Quan Tố Thư bị nóng quá mà tỉnh giấc, cô giống như miếng cá bị kẹp chặt giữa bánh sandwich nóng hổi, nóng tới mức không thở nổi.

Chờ cô “cá” này cuối cùng cũng thoát khỏi sự trói buộc của miếng sandwich, còn chưa cảm nhận được sự thoải mái, lập tức có ánh sáng xuyên qua mắt cô, đánh thức suy nghĩ của cô.

Cô ngơ ngác một hồi, cảm thấy nhiệt độ trên giường hôm nay rất nóng, quay đầu lại, phát hiện mình đang ngủ trên một chiếc chăn dài, mà bên cạnh là một cái chăn lông ngỗng khác bị cuộn tròn lại.

Cô sờ lên trán, đầu đầy mồ hôi.

Tức giận mà rời giường, không muốn cử động nhưng lại nóng bức, bực bội không biết làm gì.

“Nhị tiểu thư đã dậy chưa?”

“Vẫn chưa dậy.”

Ngoài cửa, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Quan Tố Thư đá chăn sang một bên, đánh vào gối ôm, giọng nói lười biếng vang lên: “Dì ơi!”

Ngoài cửa yên lặng, tiếng mở cửa vang lên, người giúp việc bưng một phần bữa sáng bước vào, giọng nói trong trẻo: “Chào buổi sáng, Nhị tiểu thư.”

“Chào buổi sáng.” Cô buồn ngủ nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Trời nóng quá đi mất, cháu muốn đi tắm.”

Người giúp việc đặt bữa sáng ở đầu giường của cô, hỏi: “Hôm nay cô chủ muốn dùng bông tắm màu gì vậy?”

“Không cần đâu, cháu tắm nhanh thôi.”

Người giúp việc muốn bước vào phòng tắm, Quan Tố Thư cố gắng ngẩng đầu lên: “Mấy giờ rồi, chủ tịch Quan đã đi chưa ạ?”

Trước mặt Quan Tịnh, Quan Tố Thư luôn luôn gọi là “ba ba”, có việc thì gọi “daddy”, muốn xin tiền gọi là “daddy yêu dấu”, sau lưng nếu không gọi “ông già” thì cũng là “chủ tịch Quan”, vô cùng tùy ý.

“Nhị tiểu thư, mười giờ rồi, ông ấy vừa mới đi ra ngoài.”

“Vâng.” Quan Tố Thư thở dài một hơi, quay lại trên giường.

Vào những ngày không cần phải thức dậy vào lúc 8 giờ sáng, đồng hồ sinh học của Quan Tố Thư luôn tự điều chỉnh để thức dậy lúc 10 giờ, nếu để ông biết cô giờ này mới dậy, không chừng sẽ tới nhắc nhở cô.

Bảy giờ rưỡi, Từ Chu Diễn đã thức dậy, anh tập thể dục ở phòng thể thao, ăn sáng, sau đó quản gia sẽ dẫn anh đến nhà xe để tìm hiểu về các loại xe, còn nói tóm tắt các hạng mục công việc cần chú ý, tổng thời gian là từ bảy giờ rưỡi đến mười giờ rưỡi, nhưng cô gái trong phòng ngủ vẫn chưa hề thức dậy như cũ.

Từ Chu Diễn kiên nhẫn chờ đợi.

Thời gian lại từ mười giờ rưỡi đến mười một giờ rưỡi, cửa phòng ngủ cuối cùng cũng chuyển động.

Cửa mở, không có ngửi được hương thơm như trong tưởng tượng, Quan Tố Thư lười biếng nói: “Dì ơi, hôm nay ăn gì vậy, có thịt kho tàu không, cháu muốn ăn thịt heo…”

Giọng nói của cô bỗng nhiên ngừng lại.

Ánh mắt nhìn tới người đàn ông đang ngồi trên sofa.

Xem ra anh đã chính thức nhậm chức, quần áo đang mặc được thiết kế cẩn thận, thậm chí ngay cả găng tay cũng đã được chuẩn bị, chỉ là chúng vẫn còn đang nằm trên đùi của anh.

Quan Tố Thư nhìn vào anh trước tiên, sau đó nhìn vào tay anh. Ngón tay anh thon dài, xương ngón tay rõ ràng, các khớp tay hơi cong hình vòng cung như một cái dũa nhỏ, những đường gân màu xanh nhạt chạy dọc từ mu bàn tay đến cổ tay, rồi luồn vào trong cổ tay áo.

Cô vẫn luôn chê tay mình quá nhỏ, đầu ngón tay trắng nõn non nớt, mềm mại, xương ngón tay mảnh khảnh, cô là một người yêu thích tay, thích những ngón tay mảnh khảnh nhưng lại có lực, ngay lập tức bị ngón tay của Từ Chu Diễn hấp dẫn.

Nhìn thấy cô đi xuống dưới, Từ Chu Diễn đứng lên.

“...Chào buổi sáng.” Quan Tố Thư có chút do dự chào hỏi anh.

Anh nhẹ nhàng đáp lại câu chào của cô: “Chào buổi sáng.”

Quan Tố Thư thầm nghĩ cô thật đúng là người rảnh rỗi, không có việc gì mà tự dưng lại chào hỏi anh.

Bị dáng vẻ của anh phá hỏng tâm tình, Quan Tố Thư vốn đang lớn tiếng, giờ đã nhỏ giọng hơn một chút, đi về phía nhà ăn, lại hỏi phòng bếp một lần nữa: “Dì ơi, hôm nay ăn gì vậy?”

“Như trong thực đơn, Nhị tiểu thư.”

Quản gia lấy cho cô ghế dựa, mời cô ngồi.

Quan Tố Thư nghe thấy hai từ “thực đơn” thì nhất thời ngây người ra, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nói: “Vậy thực đơn hôm nay có món gì vậy?”

Quản gia cười nói: “Đều là món tốt cho cơ thể.”

Người giúp việc ở bên kia đặt một chiếc ghế dựa đối diện với Quan Tố Thư, nói với Từ Chu Diễn: “Cậu Từ, mời cậu ngồi bên này.”

Chủ và khách đều đã đến đông đủ, có thể mang đồ ăn lên rồi.

Hai chén súp gà, cá xào măng, canh củ từ với lòng đỏ trứng, gan heo xào rau chân vịt, và một bát cơm diêm mạch còn tệ hơn cả gạo ngũ cốc.

Quan Tố Thư chỉ mới liếc mắt nhìn một cái đã muốn nôn ra.

“Nhà họ Quan của chúng ta bị phá sản rồi sao?” Cô phàn nàn.

Quản gia cười nói: “Nhị tiểu thư, hôm nay là những món trong thực đơn.”

Quan Tố Thư nhìn thoáng qua Từ Chu Diễn, hỏi quản gia: “Khách vẫn còn ở đây, sao nhà chúng ta lại dùng những món này để mời khách?”

Quản gia Chung tính tình tốt bụng nói: “Nhị tiểu thư, là anh Từ chủ động nói muốn ăn giống cháu.”

Không viện được cớ nào, Quan Tố Thư có chút nghẹn ngào, ôm ngực ổn định lại tâm trạng, cô trừng mắt nhìn Từ Chu Diễn, chờ anh cau mày, nhưng đã thấy anh yên lặng nhìn cô.

“Ngài Quan nói với tôi giám sát việc ăn uống của cô.” Khi cô nhìn qua, anh nói.

Tuổi còn trẻ đã trở thành ông già cổ hủ, thật đáng thương.

“Nhìn em làm gì?” Quan Tố Thư nghiến răng, lúc sau cắn răng nói: “Anh ăn trước đi.”

Quản gia Chung cố gắng làm dịu bầu không khí, đưa đũa cho Từ Chu Diễn.

“Cảm ơn.”

Từ Chu Diễn cầm đũa lên, nếm thử một miếng, chân mày anh nâng lên.

Quan Tố Thư vui vẻ, mừng rỡ nói: “Anh thấy chưa, đúng là rất khó ăn nhỉ?”

Từ Chu Diễn dừng lại, lắc đầu nói: “Không phải, là mùi vị rất ngon.”

Quan Tố Thư: “...”

Lúc này, quản gia Chung lại cười: “Nhị tiểu thư, đừng đợi nữa, sắp tới mười hai giờ rồi, cháu ăn đi rồi còn quay về trường học.”

Nguyên tắc của Quan Tố Thư làm cho cô không thể bỏ đũa và rời đi trong khi khách còn đang dùng bữa ở bàn ăn.

Cô bưng chén lên, ăn mấy miếng cơm, càng ăn càng thấy khó mà nuốt trôi. Cơm được dọn lên dựa theo số lượng mà ngày thường cô hay ăn, cũng không nhiều lắm, cô miễn cưỡng ăn xong cơm, không dùng tới mấy món trên bàn, chỉ uống chút súp rồi bỏ đũa xuống.

Từ Chu Diễn ở đối diện cũng thả chén xuống.

Vì khác nhau về sở thích ăn cơm, Quan Tố Thư cảm thấy cô và Từ Chu Diễn tất nhiên không phải cùng một kiểu người. Ngay cả ăn cũng không thể hòa hợp, hai người làm sao mà ở chung được, không có cách nào để hòa hợp nổi.

Trước khi ra ngoài, Quan Tố Thư vào phòng ngủ, mang theo túi đựng máy ảnh và ống kính, đi tới phòng khách, vì phải xách hai đồ vật nặng như vậy nên lòng bàn tay cô hiện lên vết đỏ.

“Đại tiểu thư, tôi tới giúp cô.” Từ Chu Diễn vươn tay về phía cô.

Anh dựa gần vào cô, bất ngờ đến gần mặt anh, lòng Quan Tố Thư loạn một hồi.

Khuôn mặt của “ông già cổ hủ”, thật sự là không hề cổ hủ chút nào…

Quan Tố Thư đưa máy ảnh cho anh, còn mình thì mang theo ống kính, cũng không nói chuyện mà bước ra ngoài.

Quản gia đã rất quen với chỗ ngồi ở cửa xe của cô, tay che nóc cửa xe để tránh trán cô bị đụng vào, dẫn cô lên xe.

Từ Chu Diễn ở sau bước lên xe, anh không phải là tài xế chính thức, mà quản gia cũng không có bất cứ yêu cầu khắt khe nào, vẫn xem anh là khách.

Từ Chu Diễn muốn mở cốp xe, Quan Tố Thư dựa vào cửa sổ kêu lên: “Này, đưa máy ảnh kia cho em, không cần để ở phía sau, như vậy sẽ làm hư máy ảnh.”

“Xin lỗi.”

Từ Chu Diễn mở cửa, để máy ảnh ở bên cạnh cô, thay cô đóng cửa xe lại.

Anh cởi đôi găng tay trắng, quản gia đứng bên cạnh anh, nghiêng đầu thấp giọng nói với anh: “Cậu Từ, lái xe chậm một chút.”

Từ Chu Diễn lắng nghe, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi.

Quản gia sắp xếp một chiếc Land Rover khá ít tiền trong nhà họ Quan, Quan Tố Thư đã ngồi quen xe trước đó, nhưng vì va chạm lần trước, xe đã được đưa về hãng để sửa chữa, chiếc xe này là mẫu gần nhất với chiếc xe đó.

Xe khởi động ổn định, từ từ chạy tới cổng lớn, quản gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Quan Tố Thư say xe, sau khi xe chạy, cô liền đeo tai nghe, đầu dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi.

Xe chạy thẳng đến đường quốc lộ, Từ Chu Diễn nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, có thể thấy cô gái ngồi phía sau đang nghiêng đầu, chỉ lộ cằm một chút, các túi nặng được cô đặt ở một bên, và cũng được thắt dây an toàn.

Bên trong xe không có mùi nước hoa, cũng không có mùi lạ, chỉ có âm thanh chỉ đường và tiếng gió thổi ngoài cửa sổ.

Lái xe từ nhà đến trường học mất một tiếng đồng hồ.

Ngồi hơn nửa tiếng, Quan Tố Thư xoay cổ, mơ hồ cảm thấy hơi khó chịu, cô nói với Từ Chu Diễn: “Có thể đưa cho em gối ôm ở phía trước không?”

Từ Chu Diễn nhìn bên cạnh, trả lời: “Ở đây không có gối ôm.”

Đúng rồi, đây không phải chiếc xe trước kia.

Quan Tố Thư nhìn ngoài cửa sổ, sau một lát, lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, cô mở vài bài hát và nhắm mắt lại.

Không mất quá nhiều thời gian để tới trường, nhưng có thể do tối qua ngủ không được tốt, mí mắt Quan Tố Thư bắt đầu đánh nhau, qua nửa chặng đường cô đã ngủ rồi, cuối cùng là bị Từ Chu Diễn đánh thức.

Bên ngoài có mưa nhỏ, Từ Chu Diễn cầm dù cúi người đứng ở ngoài cửa, muốn gọi cô dậy, ngón tay đặt ở bên má hơi dừng lại, sau đó nhẹ nhàng đụng nhẹ bả vai của cô.

Cô vẫn chưa tỉnh lại.

Chờ đến khi Quan Tố Thư mơ hồ mở mắt ra, nhìn gần mặt của Từ Chu Diễn.

Không nghĩ tới cô bất ngờ ngẩng đầu, trên mặt của Từ Chu Diễn lộ ra sự kinh ngạc.

Quan Tố Thư cũng hoảng sợ, cô dựa lưng vào ghế phía sau, hơi lùi lại một chút.

Tâm trạng của Từ Chu Diễn thả lỏng, anh đứng thẳng dậy, khôi phục lại như cũ rồi nói: “Đại tiểu thư, tới nơi rồi.”

“Được rồi.” Quan Tố Thư vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, Từ Chu Diễn nói tới nơi rồi, cô chuẩn bị muốn xuống xe, giày đã đặt ra bên ngoài, đột nhiên nhớ tới máy ảnh vẫn còn ở trong xe, muốn quay lại lấy thiết bị.

“Từ Chu Diễn.” giọng cô trong trẻo, đương nhiên muốn đưa máy ảnh cho anh.

Từ Chu Diễn thuận tiện tiếp nhận máy ảnh trên tay cô, tiếp theo là nghiêng ô lớn che cho cô, đỡ cô xuống xe, che chắn gió bên ngoài cho cô.

Chỉ là mưa nhỏ, nhưng lại là mưa bụi dày đặc, ở mỗi bước đi, những hạt mưa bụi làm ướt nhẹp đôi giày trắng của cô, để lại các vết nước màu xám nhạt trên giày.

Hai người yên lặng bước đi khiến bầu không khí có phần lúng túng, Quan Tố Thư chủ động tìm đề tài, cô hỏi Từ Chu Diễn: “Anh đã từng tới trường học của chúng em rồi sao?”

“Chưa từng.” Anh trả lời rất nhanh.

Đề tài nhanh chóng bị kết thúc, khóe miệng Quan Tố Thư hơi giật giật.

Từ Chu Diễn đột nhiên bổ sung thêm một câu: “Nhưng ở trong cuộc họp báo cáo có đề cập qua về những người trong trường học của các cô.”

“Họp báo cáo? Họp báo cáo cái gì cơ?” Quan Tố Thư cho rằng anh sẽ nói về chuyện phía sau công việc, vô cùng hứng thú mà hỏi.

Từ Chu Diễn nghĩ một lát, đưa ra một câu trả lời chính xác: “ Cuộc họp báo cáo xem xét thành tích của những người ưu tú đạt được học bổng quốc gia.”

Quan Tố Thư: “...”

Thôi bỏ đi, không quan trọng.

“À.” Quan Tố Thư nghĩ một lát, hỏi: “Em muốn thương lượng với anh một chuyện được không?”

“Được.” Anh cúi đầu, ra hiệu mình đang nghe.

“Buổi tối em muốn đi gặp bạn bè, nên là…”

Cô nhìn qua Từ Chu Diễn, dường như muốn xác nhận dựa vào khuôn mặt của anh xem anh có phải là một người có thể giữ được bí mật hay không.

Một lúc lâu sau, cô quyết định: “Anh có thể không nói với ba em được không?”

Từ góc nhìn của Quan Tố Thư, đường cong sườn mặt của Từ Chu Diễn vẫn lạnh lẽo và cứng rắn như trước, chắc anh không phải là người hay mách lẻo đâu nhỉ, trong lòng cô thầm đoán như vậy.

Vì để anh đồng ý, cô thuận tiện lôi kéo tay áo của anh.

“Có lý do gì không?”

“Hả?”

“Tôi biết rồi.”

“Hả?”

Hình như anh chỉ muốn hỏi lý do cho đủ thủ tục, Quan Tố Thư hơi hoang mang: “Vậy là sao, nghĩa là anh đã đồng ý rồi à?”

“Đúng vậy, Đại tiểu thư.”

Khuôn mặt của anh vẫn không có chút cảm xúc nào như cũ làm cho Quan Tố Thư không đoán được khi anh nói những lời này thì trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Cô thì thầm: “Cảm giác như có một âm mưu nào đó.”

“Từ Chu Diễn…”

Cô giẫm vào vũng nước nhỏ, bọt nước văng tung tóe làm ướt giày cô và ống quần của Từ Chu Diễn, cô thấy thú vị, lại đạp xuống hai lần, nhìn tới ống quần bị ướt một mảng lớn của anh, cô cười tinh nghịch. Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt của anh, anh không hề mất kiên nhẫn, ánh mắt dịu dàng, yên lặng cầm dù đứng ở bên cạnh cô, nhìn cô nghịch nước.

Giày đã ướt nhẹp, Quan Tố Thư dứt khoát đứng trong vũng nước ngẩng đầu nhìn Từ Chu Diễn, tò mò hỏi anh: “Sao anh vẫn gọi em là đại tiểu thư?”

Người giúp việc trong nhà luôn gọi cô là “Nhị tiểu thư”, bởi vì cô còn có một anh trai, người gọi cô là “Đại tiểu thư” hoặc là có ý trêu chọc, hoặc là không hiểu hoàn cảnh trong nhà cô.

Cô hỏi lại Từ Chu Diễn: “Anh không biết em có một người anh trai sao?”

“Bây giờ mới biết.” Đối diện với ánh mắt muốn gây chuyện của cô, anh vẫn dịu dàng như cũ.

“Được rồi, người không biết không có tội.” Cô búng ngón tay đi về phía trước, bất ngờ quay người lại, cười như trẻ con, chỉ vào Từ Chu Diễn nói: “Nhưng mà em thích được gọi là Đại tiểu thư, cho phép anh về sau gọi em như vậy đấy.”

Cô không muốn làm “Nhị tiểu thư” đâu, cô muốn là “Đại tiểu thư”.

“Tiết học cuối cùng của em là 6 giờ tan học, 6 giờ rưỡi anh đến đây đi, tới rồi thì gọi điện thoại cho em, đúng rồi, anh biết số điện thoại của em chưa?”

“Ngài ấy đã nói qua rồi.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Cuối cùng, đi tới bên ngoài ký túc xá, Quan Tố Thư đưa tay cho anh: “Đưa cho em đi.”

Từ Chu Diễn nhìn thoáng qua ký túc xá.

Quan Tố Thư cười: “Đừng nhìn nữa, anh không được vào đâu.”

“Cô không cầm dù theo à?” Từ Chu Diễn đi với cô một quãng đường, nên khi nói chuyện, ngữ điệu cũng bị ảnh hưởng từ cô. 

“Mưa nhỏ nên em không cầm dù theo đâu.” Tay cô cầm lấy mấy cái túi trên tay của Từ Chu Diễn, máy ảnh rất nặng, lúc Từ Chu Diễn cầm còn cảm thấy khó khăn nên anh có chút do dự, nhưng Quan Tố Thư đã mang túi đi vào.

Cô mỗi tay cầm một túi, nói “buổi tối chờ em”, sau đó liền bước vào trong mưa nhỏ, chạy nhanh vào trong ký túc xá.

Trong vườn, những cây anh đào đang nở rộ thành từng cụm từng cụm, cành cây bị mưa quật ngã, cánh hoa rơi khắp mặt đất, cô giẫm lên cánh hoa, nước bắn tung tóe.

Chân mày của anh giãn ra, một nụ cười chân thật bất ngờ xuất hiện trên khuôn mặt giống như mặt nạ của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play