Thành phố Hội, núi Ngải.
Mùa hè lặng yên không một tiếng động mà tới, cỏ dại mọc tràn
lan khắp núi, màu khô vàng và màu xanh mơn mởn xen lẫn vào nhau. Hoa tường vi
cũng đã mọc gai, dâu lá tía, tảo bẹ, từng bụi từng bụi vươn đầu ra từ trong cỏ
dại, gai nhọn tỉ mỉ móc lấy một hai mảnh quần áo, thô bạo kéo rách ra.
Từng mảng cỏ dại bị đạp ngã, người đàn ông cầm súng, lê chân
bước trên sườn đồi vắng vẻ.
Tay hắn giơ điện thoại lên, trên thanh tín hiệu chỉ hiện lên
ba chữ: Không phục vụ.
Con mẹ nó, đúng là một đám phế vật.
Hắn chửi thề, bước chân vẫn không dừng lại.
Trên lưng hắn đeo balo, tay cầm theo súng, không dám chậm
trễ mà đi về phía trước, biết rằng bây giờ chỉ cần mình dừng lại, kết cục cũng
chỉ có ngồi tù mọt gông mà thôi.
Trong túi xách còn có nửa bình nước và nửa bịch bánh quy,
hắn chạy trốn trên mấy ngọn núi này, dựa vào ý thức phản điều tra của lão đạo
mà chơi trò trốn tìm với cảnh sát, nhưng chạy trốn tới đây, hắn nhận ra tự mình
đào hố chôn mình rồi. Xung quanh toàn là cỏ dại cao đến đầu gối, dù đi đường
nào thì nhất định cũng sẽ để lại dấu vết. Hắn nhất định phải rời khỏi ngọn núi
này trong vòng nửa giờ tới.
Nếu muốn thoát khỏi nơi này thì cần phải có người trợ giúp.
Cái tín hiệu điện thoại chết tiệt này!
Sáu giờ chiều, Viên Giai chuẩn bị ra về, cô tháo thẻ nhân
viên thực ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.