăn sao?”

Quan Trình Dục lắc đầu.

Tiết Thu Ninh nói mỉa mai: “Gầy như một con khỉ khô, nhìn không có năng lượng gì hết.”

Sao mà tới người nhà cũng công kích anh vậy?

“Con không ốm đến mức đấy đâu.” Quan Trình Dục buồn bực nói.

Bọn họ đăng kí vào lúc 12 giờ, trung chuyển hai lần, tổng thời gian bay là ba mươi mấy tiếng, tới bên Mỹ là vào buổi sáng.

Quan Tố Thư không thích ngồi máy bay, mỗi lần máy bay đạt đến một độ cao nhất định, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái, lần nào cũng như vậy.

Trái tim cô đập nhanh, nhảy loạn xạ trong lồng ngực, giống như một quả bom cài hẹn giờ vào ngực, Quan Tố Thư buồn bực muốn chết vì cảm giác này.

Quan Trình Dục biết cô khó chịu, thấy vẻ mặt cô có vẻ không tốt, nói với tiếp viên hàng không mang cho anh đồ bịt mắt và nước.

Tín hiệu trên máy bay rất kém, ngay cả Wifi cũng là tín hiệu 2G, trước khi lên máy bay, Quan Tố Thư đã nhắn tin cho Từ Chu Diễn là cô đang bay, lên máy bay có thể sẽ hơn một ngày không liên lạc. 

Cô không cho Từ Chu Diễn tới tiễn cô, nhưng lại không nghĩ tới hôm nay Từ Chu Diễn cũng đến.

Anh đứng ở ngoài cửa quầy soát vé, cách rất xa đám đông nhộn nhịp phía trước, so với những người qua lại trong đại sảnh, anh đứng lặng ở đó, thoạt nhìn thì bình thường nhưng lại có sự đặc biệt.

Anh nhìn thấy cô đội mũ che nắng, mặc một cái váy ngắn và áo sơ mi, ba cô nói với cô bằng vẻ mặt lo lắng, anh và mẹ cô đều đứng ở phía sau cô, cô gật đầu, nhìn xung quanh, sợ cô thấy anh, Từ Chu Diễn kéo tán mũ xuống che mặt.

“Tới nơi thì nhớ gọi điện thoại về.”

“Dạ. Con biết rồi.”

Quan Tố Thư vẫy tay, đi về phía quầy soát vé.

Rất nhanh, có một đám người ở phía sau tụ tập đi, lên che khuất thân ảnh của bọn họ, Từ Chu Diễn đi lê

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play