Quan Tố Thư cúp điện thoại, cô vẫn gửi định vị qua, cô mím
chặt môi, nhíu mày không được vui cho lắm.
Để điện thoại xuống, Quan Tố Thư nói: "Anh em bảo em đi
về."
Từ Chu Diễn nghe xong, đại khái cũng hiểu được chuyện gì xảy
ra, anh đứng dậy cầm lấy quần áo mặc vào, nói: "Anh tiễn em."
Quan Tố Thư không nói gì, liền đứng lên.
Lúc ra khỏi cửa, cô đeo khẩu trang, vẻ mặt không vui vẻ gì,
Từ Chu Diễn bóp bóp cổ cô hỏi: "Sao lại không vui rồi?"
Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh nóng bỏng, đặt lên cổ cô hơi
lạnh, giống như cô là mèo dưới lòng bàn tay anh.
Nếu như có thể làm một con mèo, làm một con mèo tự do, cũng
rất tốt.
Mỗi ngày giờ Thìn đi làm, giờ Hợi về, đi qua đám người rộn
ràng, dạo bước trên mái hiên.
( Chú thích: giờ Thìn: từ 7h-9h sáng, giờ Hợi: từ 9-11h đêm)
Cô sẽ gặp một con mèo khác, một con mèo khác nguyện ý cùng
cô đi trong đám đông, mà lại độc lập với đám đông.
Nhưng cô không phải là mèo.
Cô lớn lên trong một gia đình được xây dụng bởi bố và anh
trai mình, lớn lên trong sự bảo vệ của họ nhưng cũng không tránh khỏi được việc
bị họ kiếm chế.
Con gái không cần có quá nhiều tiền bạc, con gái nên dè dặt
và nhút nhát, con gái nên ngoan ngoãn và nghe lời...
Những câu nói như vậy cô nghe quá nhiều rồi, có nhiều lúc cô
không cũng không hiểu những lời đó đúng hay sai.
Bọn họ dùng những hình mẫu cứng nhắc rồi rập khuôn phụ nữ
từng lớp từng lớp một, rồi nghiêm túc nói với bạn rằng, tôi là vì muốn tốt cho
bạn.
Cô thực sự rất ghét, rất chán ghét việc bị người khác kiểm
soát như vậy.
Nói cô bị bệnh công chúa cũng được, là đại tiểu thư cũng
được, cô rất ghét việc bị người khác nhìn từ bên ngoài vào mà đối đãi với cô,
điều này cũng có nghĩa là bọn họ mãi cũng không thể đồng cảm với cô được.
Vào tuổi dậy thì - quãng thời gian quan trọng nhất thì cô
không có mẹ bầu bạn, chỉ có ba và anh trai ở bên, bọn họ cưng chiều cô, yêu
thương cô, về mặt vật chất cô không thiếu thứ gì nhưng về mặt tinh thần lại
không hướng dẫn cho cô.
Cô muốn được trao đổi, giao tiếp với nhau chứ không phải
dùng tiền để giải quyết tất cả mọi thứ.
Cô thậm chí còn chán ghét tiền, ba thì phải đi công tác
quanh năm, mẹ cũng vì sự nghiệp mà đi xa nhà, mỗi một bước trong cuộc đời anh
trai đều là vì trở thành người nối nghiệp đạt tiêu chuẩn.
Có cơ ngôi đồ sộ như này giống như một chiếc du thuyền lớn,
không tiệc tùng không khách khứa trống trãi đến mức chỉ có tiếng vọng của một
người.
Giống như lúc nhỏ khi cô tỉnh mộng, bước ra khỏi cửa chỉ có
những bóng đèn nhỏ sáng lên theo tầng bước chân của cô.
Cô mở cửa phòng ba mẹ ra, căn phòng trống không.
Cô bèn đi xuống cầu thang, từng bước từng bước đến phòng anh
trai.
Anh cô ngủ rất say, cô ôm búp bê đồ chơi của mình, cẩn thận
bò lên giường vén chăn lên chui vào ngủ cùng anh trai.
Bên tai toàn là tiếng ngáy của anh trai.
Cô tự nhủ rằng, như thế này thì không cần phải sợ nữa.
Cô thật sự không thích ngôi nhà lớn như vậy, lúc nói thích
biệt thự lớn cũng chỉ là câu nói đùa lúc nhỏ. Cô thích căn nhà Từ Chu Diễn đang
ở hơn nhiều, không phải cô nói lời khách sáo, mà cô thực sự thích kiểu như thế
này chỉ cần anh có ở nhà cô sẽ thấy anh.
Mọi người đều theo đuổi cuộc sống tốt hơn so với thời điểm
hiện tại, nhưng cô đã giàu có về vật chất đến không thể giàu có hơn, tám mươi
phần trăm giàu có trên thế giới đối với cô mà nói đều là một loại chi tiêu
thường ngày.
Biệt thự, máy bay tư nhân, du thuyền, cô đều có. Tiêu tiền
sẽ mang đến cho người ta khoái cảm ngắn ngủi, đơn giản nhưng sau đó là ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.