Nói chúc ngủ ngon xong, nhưng sau khi quay về phòng, Quan Tố Thư cũng không có đi ngủ ngay, cô đặt máy ảnh lên bàn, rút ​​thẻ nhớ ra rồi cắm vào đầu đọc thẻ để đưa ảnh vào máy tính.

Đôi khi cũng không thể tin vào máy ảnh cho lắm, phải chiếu lên màn hình để xem có bị lỗi hay không.

May mắn thay, ảnh không bị biến thành màu đen.

Quan Tố Thư bỏ ảnh vào phần mềm Photoshop, sao chép các lớp ảnh và điều chỉnh màu sắc bằng chế độ Lab...

Sau khi đã điều chỉnh độ sáng của bức ảnh, nhân vật chính liền xuất hiện một cách nổi bật giữa những gam màu tối, đường viền của bức ảnh trở nên rõ ràng hơn, cặp mắt điềm tĩnh và sắc bén kia làm tô thêm vẻ đẹp của nhân vật chính.

Quan Tố Thư không thể không nghĩ rằng với điều kiện tốt như vậy, anh không nên làm vệ sĩ của cô, anh ấy nên làm người mẫu hoặc diễn viên thì hơn.

Trong đôi mắt anh ẩn chứa một câu chuyện, mặc dù câu chuyện đó được anh che giấu rất kỹ, ánh mắt cũng thật kiềm chế.

Anh ấy có câu chuyện gì nhỉ?

Cô có chút kích động khó tả, liền chụp vội bức ảnh này rồi gửi vào nhóm ký túc xá, sau đó bỏ đi tắm, một lúc sau, các thành viên trong nhóm chat bắt đầu gào thét chói tai.

Hà Nghi Mân nhìn thấy bức ảnh đã rất ngạc nhiên, cô hỏi Quan Tố Thư: "Quan Quan, đây là ai?"

Vương Nghiên gửi một cái biểu tượng cảm xúc mặt tinh nghịch, nói: "Thật không ngờ là Quan Quan có đàn ông đấy."

Tôn Y Đình hỏi: "Ảnh của người nổi tiếng à?"

Quan Tố Thư tắm xong, lúc đi ra thì thấy nhóm ký túc xá đang trò chuyện rôm rả.

Quan Tố Thư tức giận nói: "Là tớ chụp đó!"

"Người đàn ông này ở đâu ra vậy?"

Họ chỉ tò mò về vấn đề này.

Quan Tố Thư: "Vệ sĩ mới cả tớ!"

"Không phải cậu vừa mới đổi tài xế sao? Sao lại thay đổi cả vệ sĩ luôn rồi?" Hà Nghi Mân hỏi cô.

Quan Tố Thư trả lời: "Gặp phải chút chuyện, tớ sẽ nói với cậu sau."

Đối với nhóm ký túc xá gồm bốn người này, thật ra cũng có một ranh giới nhỏ.

Quan Tố Thư và Hà Nghi Mân học cùng một chuyên ngành, hai người rất thân thiết, việc gì cũng đều làm cùng nhau.

Tôn Y Đình và Vương Nguyên thì một người học thiết kế đồ hoạ, người còn lại học ngành quản lý công nghiệp. Họ không cùng lịch học nên thành ra cả hai không thân thiết với nhau lắm.

Bây giờ là học kỳ thứ hai của năm ba, sắp đến năm cuối, Vương Nghiên dốc hết sức tham gia nghiên cứu sinh, Tôn Y Đình thì đang tìm kiếm một công việc thực tập, trong ký túc xá chỉ còn hai kẻ rảnh rỗi là Quan Tố Thư và Hà Nghi Mân.

Quan Tố Thư thấy rằng sau khi cô nói xong câu đó, chỉ có Hà Nghi Mân đáp lại bằng một biểu tượng cảm xúc "OK", hai người còn lại thì không nói gì.

Bỗng nhiên cô cảm nhận được một chút ảm đạm từ nhóm ký túc xá, liền chuyển chủ đề nói: "Các cậu có muốn ăn gì không? Chiều mai tớ về sẽ mang đồ ăn ngon cho các cậu." 

Qua một đến hai phút sau vẫn chưa có ai trả lời, Quan Tố Thư có chút thất vọng, vừa nghĩ xem có nên thu hồi tin nhắn hay không thì Vương Nghiên đã giúp cô giải quyết tình huống xấu hổ này, nói: "Sushi, tớ muốn ăn sushi."

Hà Nghi Mân cũng nói tiếp: "Sushi đi."

Sau đó, Tôn Y Đình cũng nói một câu: "Ngày mai tớ phải ra ngoài, các cậu cứ  ăn đi."

"Vậy tối cậu có về không?" Trưởng phòng Vương Nghiên nhanh chóng hỏi.

"Tớ không biết, còn phải xem tình hình."

Nói tới đây, nhóm ký túc xá hoàn toàn yên tĩnh.

Quan Tố Thư cũng cảm thấy hơi buồn bực.

Kết bạn thực sự giống như là một phép tính siêu hình, có những người mà chúng ta có thể thân thiết như những người bạn cũ, có những người sau ba năm vẫn như người xa lạ.

Khi mới nhập học, cô cho rằng bốn người trong ký túc xá nên là những người bạn thân mới đúng. Sau này mới phát hiện ra, nếu tính cách giữa mọi người khác nhau thì rất khó ở cạnh nhau, sống chung dưới một mái nhà cũng không dễ dàng gì.

Tin nhắn dừng lại ở câu "xem tình hình", sau đó không còn ai lên tiếng.

Thôi vậy, quên đi.

Quan Tố Thư nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, sau đó cầm điện thoại lên và nhấn vào cái tên trên cùng - "Lâm Bách Hàm” rồi gửi một biểu tượng cảm xúc rất nhàm chán.

Lâm Bách Hàm là bạn thân nhất của cô ở khi còn học cấp ba. Không giống như gia đình cô, ba mẹ của Lâm Bách Hàm đều là công nhân viên chức, gia đình cũng không được coi là giàu có.

Thành tích của Lâm Bách Hàm khi còn học trung học rất tốt. Nếu giống như những người khác, cô ấy chắc là có thể thi vào một trường đại học tốt rồi đi làm. Nhưng cô ấy đã có một ước mơ trở thành ngôi sao từ khi còn nhỏ. Sau khi tốt nghiệp trung học, cô ấy đã trao đổi với gia đình rằng thay vì đến tiếp tục trường, cô ấy sẽ đến công ty để đăng ký làm thực tập sinh.

Trái ngược với sự cởi mở của gia đình cô ấy, gia đình của Quan Tố Thư chưa bao giờ chấp nhận việc cô có người bạn bỏ học để đi làm "công việc không đàng hoàng" như Lâm Bách Hàm.

Sau khi tốt nghiệp trung học, bề ngoài Quan Tố Thư và Lâm Bách Hàm không còn có liên lạc với nhau nữa, nhưng họ vẫn ngầm duy trì một mối quan hệ "bí mật". Khi Quan Tố Thư học đại học năm thứ ba thì Lâm Bách Hàm cũng coi như đã thực tập được ba năm.

Thỉnh thoảng, công ty sắp xếp cho cô ấy tham gia một số buổi biểu diễn nhỏ, nhưng lời cam kết sẽ cho cô ấy ra mắt trong vòng sáu tháng đã trở thành lời hứa hẹn xa vời.

Cô ấy cũng là một cô gái ngây thơ, công ty này lúc thì nói rằng họ không đủ vốn, rồi lại nói rằng cô ấy chưa đủ trình độ, khi khác lại nói rằng cơ hội chưa đến. Cứ như vậy kéo dài thời gian, từng ngày từng ngày trôi qua.

Những người xung quanh Lâm Bách Hàm đến rồi lại đi, một số người bị mất tiền để chấm dứt hợp đồng, một số người thì biến mất, chỉ có cô ấy là người duy nhất kiên trì ở lại.

Nhiều khi Quan Tố Thư cảm thấy có chút thất bại trong cuộc sống, nhưng khi nhìn vào Lâm Bách Hàm, cô cảm thấy rằng chút thất bại mà mình gặp phải chẳng là gì cả.

Quan Tố Thư dụi dụi mắt, có chút buồn ngủ.

Điện thoại kêu lên một tiếng, một tin nhắn hiện lên, Lâm Bách Hàm nói: "Tớ muốn ăn gà rán."

Quan Tố Thư lấy lại tinh thần, lập tức hỏi: "Tối mai cậu có rảnh không?"

Lâm Bách Hàm: "Tớ được nghỉ nửa tiếng lúc 7 giờ."

Quan Tố Thư: "Tớ tới công ty tìm cậu."

Lâm Bách Hàm vui mừng nhảy cẫng lên: "Mặt trăng muôn năm*."

*Đây là một cách nói ở Trung Quốc thường được sử dụng để bày tỏ sự hạnh phúc và sự mong đợi đối với một sự kiện hay một cuộc hẹn gặp gỡ nào đó. Mặt trăng là ám chỉ nữ chính, vì Tố Thư dịch sang tiếng Việt có nghĩa là mặt trăng

Hai người trò chuyện về cuộc sống gần đây của nhau một lúc, lúc này tâm trạng của Quan Tố Thư cũng tốt lên.

Thực ra chúng ta cũng không cần có quá nhiều bạn tốt, chỉ cần một hai người là đủ rồi.

Cô cầm điện thoại lên, nhìn một lúc trước khi chìm vào giấc ngủ.

Sau bữa tối, Từ Chu Diễn chơi golf với ông Quan một lúc.

Quan Tịnh đã gần năm mươi tuổi mà trông không có dáng vẻ gì của người già, ngồi như chuông, đứng như tùng, đi như gió*, vung gậy vẫn còn nhanh nhẹn.

*Tục ngữ Trung Quốc có câu: "Đứng như tùng, ngồi như chuông, đi như gió, nằm như cung" có nghĩa là miêu tả sự kiên định, vững chắc và nhẹ nhàng của một người.

Họ đã chơi golf 18 lỗ*.

*Hiện nay sân golf được thiết kế theo 2 dạng chủ yếu là 9 lỗ và 18 lỗ. Với một sân golf 18 lỗ sẽ có 3 lỗ ứng với các loại gậy tiêu chuẩn. Cụ thể là: Gậy chuẩn 3, gậy chuẩn 4 và gậy chuẩn 5.

Từ Chu Diễn thực hiện cú đánh cuối cùng, đứng rộng hai chân, nhìn chính xác vào lỗ, phát huy hết sức mạnh, vung gậy và đánh quả bóng chính xác lọt vào túi lưới trên không.

“Rất đẹp!” Ngài Quan vỗ nhẹ lòng bàn tay, sau đó nắm chặt gậy, điều chỉnh lại vị trí bóng, thử tay, đưa vai dẫn động cánh tay, đánh bóng thật mạnh, bóng bay lên và quay vòng với tốc độ lớn, sau đó trúng ngay mục tiêu.

Cú đánh này ít hơn hai gậy so với số gậy tiêu chuẩn, Từ Chu Diễn ngưỡng mộ nói: “Ngài Quan đánh Eagle* vẫn rất lợi hại.”

*Eagle trong golf có nghĩa là "đại bàng", khi các Golfer hoàn thành một lỗ golf ít hơn 2 gậy so với điểm Par (là số gậy tiêu chuẩn mà Golfer cần đạt được khi kết thúc một lỗ golf) tiêu chuẩn

Quan Tịnh nói: “Vẫn không mạnh như khi tôi còn trẻ."

Đánh một lúc, ngài Quan dường như cảm thấy có chút mệt mỏi, đứng một bên dựa vào cây sào nhìn anh, Từ Chu Diễn nhắm chính xác vào lỗ, dời tầm mắt, xác định hướng đi, điều chỉnh tư thế, vung gậy, đánh quả bóng hơi xa so với vị trí lý tưởng.

Trên mặt ngài Quan lộ ra nụ cười, ông ấy hỏi: “Mệt không?”

Từ Chu Diễn xoay xoay cổ tay, nói: "Có một chút."

“Vậy không đánh nữa." Ngài Quan đưa cây gậy cho người giúp việc, tháo băng cổ tay rồi đi vào trong nhà, Từ Chu Diễn cũng bỏ gậy xuống rồi đi theo ông ấy.

"Cú đánh lúc sau của cậu thì lực đánh không sai, nhưng mà thân thể có hơi nghiêng, trước khi vung gậy cậu phải đứng thẳng." Ngài Quan chỉ dạy cho anh.

Từ Chu Diễn đi theo phía sau ngài Quan nửa bước, gật đầu tỏ ý đang lắng nghe.

Quan Tịnh đi vào cùng anh, thoáng thấy cửa phòng cuối hành lang vẫn mở, đèn vẫn sáng, bèn bước nhẹ về phía phòng ngủ của con gái.

Từ Chu Diễn do dự một lúc, thay vì đi theo thì anh dừng lại ở hành lang.

Quan Tịnh đưa tay gõ cửa hai lần, đợi một lúc cũng không có tiếng trả lời, đẩy cửa vào liền nhìn thấy con gái mình đang nằm trên chăn ngủ thiếp đi, trên người mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh.

Ông cau mày, trông có vẻ nghiêm túc, quay đầu sang phía Từ Chu Diễn và vẫy tay.

Từ Chu Diễn đi về phía ông ấy.

Quan Tịnh thì thầm với anh: “Đi kêu người mang chăn tới đây.”

Từ Chu Diễn ngước mắt liền thấy cô gái đang ngủ, đầu gối của cô gập lại, quần ngủ bị kéo lên, lộ ra một phần bắp chân trắng như tuyết.

Từ Chu Diễn nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, sau đó quay lại đi tìm quản gia Chung.

Quản gia Chung không tự mình đi đến mà dặn dò người giúp việc mang chăn bông vào phòng.

Người hầu gái mặc đồng phục nhẹ nhàng chào ngài Quan, sau đó đi vòng qua họ và mang theo một chiếc chăn lông ngỗng vào phòng ngủ.

Chiếc chăn ban đầu được đặt dưới người Quan Tố Thư, để không làm cô tỉnh giấc, người giúp việc nhẹ nhàng đắp chiếc chăn thứ hai lên người Quan Tố Thư, sau đó ngồi xổm xuống sắp xếp giày dép cho cô, tắt đèn trong phòng rồi bật đèn ngủ ở đầu giường lên, thu dọn quần áo đã thay của cô rồi chậm rãi bước ra ngoài.

Thấy mọi thứ đã ổn thỏa, Quan Tịnh mới đưa Từ Chu Diễn rời đi.

Từ Chu Diễn tạm thời nghỉ ngơi tại nhà họ Quan, anh chỉ là vệ sĩ của con gái chủ tịch Quan, nhưng quản gia Chung lại rất biết quan sát, ông ấy không sắp xếp cho Từ Chu Diễn nghỉ ngơi trong phòng lái xe, mà là sắp xếp cho anh ấy một phòng dành riêng cho khách.

Cửa phòng ngủ bằng da bị đẩy ra, bên trong có hành lang riêng, chiếc giường ngủ trong phòng được sắp xếp gọn gàng và sạch sẽ. Một bên là ban công ngoài trời có trồng mấy chậu cây cảnh và một bộ bàn trà nhỏ. Nhìn xuống bên dưới, có vườn hoa và sân golf, tầm nhìn thoáng rộng, dù là phòng cho khách cũng không hề chật chội chút nào.

Quản gia Chung nói: “Cậu Từ, trong tủ có quần áo để thay, nếu thiếu gì, ngài mai cậu có thể bảo người giúp việc mang lên.” 

“Cảm ơn.” Anh lễ phép cảm ơn.

"Vậy tôi không làm phiền cậu nghỉ ngơi nữa."

Quản gia Chung ra khỏi phòng và đóng cửa lại giúp anh.

Nhìn một lượt toàn bộ bố trí trong căn phòng, Từ Chu Diễn bước ra khỏi phòng và đứng ở ngay ban công.

Bên tai còn có thể nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe từ đài phun nước.

Ánh đèn ở sân golf bên dưới đã tắt, chỉ còn lại một ít đèn đường, bên cạnh sân bóng là nhà kính dùng để trồng hoa, bên trong có bày ghế treo và bàn trà.

Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, anh đã từng bước vào ngôi nhà này vào sáu năm trước.

Từ một ngôi làng nhỏ khép kín và nghèo nàn trên núi, đến một thị trấn nhỏ đơn giản và sôi động, rồi đến thành phố lộng lẫy chói mắt, cuối cùng đến trước ngôi biệt thự nguy nga, lộng lẫy này. 

Khi đó, mọi thứ xung quanh đều khiến anh vô cùng ấn tượng. Mặc dù anh khoác lên mình bộ quần áo và đôi giày đẹp nhất của mình, cho rằng bản thân chẳng khác gì “dân thành thị”. Nhưng khi ngồi bên cạnh ngài Quan, ông ấy chỉ mặc một bộ đồ giản dị, anh vẫn cảm thấy xấu hổ và hèn mọn.

 Cũng may là anh không nói nhiều lắm nên không đến mức phải rụt rè.

Dù anh ở nhà họ Quan nhưng ngài Quan không hề coi thường hay bỏ mặc anh, hơn nữa còn nói chuyện ân cần với anh, động viên anh học hành chăm chỉ để sau này trở thành người thành đạt. Ngay khi Từ Chu Diễn đứng dậy chuẩn bị rời đi thì một cô gái đứng ở hành lang thò đầu ra. Giọng nói trong trẻo và lanh lảnh vang lên: "Ba, ba định đi chơi bóng à?"

Từ Chu Diễn ngẩng đầu lên, anh thấy một cô gái đội mũ chống nắng, trên người mặc một chiếc váy thể thao màu trắng.

Bỗng nhiên nhìn thấy anh, cô gái nghi hoặc nghiêng đầu, sau đó bắt gặp ánh mắt của anh, cô lại nở nụ cười với anh trước.

Anh ngẩn người, không biết làm thế nào.

Ngài Quan đứng dậy và nói với anh: "Tiểu Từ, đến chơi với chúng tôi đi."

Chớp mắt sáu năm trôi qua, cậu bé thận trọng năm đó đã trở thành một chàng trai trẻ, cậu ấy đã có đủ tư cách để ở lại đây một đêm.

Thay vì nằm trên giường và tận hưởng giây phút sống trong biệt thự này, anh lại lặng lẽ đứng trên ban công nhìn ra toàn cảnh sân golf, ngắm nhìn những con côn trùng bay lượn dưới ánh đèn vàng ấm áp của sân.

Anh chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng đó một lúc lâu.

Không ai biết lúc đó anh đang nghĩ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play