“Không.” Bây giờ Quan Tố Thư chỉ
muốn ngủ, cô không còn sức lực, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Sau khi quay lại Mỹ, Tiết Thu Ninh
đã quen với việc nói tiếng Anh. Bà lấy hành lý của con gái mình từ cốp xe, sau
đó lại bảo con trai lấy một chiếc vali khác. Trong suốt quãng đường, Quan Tố
Thư không nói gì, cô cũng không quan tâm lắm. Thấy cô chưa thích ứng với việc
bôn ba dọc đường, bà ấy ôm lấy bả vai của con gái rồi dẫn cô lên lầu.
Sau khi đi thang máy đã lên đến tầng
trên, Tiết Thu Ninh vừa mở cửa vừa nói với họ về lịch trình của những ngày sắp
tới. Vừa mở cửa ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là một tầng lầu bằng phẳng
rộng rãi, mang theo phong cách kiểu Mỹ, cứng nhắc và đơn giản.
Tiết Thu Ninh đưa dép cho họ.
Quan Trình Dục đẩy cái thùng đi tới
cửa rồi thay giày, sau đó hỏi Quan Tố Thư: “Còn nhớ phòng của mình không?” “
“Không nhớ.” Quan Tố Thư uể oải nói.
Nghe thấy giọng nói của cô vẫn cảm
thấy có gì đó không ổn, Quan Trình Dục cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô: “Sao anh
thấy sắc mặt của em tệ như vậy?”
Cho rằng cô bị say máy bay, Tiết Thu
Ninh vỗ vai cô nói: “Đi tắm đi, sau đó ngủ một giấc. Ngày mai đi kiểm tra nên
vì vậy mà hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt." "
“Dạ." Quan Tố Thư mệt mỏi đi
vào phòng.
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.