Khi dẫn cả đoàn xuống núi Lang Huệ thì sắc trời đã muộn, giống như tô thêm một lớp váng màu nóng lên bức tranh màu nước - mờ mịt, không hề rõ nét.
Mặt trời vẫn chưa xuống núi hoàn toàn, mà vầng trăng khuyết đã nhô lên rồi. Cậu thiếu niên có chất giọng non nớt la to: “Nhanh nhìn kìa, trên trời có hai mặt trời!”.
Có người phản bác: “Bên cạnh là mặt trăng".
Cô gái bị vành mũ rộng của mũ che nắng che khuất khuôn mặt ngửa đầu thoáng nhìn lên trời, có chút choáng váng, uể oải nói: “Các cậu bạn đẹp trai à, sau khi trở về khách sạn không được chạy lung tung. Muốn đi ra ngoài thì phải đến báo cáo, có làm được không nào?”.
“Được ạ, chị gái xinh đẹp!~” - Đám nhóc kéo dài giọng, cười toe toét trả lời.
6 giờ sáng lên núi, đến tận 6 giờ chiều mới xuống núi, tất cả mọi người vừa mệt vừa đói. Hơn mười người vác trên lưng bảng vẽ trong túi màu xanh lững thững bước đi, quả thật rất giống bầy rùa di cư tập thể.
“Chị ơi, chị tiểu Hà có thể quay lại vào ngày mai không?” Có em học sinh lạch bà lạch bạch chạy đến hỏi cô.
Cả một đường đi xuống núi, mồ hôi chảy ròng ròng, Quan Tố Thư tức ngực thở gấp. Dùng quạt hương bồ quạt gió, lúc mạnh lúc yếu, yếu ớt trả lời: “Nếu không có vấn đề gì thì ngày mai chị ấy sẽ quay lại nhé.”
“Vâng.” Cậu bé gật gật đầu, tiếp tục gợi chuyện để nói: “Chị ơi, chị sống ở đây sao?
“Đương nhiên không phải rồi.”
Cậu nhóc hơn mười tuổi đứng ở bên cạnh, mùi chua của mồ hôi trên cơ thể xộc thẳng vào mũi, cô cũng không tiện bày tỏ sự ghét bỏ, tốc độ quạt gió càng nhanh hơn, che che cái mũi hỏi cậu: “Tại sao em lại cảm thấy như vậy?”
“Chị có vẻ rất quen thuộc với huyện Lang Huệ.”
“Trước đó chị đã từng đến đây,” Quan Tố Thư giải thích một câu đơn giản, sau đó nhìn xuống dưới núi, cô nhìn thấy ngôi trường mới ở dưới núi, Quan Tố Thư chỉ về hướng đó: “Đã nhìn thấy ngôi trường đó chưa?”
Cậu bé nghển cổ nhìn, thấy một khuôn viên trường và một sân chơi, vội vã gật đầu: “Em nhìn thấy rồi.”
Quan Tố Thư mang theo một giọng điệu hơi khoa trương: “Mười mấy năm trước, ở đó ngay cả cái cổng cũng không có, bây giờ có thể biến thành như thế này đều dựa vào sự quyên góp của xã hội mà xây dựng được như thế.”
“Woa!” Đám học sinh bắt đầu lộn xộn, tụ tập náo nhiệt, nằm bò ở một bên hàng rào nhìn xuống dưới.
Không hiểu được ẩn ý của cô, có đứa nhỏ nhanh mồm nhanh miệng nói: “Chị ơi, đó là ngôi trường trước đây chị học sao?”
“Đương nhiên không phải rồi!”
Trường trung học mà Quan Tố Thư theo học cũng được xem là số 1 số 2 cả nước, trực thuộc đại học Sư Phạm Thủ Đô, ba của cô là một doanh nhân có tiếng, nếu như không phải năm đó cô theo ba đi du lịch một chuyến, e rằng cả đời này cô cũng không biết đến cái huyện Lang Huệ bé tí này.
Cô muốn giải thích một câu, lại cảm thấy bản thân nói những điều này với một đám trẻ giống như đang khoe khoang vậy, không cần phải thể hiện.
“Thôi bỏ đi, không nói chuyện nữa, trời sắp tối rồi, nhanh xuống núi thôi.”
Huyện Lang Huệ cũng giống như rất nhiều huyện thành nhỏ khác, kinh tế ở đây không phát triển, nhưng môi trường sinh thái lại rất tốt, một đường đi xuống gặp không ít người đến đây du lịch, sợ học sinh đi lạc, cô giống như một con gà mẹ nhìn chằm chằm đám gà con rồi xua xua chúng đi, ước ao có thể dịch chuyển tức thời để mang đám nhóc này dịch chuyển về nhà nghỉ.
“Chị tốt nghiệp đại học nào thế chị?” Bạn học nói nhiều vẫn kiên nhẫn tìm chủ đề để nói như cũ.
Có người tranh trả lời: “Chị ấy học nghệ thuật đó, là bạn học của chị tiểu Hà.”
“Vậy chị cũng chưa có tốt nghiệp….”
Bọn họ tôi một câu cậu một câu lại bắt đầu nói chuyện.
Quan Tố Thư phục sát đất đám trẻ, liên tục đi xuống từ trên núi, một khắc cũng không dừng, cô sắp không còn sức để thở nữa rồi, vậy mà bọn trẻ có thể buôn chuyện hăng hái như vậy.
Đến chân núi, nhìn thấy một ông lão gánh một gánh kẹo lạc làm thủ công, Quan Tố Thư liếc nhìn thêm vài lần, lập tức nhìn vào ánh mắt của ông lão.
Ông lão nhìn cô chăm chú, có lẽ đã mẫn cảm đánh hơi được mùi của du khách vừa ngốc nghếch vừa nhiều tiền, bày ra một nụ cười nịnh hót, quay ngoắt bước chân đi về hướng cô.
Quan Tố Thư cũng bước lên vài bước, để đám học sinh nghỉ ngơi tại chỗ, nói: “Ở đây có mười sáu người, ông giúp cháu chia cho đều nhé.”
Môn toán của cô không tốt, nên không tính toán được gì.
Ông lão chưa bao giờ gặp người nào ngốc mà nhiều tiền thế này, cười đến độ mắt híp lại, còn nói trước với cho cô: “Chỗ kẹo này đều là chúng tôi tự mình làm ra, không có thêm bất kỳ phụ gia nào cả!”
“Ông tính xem hết bao nhiêu tiền.” Quan Tố Thư khom người xuống quét mã.
Ông lão lẩm bẩm tính cho cô nghe: “Nửa cân 35 tệ, tổng cộng ở đây là 1,75kg, lấy của cô 122,5 tệ.
“Chỉ có thể này mà 122,5 tệ á, ông bán đắt quá đi mất!” Có học sinh tặc lưỡi nói.
Ông lão vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cái này bình thường ở dưới núi đều bán 40 tệ, tôi đang dọn hàng nên mới nói là 35 tệ đó!”
Lúc cậu bé mười ba mười bốn tuổi đang tức giận, vừa nhìn thấy người này hò to lên nhằm về bọn chúng, gân cổ lên cãi lại: “Chỉ là nước đường rồi cho thêm một vài thứ linh tinh mà bán 40 tệ nửa cân á, sao ông không đi ăn cướp luôn đi, cướp ngân hàng nhanh hơn nhiều đó!”
“Ôi chao ôi, đây là ức hiếp người quá đáng đó!”
Vừa nhìn thấy người này bày ra điệu bộ muốn lăn lộn khóc lóc ăn vạ, đám học sinh bắt đầu thấy sợ hãi rồi.
Từ trước đến giờ, Quan Tố Thư chẳng bao giờ quan tâm đến vấn đề giá cả này, cũng chẳng biết được rốt cuộc là ai nói đúng.
Tuy nhiên đây chỉ là chuyện một số tiền nhỏ mà thôi, ai đúng ai sai đều không quan trọng.
Trong mớ hỗn độn đó, từ điện thoại của người bán hàng rong phát ra một âm thanh: "Alipay* nhận được 122,5 tệ."
(* Phần mềm thanh toán trực tuyến.)
Quan Tố Thư đẩy đám trẻ về phía sau, quay màn hình điện thoại lại cho người bán hàng rong nhìn: “Tiền đã trả xong rồi.”
“Tất cả đi thôi, nhanh lên nào.”
Đã đi xuống dưới núi mà đám trẻ vẫn còn tức tối không thôi: “Đồ gian thương, đây đâu phải là kẹo thủ công gì, trên lớp vỏ mỏng bên ngoài còn in tên nhà xưởng đây này!”
“Nếu để em lên tiếng, em sẽ quậy tung quầy hàng đó của ông ấy!”
Quan Tố Thư thở dài: “Có phải trường của các em tuyên truyền trừ gian diệt ác, nhưng mà làm không đúng chỗ phải không?”
Mọi người đang tranh nhau nói, thật sự muốn đi đánh nhau lập tức lại lại cười lên hi hi ha ha.
Trước kia, khi Quan Tố Thư đi ra ngoài, luôn luôn có người thay cô lo liệu trước sau. Đây là lần đầu tiên quản lý sự an toàn của một đám nhóc, cô chỉ thấy thực sự rất đau đầu.
Sau khi xuống núi, nhìn thấy đám học sinh đều nề nếp đi ăn cơm, không gây rối xung quanh, lúc này cô mới quay lại phòng nghỉ ngơi.
Quan Tố Thư và Hà Nghi Mân là bạn cùng phòng, Hà Nghi Mân làm thêm ở một phòng tranh bên ngoài trường học, nhân dịp nghỉ lễ 1-5 bèn mang học sinh ra ngoài vẽ ký họa, kết quả, vừa mới đến huyện Lang Huệ thì nhận được tin từ gia đình là mẹ bị thương, vô cùng lo lắng hỏi ở trong nhóm bạn bè ở ký túc xá xem có ai có thể giúp cô ấy trông đám nhóc này một ngày được không.
Ngày nghỉ lễ, ở đâu cũng đông người, thế nên Quan Tố Thư không muốn ra ngoài chơi, cũng không muốn về nhà, lúc nhìn thấy tin nhắn thì nghĩ mình cũng nên ra ngoài rồi. Huyện Lang Huệ nằm bên cạnh thành phố Hội, phong cảnh nên thơ, cô liền xem như ra ngoài hóng gió vậy.
Sau khi nhận được phản hồi của cô, Hà Nghi Mân gửi liên tiếp vài biểu tượng ngón tay cái, trả lời cô: “Quan Quan, cực khổ cho cậu rồi.”
Quan Tố Thư: “Mẹ cậu vẫn ổn chứ?”
Hà Nghi Mân: “Vẫn ổn, vậy tớ đợi cậu đến đây rồi tớ đi nhé.” Tối hôm qua, mãi mười hai giờ đêm cô mới tới nơi, ai mà ngờ được mới bốn giờ sáng đã có người tới gõ cửa phòng cô, hỏi bao giờ mới xuất phát, lúc này Quan Tố Thư mới biết bọn họ phải lên núi vẽ mặt trời mọc, mặt trời lặn, có muốn nán lại cũng không được nữa rồi, suýt chút nữa cô đã trực tiếp thú nhận rằng mình ngủ còn chưa đủ bốn tiếng đồng hồ ở trên núi.
Bàn bạc xong với bạn cùng phòng về thời gian giao ca buổi tối, cô đặt điện thoại xuống rồi đi vào trong phòng tắm chuẩn bị đánh răng rửa mặt. Năm phút sau, cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì giống như nhìn thấy một con quỷ, vội vàng nhảy cẫng lên.
Chỗ mở vòi hoa sen trong phòng tắm bị mắc rất nhiều sợi tóc dài, cô cố gắng đè cơn buồn nôn xuống, cầm lấy một sợi tóc rồi kéo nó lên. Vậy mà chân tóc lại căng ra như mọc ra trực tiếp từ chỗ mở vòi hoa sen, đây đúng là đỉnh cao của buồn nôn rồi, làm cho cô muốn ói đến cực điểm.
Vừa nghĩ đến cái giường mà đêm hôm qua cô vừa đến đã nằm xuống ngay lập tức, da đầu của Quan Tố Thư như nổ tung.
Buổi sáng, cô vừa giơ cánh tay lên thì đã bắt đầu thấy mọc những nốt mụn nhỏ màu đỏ, cô còn cho rằng là do mình đã chạm vào cây tầm ma khi đi đường, cũng không để ý lắm, hiện tại đột nhiên lại nghĩ đến, chuyện này không nên nghĩ quá kỹ.
Nhìn những thứ lặt vặt linh tinh và quần áo đang được vứt ở trên giường, Quan Tố Thư có thể tưởng tượng cả gia phả nhà con mạt đang tung tăng đi quẩy ở phía trên, da mặt cô tê rần.
Phòng khách sạn mà cô đang ở là đặt chung với mọi người, một phòng đơn rất bình thường, vừa nhìn một cái là thấy hết cả gian phòng với giường và tủ tivi, trên tấm chăn còn in logo màu vàng của khách sạn.
Nói chung điều kiện của khách sạn này giống nhà nghỉ hơn, chả liên quan gì tới ba bốn năm sao gì ở đây cả. Đêm hôm qua cô quá buồn ngủ đến cả đèn cũng không bật, vừa nằm lên giường đã ngủ luôn.
Nếu như là một người bình thường thì có lẽ cũng không có cảm giác gì, nhưng cô lại là người quá mẫn cảm như công chúa trong truyện công chúa và hạt đậu*, chắc chắn không thể chịu nổi loại ấm ức này. Cô gọi điện cho tiếp tân nói cụ thể về vấn đề của nhà vệ sinh, bù lại thái độ của khách sạn cũng khá ổn, đề nghị đổi cho cô một phòng khác.
(*truyện kể rằng có người đặt một hạt đậu dưới hai mươi tấm đệm cho công chúa nằm phía trên. Nhưng công chúa vẫn mẫn cảm nhận thấy sự tồn tại của hạt đậu và cả đêm không thể ngủ được.)
Đổi một phòng khác cô vẫn không dám ở lại, cô gọi điện về nhà bảo lái xe lập tức đến đón cô về nhà.
Hơn chín giờ tối, khi Hà Nghi Mân vội vã quay trở lại, gần như cùng lúc với người lái xe đến đón người của nhà họ Quan, người trước kẻ sau đi đến. Cô đặt hành lý xuống xong liền đi cùng Quan Tố Thư xuống dưới tầng, khi nhìn thấy cô thuận tay ném tất cả chỗ quần áo hàng hiệu mang theo vào thùng rác, Hà Nghi Mân muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trong ánh mắt có một loại cảm xúc phức tạp: “không hổ danh là cậu.”
Bên ngoài đại sảnh sơ sài của khách sạn, một chiếc xe sang trọng đỗ ở trước cửa, một người đàn ông trung niên mặc vest luôn đứng ở cạnh xe chờ đợi.
Khách sạn không có người gác cổng, lễ tân thò đầu thò cổ ra phía ngoài nhìn, chỉ cảm thấy ánh sáng chói mắt từ đèn của chiếc xe đó, ngay đến cả đại sảnh cũng trở nên sáng sủa hơn.
“Quan Quan, thực sự cảm ơn cậu, đợi đến khi kỳ nghỉ kết thúc, tớ mời cậu ăn cơm nha.” Hà Nghi Mân tiễn Quan Tố Thư xuống dưới tầng.
Quan Tố Thư biết nhà cô ấy kiếm sống bằng nghề bán hoa quả, vậy nên cũng không khá giả, cô nói: “Hay là mời tớ ăn hoa quả nhé, sau nghỉ lễ gặp lại.”
“Được được, lên đường vui vẻ.”
Hà Nghi Mân vẫy tay nhìn theo Quan Tố Thư đi khỏi khách sạn.
Người lái xe đã đợi từ trước, khom người dùng thái độ chân thành và chu đáo thay Quan Tố Thư mở cửa xe.
Cả quá trình này diễn ra trôi chảy, Hà Nghi Mân nhìn thấy rất nhiều lần, cho đến hôm nay, từ bàng hoàng trước khoảng cách giàu nghèo đã trở thành nhìn nhiều hóa bình thường rồi.
Thời gian ba năm nhoáng một cái đã trôi qua, đợi đến năm sau tốt nghiệp thì lập tức mỗi người đi một ngả.
Xuất thân khác biệt của mỗi người nhiều khi đã quyết định những con đường khác biệt mà sau này họ sẽ đi.
Trong lòng Hà Nghi Mân hiểu rất rõ, cho dù hiện tại cô và Quan Tố Thư là bạn cùng phòng, nhưng một khi tốt nghiệp, có lẽ quỹ đạo cuộc đời của bọn họ sẽ không còn có giao điểm nữa.
Ánh trăng sáng treo trên bầu trời, tiếp tục sáng tỏ vào hôm sau cũng đã có sự khác biệt rồi.
Chiếc xe con dần dần biến mất trong màn đêm đen, gió từ trong núi thổi đến, đêm lạnh rồi. Hà Nghi Mân nhìn những món đồ xa xỉ bị vứt bỏ một cách tùy ý ở trong thùng rác, đút tay vào trong túi áo rồi cúi đầu đi vào trong khách sạn đơn sơ.
Ở cửa đại sảnh chỉ có một bóng đèn sợi đốt, ánh sáng trắng đục chiếu xuống nền gạch đá cẩm thạch màu xám đen thành những vòng ánh sáng hình tròn.
Viên Giai vốn dĩ đã tan làm từ sớm nhưng lúc này vẫn đang đợi một người.
Bảy giờ năm phút, một chiếc xe ô-tô Passat màu đen dừng lại trước cửa, đèn pha vừa tắt thì có một người đàn ông đẩy cửa bước xuống.
Anh hứng lấy ánh sáng, ngũ quan sắc sảo bị ánh sáng làm lộ rõ càng uy hiếp người khác, bộ vest cứng nhắc màu xám đen không có lấy một nếp gấp, thẳng tắp, chỉnh tề.
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt đã được điêu khắc thẩm mỹ của cô nhân viên trong nháy mắt trở lên phức tạp, cuối cùng ngưng đọng thành một nụ cười miễn cưỡng chào hỏi anh: “Luật sư Từ, lâu rồi không gặp.”
Dường như người đàn ông không nhìn thấy nét mặt phức tạp của cô, dịu dàng nhìn cô, gật đầu nói: “Tôi đến lấy tài liệu.”
“Đây, chính là nó.” Viên Giai mang tài liệu đã được đóng kín đưa cho anh.
Từ sau khi anh từ chức, đã rất lâu rồi cô không gặp lại anh, giờ thấy tính cách của anh vẫn như trước kia, trong lòng càng thấy chua xót.
Tính tình của luật sư Từ được tất cả mọi người ở đây công nhận là rất tốt, trong công việc cũng là vị luật sư chăm chỉ nhất.
Đôi khi có mưa to mà cô và đồng nghiệp không mang theo ô, luật sư Từ sẽ đưa ô cho các cô mượn, còn nói là sẽ tự lái xe về nhà. Ngày hôm sau khi cô đến mở cửa phát hiện đèn trong văn phòng vẫn đang còn sáng, luật sư Từ đã ngủ lại ở văn phòng, trên bàn có một cốc cà phê đã lạnh, còn bày một chồng tài liệu.
Rõ ràng vụ án đó là công lao của anh, một số kẻ thấy anh tuổi còn trẻ, sau lưng lại không có thế lực nào chống lưng nên ức hiếp anh….
Trong lúc anh nhận lấy túi tài liệu, cô cố gắng lấy hết dũng khí, nói: “Luật sư Từ, người xưa có nói Kỳ Lân vàng sao có thể ở trong ao, tôi tin chắc rằng con đường của anh, tuyệt đối không chỉ vì một cái văn phòng Thành Phong mà có thể cản được anh. Dựa vào năng lực của anh, đi đến một văn phòng to hơn để làm việc chắc chắn không phải vấn đề gì lớn!”
“Cảm ơn những lời tốt lành của cô…”
Anh vuốt thẳng mép của cái túi, bình tĩnh vừa cười vừa nói: “Muộn nhất là trong vòng ba tháng, tôi có thể tìm được nơi làm việc mới rồi.”
Rõ ràng là anh đang cười, nhưng dưới ánh đèn, đôi mắt sâu thẳm của anh lại có vài phần uy nghiêm, Viên Giai vừa nhìn liền ngây ra.
Nhưng sự sắc sảo đó của anh nhanh chóng bị một sự ôn hòa thay thế, anh dùng giọng ấm áp nói: “Chỉ là nói đùa thôi.”
“Ồ!” Cô không che giấu được sự thất vọng, ngập ngừng nhìn anh: “Vậy sau này… chúng ta còn có thể gặp lại không?”
Ánh mắt của anh nhìn về bảng tên văn phòng phía sau lưng cô, chậm rãi nói: “Sẽ còn gặp lại.”
Cô không hiểu được ánh mắt của anh, trong nhất thời cô cũng không biết câu nói đó là nói với cô hay là đang nói với văn phòng phía sau cô.
“Hôm nay cô đã vất vả rồi.” Anh nói.
“Không không, đây là việc tôi nên làm… Luật sư Từ, hiện tại đã tìm được công việc mới chưa?”
“Rồi, đã chấp nhận lời mời của tập đoàn Quan Thịnh.”
“Quan Thịnh…” Cô kinh ngạc, không nhịn được mà cười lên: “Bọn họ chắc chắn không ngờ tới… tốt quá rồi, luật sư Từ cố gắng lên.”
Anh vẫn khiêm tốn như cũ: “Cô cũng vậy, tạm biệt.”
Anh đi ra ngoài, nhịp chân bình thản giống như lúc đến, không mang đến cũng không mang đi một chút dư vị nào, nhẹ nhàng, sạch sẽ.
Gió đêm nhè nhẹ, trong màn đêm của huyện Lang Huệ và thành phố Hội có hai chiếc xe đồng thời khởi động, từ những đoạn đường khác nhau chạy về cùng một địa điểm - nhà họ Quan.