Sau bữa cơm tối, Quan Tố Thư đắm mình trong phòng sưu tập, nơi mà ba cô cất giữ các loại máy ảnh quý giá. Thứ cổ điển nhất ở đây không gì hơn là bản phác thảo vẽ lại cảnh sinh hoạt của nhà Thanh trước khi suy vong, nó có một lịch sử đủ để đưa vào viện bảo tàng cho mọi người chiêm ngưỡng. Mỗi lần Quan Tố Thư gặp phải nó thì đều đi vòng qua, sợ là vừa đụng nhẹ một chút đã làm cái “Lão già” này tan thành từng mảnh.
Cô luôn cảm thấy những đồ vật cũ đều có máu thịt, có độ ấm, vỏ ngoài lạnh như băng có lẽ đang cất giấu một đôi mắt thâm thúy mà đục ngầu, nó cứ từ từ già đi, vẫn an tĩnh quan sát sự thay đổi trong trăm năm, ghi lại trăm năm lịch sử.
Cô luôn có một chút linh cảm bất ngờ, có một bộ quy tắc riêng để chính cô giải quyết mọi việc.
Quan Trình Dục đã từng cười nhạo cô, nói cô thật sự quá ấu trĩ.
Nhưng cô vẫn khăng khăng đây là thái độ sống của chính mình, không tiếp thu bất kì lời trào phúng nào.
Từ Chu Diễn đã nhậm chức, cũng đi vào theo phía sau cô.
Kho máy ảnh có thể so được với một cái viện bảo tàng lịch sử loại nhỏ, ống kính đen nhánh hướng ra ngoài, giống như trăm ngàn đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, cực kỳ chấn động.
Quan Tố Thư thích nhiếp ảnh, thích chụp hình, thích quan sát thế giới qua ống kính.
Lúc trước, khi cô nộp đơn vào chuyên ngành biên kịch và đạo diễn, Quan Tịnh một bên thì nói không biết cô được mấy ngày là chán, một bên lại mua cho cô rất nhiều sách và thiết bị chuyên nghiệp cất vào một phòng.
“Những thứ này đều là ba của em cất giữ.” Quan Tố Thư nói với Từ Chu Diễn.
Từ Chu Diễn gật đầu: “Ngài Quan chính là phó chủ tịch của Hiệp hội Nhiếp ảnh.”
Anh tiếp lời làm Quan Tố Thư cảm thấy rất bất ngờ, cô cho rằng anh ấy là kiểu người có cạy miệng cũng không nói gì, không ngờ rằng anh sẽ tiếp lời.
Cô nhìn về phía anh: “Anh còn rất hiểu biết ba của em đấy.”
“Hẳn là như vậy.” Khóe miệng anh hơi hơi cong lên một chút, nụ cười nhạt nhẽo mà lại ôn hòa lễ phép, mang theo một cảm giác xa cách khó tả.
Quan Tố Thư liếc anh một cái, nhạy bén cảm nhận rằng người này thật ra cũng không dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài.
Máy phác thảo kiểu cũ mang theo bột Magie dính trên đèn flash đã thu hút sự chú ý của Từ Chu Diễn, nhìn thấy những vết trầy lờ mờ trên thân máy phác thảo, anh cúi người, nhìn một cách chăm chú.
“Ấy!” Quan Tố Thư ngăn anh ấy lại và nói: “Đừng đụng vào cái đó.”
Từ Chu Diễn lấy lại tinh thần, đứng thẳng dậy và áy náy mói: “Xin lỗi.”
Phát hiện ra giọng nói của bản thân vừa rồi khá cứng nhắc, Quan Tố Thư nói: “Không phải em không cho anh chạm vào đâu, mà là nó không cho anh chạm vào kìa.”
Cô chỉ chỉ vào cái máy ảnh cũ.
Từ Chu Diễn sửng sốt, lưỡng lự hỏi: “Có lời giải thích nào cho câu nói vừa rồi không?”
“Không có cách giải thích nào, đây chỉ là trực giác thôi.” Quan Tố Thư nhún vai.
Anh gật đầu, không hỏi thêm điều gì nữa, tiếp nhận cách giải thích “Trực giác” mà cô đã nói.
Anh tự ý thức được như vậy làm Quan Tố Thư cảm thấy rất nhẹ nhõm, tạm thời thấy rằng những người khác vẫn còn ổn.
Cô lại một lần nữa ngồi xổm xuống, tìm kiếm máy ảnh có kích cỡ mà chính mình mong muốn.
Thật vất vả mới tìm thấy, cô ngồi xổm xuống, từ sâu trong ngăn tủ cố gắng lấy chiếc túi đựng máy ảnh ra.
“Từ Chu Diễn, giúp em lấy cái này ra với.” Cô kéo cái túi lớn ra ngoài, quay đầu nói với Từ Chu Diễn.
Từ Chu Diễn cũng đi qua, ngồi xổm xuống, cầm lấy máy ảnh từ trong tay cô, vừa mới cầm lên tay, cổ tay đã bị đè nặng xuống, cái này ít nhất cũng phải nặng sáu bảy cân, không biết hai bàn tay gầy yếu kia của cô làm sao mà nâng nó lên được nữa.
“Để em tìm tiếp xem…”
Quan Tố Thư vừa nói xong liền đứng dậy, cửa tủ của ngăn trên còn chưa đóng lại, Từ Chu Diễn thấy đầu cô sắp va phải cánh cửa đang mở, trong nháy mắt liền duỗi tay ra che cửa tủ lại cho cô.
Đầu cô đập mạnh vào lòng bàn tay của Từ Chu Diễn, cô lập tức rụt cổ lại, không bị đau nhưng hơi choáng váng một chút.
Cô che lại trán, hơi thẫn thờ mà nhìn bị cánh cửa tủ đâm cho lay động và bàn tay của Từ Chu Diễn.
Cái tay bị cô đụng vào đúng lúc chính là bàn tay bị thương của anh, khi cô đứng dậy đã dùng sức không hề nhẹ, nện thật mạnh và ấn tay anh lên cánh cửa tủ, cô nhanh mắt nhìn thấy ngón tay của anh run nhẹ vài lần, chắc hẳn là rất đau đớn.
“Thật ngại quá.” Cô vội vàng xin lỗi.
“Không có việc gì.” Anh thu tay lại, cụp mắt xuống, trên mặt vẫn không có cảm xúc gì như cũ.
“Cho em xem tay anh đi.” Cô ngửa lòng bàn tay ra với anh. Lòng bàn tay của cô gái cũng trắng như tuyết, đầu ngón tay còn dính một ít bột phấn, so sánh với ngón tay toàn là những vết sẹo của anh thì khác nhau một trời một vực.
“Vết thương nhỏ thôi.” Anh xách theo túi máy ảnh và đứng dậy.
Khi anh đột nhiên đứng dậy như vậy, Quan Tố Thư mới phát hiện ra anh thật sự rất cao, thậm chí so với Quan Trình Dục còn cao hơn, ít nhất cũng phải trên 1m85, từ góc nhìn của Quan Tố Thư, ngửa đầu cũng chỉ có thể thấy được yết hầu và tuyến hàm dưới của anh.
Cô nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng.
Anh vươn tay qua đỉnh đầu của cô rồi đóng cửa tủ lại, kéo tay áo của bộ tây trang được may khéo léo xuống, lộ ra một đoạn băng gạc ở đó, lúc này Quan Tố Thư mới phát hiện ra băng gạc không chỉ quấn quanh mỗi lòng bàn tay và cổ tay, mà còn quấn lên cả phần trên cổ tay nữa, kể cả cánh tay cũng vậy, nhìn màu đỏ nhàn nhạt hiện lên dưới lớp băng gạc thì có thể thấy nó vẫn là vết thương mới, còn đang rướm máu.
“Này, cho em xem cánh tay của anh nữa đi.” Cô lại nói thêm một lần nữa với anh.
Nếu Quan Trình Dục có ở đây thì sẽ biết, khi mà cô xưng “Này” với một người, chứng tỏ lúc này trong lòng cô đang chột dạ, che giấu sự mất tự nhiên của mình bằng cách giương nanh múa vuốt.
Nhưng Từ Chu Diễn không phải Quan Trình Dục, cho nên anh vẫn hạ cánh tay xuống, ống tay áo của tây trang lại che đi vòng băng gạc kia một lần nữa, anh xa cách nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Chảy máu mà vẫn là vết thương nhỏ, vậy thì cái gì mới là vết thương lớn chứ?
Cô không hiểu.
Anh bình tĩnh như vậy làm cô thấy ngạc nhiên.
Dây đeo lưng của máy ảnh trên tay Từ Chu Diễn rớt xuống, anh cúi người xuống nhặt dây lưng lên, Quan Tố Thư nhìn được rõ ràng vòng eo gầy mà lại cường tráng dưới lớp áo sơ mi, nhất thời trái tim đập loạn nhịp.
Trong đầu cô tràn đầy những suy nghĩ lung tung rối loạn, mãi đến khi Từ Chu Diễn đứng trước mặt cô, lên tiếng dò hỏi: “Còn muốn lấy cái gì nữa không?”
Quan Tố Thư bỗng nhiên hoàn hồn lại: “A…… Còn muốn lấy thêm ống kính tele* nữa.”
*Ống kính tele: Ống kính tele là loại ống kính có tiêu cự dài, cho phép máy ảnh phóng to đến đối tượng cần chụp mà không làm suy giảm chất lượng như zoom kỹ thuật số
Tất cả các loại ống kính tele đều được cất ở tầng cao nhất, cô tìm thấy ống kính tele mà cô muốn dùng rồi, cũng không nhờ vả Từ Chu Diễn mà tự lực cánh sinh, cánh tay và phần lưng đồng thời dùng sức, đẩy cái cầu thang cũ kỹ qua, rồi bám vào cầu thang mà bò lên trên.
Từ Chu Diễn đứng ở bên cạnh cầu thang, một tay đỡ lấy cầu thang cho cô, không nói lời nào, chỉ ngửa đầu nhìn cô.
Máy ảnh rất nặng, Quan Tố Thư cầm máy ảnh lên và nói: “Mau mau mau, đỡ giúp em một chút.”
Từ Chu Diễn vươn tay ra với cô.
Khi Quan Tố Thư nhìn thấy băng gạc trên tay anh, lại lần nữa khựng lại, khẽ thở dài, cũng không đưa máy ảnh cho anh, mà là đặt máy ảnh lên trên cầu thang, sau đó lại rất cẩn thận mà từ trên cầu thang từng bước, từng bước lui về phía sau, mỗi lần lùi hai bậc cầu thang là cố gắng dịch máy ảnh từng chút một.
Bàn tay đang vươn ra của Từ Chu Diễn rơi vào không trung, anh nhìn thấy băng gạc dơ bẩn trên tay của mình, và khi Quan Tố Thư cẩn thận kéo máy ảnh xuống, anh buông cánh tay xuống.
Khi đi đến mấy bậc thang cuối cùng, một bàn tay đang đỡ máy ảnh của Quan Tố Thư không dám động đậy, một cái tay khác lại mò mẫm đi xuống.
Từ Chu Diễn rốt cuộc cũng nhìn không nổi nữa, giơ tay đỡ lấy máy ảnh giúp cô.
Quan Tố Thư đưa mắt nhìn xuống, xác định anh không dùng cánh tay bị thương, lúc này mới từ từ buông tay ra và đưa cho anh.
“Bàn tay này không bị bẩn.” Từ Chu Diễn nhàn nhạt nói.
Giọng nói khi nói chuyện của anh luôn rất trầm, nếu là những người khác, có lẽ sẽ cảm thấy giọng điệu của anh rất ôn nhu, nhưng Quan Tố Thư hàng năm giao tiếp với nghệ thuật, cô có cảm giác nhạy bén về cảm xúc, có thể cảm giác được cảm xúc chân thật của anh có chút gì đó… Không vui?
Quan Tố Thư lộ ra một cái biểu cảm nghi hoặc, nhưng cô chỉ bối rối trong giây lát, cũng không để ý đến câu nói không thể hiểu được này của Từ Chu Diễn.
Họ đã ở lại trong phòng sưu tập quá lâu, quản gia gõ hai cái trên cửa, dò hỏi: “Nhị tiểu thư, có cần giúp đỡ không?”
Quan Tố Thư tiếp nhận máy ảnh bảo bối từ tay của Từ Chu Diễn, híp mắt cười nói: “Không cần đâu, tìm được rồi.”
Vẫn là một đứa trẻ mà, vui vẻ một chút là có thể cười đến thấy răng không thấy mắt.
Quản gia cười hỏi: “Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi sao?”
Trời đã tối đen, không cần phải quay về trong đêm nay, huống chi ngày mai lại không có tiết học buổi sáng, đại khái có thể từ từ quay về trường học.
“Cháu ngủ ở nhà, chú Chung ơi, chú gọi người làm điều chỉnh một chút nước trong bồn tắm, bỏ quả cầu bảy sắc cháu mới mua kia vào nữa.”
“Được.” Quản gia đi sắp xếp.
Quan Tố Thư gác máy ảnh lên trên ngăn tủ, lấy máy quay phim từ trong túi đựng ra, tháo ống kính gốc, thay ống kính tele vào.
Rõ ràng là một thứ đồ cồng kềnh như vậy, vào trong tay cô lại trở nên linh hoạt như thế.
Cô điều chỉnh trang bị của máy ảnh, mở nắp ống kính, khởi động máy, điều chỉnh hệ số, sau đó nâng máy quay phim lên rồi nhìn nhìn xung quanh nhà.
Ống kính tele rất khó để chụp trong nhà, cũng may căn phòng này khá rộng rãi.
Cô nhìn lướt qua căn phòng một lần, cẩn thận điều chỉnh tiêu cự, máy ảnh chiếu lên một người khác trong căn phòng, vô tình nhìn thấy một chút kinh ngạc trên mặt người đó khi đối mặt với ống kính.
Quan Tố Thư nở một nụ cười xấu xa.
Cô giơ máy ảnh lên và lùi lại, nói với Từ Chu Diễn: “Anh đi ra sau một chút đi.”
Từ Chu Diễn lui ra phía sau hai bước.
“Lui thêm một chút nữa, anh có thấy chùm đèn ấm áp đó không, đứng bên cái đèn…” Quan Tố Thư lộ mặt ra từ phía sau ống kính, cô cau mày, vươn bàn tay nghiêng nghiêng về một bên: “Đứng ở bên này của đèn nè, nghiêng sang một chút nữa.”
Ống kính của cô nhắm thẳng vào anh, chuyện hiếm có này làm anh sững sờ đến mức có hơi bối rối.
Bàn tay bị thương của anh giấu sau lưng, bởi vì nghiêng người mà lộ ra trước ống kính.
Qua một lúc lâu, Quan Tố Thư vẫn không nói ổn hay không, Từ Chu Diễn liền nghiêng đầu có chút khó hiểu nhìn cô, chỉ trong nháy mắt này, Quan Tố Thư đã điều chỉnh được ánh sáng thích hợp, nhanh tay ấn chụp liên tục vài lần.
“Được rồi.” Lời cô nói ra đã khiến anh được tự do.
Sống lưng có hơi căng cứng của Từ Chu Diễn lúc này mới thả lỏng ra.
Quan Tố Thư cúi đầu xem hiệu quả quay chụp.
Ống kính tele làm chủ thể cực kỳ nổi bật, làm mờ bối cảnh, không bật đèn đèn flash, ánh sáng trong máy ảnh yếu ớt, chỉ làm nổi bật hình dáng của người trong ảnh, đôi mắt của anh chứa đựng ánh sáng, nhìn chằm chằm ống kính, hiện lên một chút sự tàn nhẫn của loài sói.
Nghiêm trang mà lại…… Gợi cảm.
“Thế nào?” Anh chủ động hỏi cô, âm thanh mang theo một chút khàn khàn khô khốc.
“Trong phòng này quá tối, ánh sáng không đủ tốt.” Quan Tố Thư đột nhiên tắt máy ảnh.
Cô không có nói dối, ánh sáng trong phòng thật sự là không tốt, nhưng lại không nói là dù ánh sáng không tốt, người được chụp trong bức ảnh lại vẫn rất đẹp, nhưng cô lại có chút tâm tư riêng, không muốn xóa bức ảnh này đi.
“Ừm.” Anh lên tiếng, không nghe ra có cảm xúc gì.
Quan Tố Thư tháo móc treo xuống, nói: “Em muốn nghỉ ngơi rồi, hôm nay anh cũng ở lại nhà em nghỉ ngơi đi, ngày mai hẳn là em sẽ đi muộn một chút, anh cũng không cần phải dậy sớm đâu, à đúng rồi, anh biết trường học của em ở đâu đúng không?” Cô quay đầu nhìn anh.
“Biết.” Anh đáp lại.
Quan Tố Thư liền gật gật đầu, thay đổi ống kính, cất máy quay phim lại vào túi đựng.
Cô đeo túi lên lưng, chiếc túi đựng máy quay nặng khiến bả vai cô trĩu xuống, cô lại cầm máy ảnh lên, lảo đảo cất bước đi ra khỏi phòng sưu tầm, đi được hai bước mới nhớ ra Từ Chu Diễn vẫn còn ở trong phòng, cô quay đầu lại nói với Từ Chu Diễn: “Anh tắt đèn đi, cửa phòng thì gọi quản gia Chung tới khóa là được, anh đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon, Từ Chu Diễn.”
Âm thanh của cô vừa trong trẻo vừa trong sáng, khi gọi tên anh, mỗi một chữ đều phát âm rõ ràng.
Lòng phòng bị của cô quá nhỏ, đối với mọi người luôn có một loại tin tưởng đơn giản mà thuần túy, cô và anh cũng không thân thuộc, vậy mà không hề lo lắng rằng anh sẽ ham muốn một phòng sưu tầm trân quý này.
Tin tưởng như vậy, làm trong lòng anh có một sự ấm áp kì diệu.
Quan… Tố thư.
Trong lòng anh gọi tên cô một lần.