Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện
nồng nặc, tiếng thở gấp gáp rõ ràng của Từ Chu Diễn ở ngay bên tai cô.
Gió mát nhưng vòng tay lại ấm áp.
Nỗi sợ hãi là có thật.
Quan Tố Thư vô thức đụng vào vết
thương trên tay, nghe thấy tiếng của anh ấy rên rỉ vì đau.
Cô buông tay, vội vàng nói: “Em đụng
vào vết thương của anh sao?”
“Không sao.”
Quan Tố Thư đỡ anh và nói: “Anh nằm
nghiêng để không bị đè lên vết thương đi.”
Từ Chu Diễn ngoan ngoãn nằm xuống.
Hệ thống lọc không khí trong phòng
khẽ kêu vo vo, các bác sĩ và bệnh nhân đi ngang qua bên ngoài căn phòng đang
trao đổi chi tiết.
Cô chống khuỷu tay vào bên giường
anh, chống cằm nhìn anh, nghĩ đến vết thương trên lưng anh, hiện tại hô hấp của
anh có chút khó khăn, cô ưỡn eo lo lắng hỏi: “Từ Chu Diễn, anh có bị thương ở
phổi không?”
Kỳ thật anh có thể cảm giác được
mình bị thương chỗ nào, khi mà viên đạn xuyên qua cơ thể, anh liền cảm thấy đau
rát, sau đó hô hấp khó khăn, một dòng máu từ khí quản trào ra giống như một cái
bóng nước bị rò rỉ, có máu ở mũi và miệng. Lẽ ra nó phải làm anh ấy khiếp sợ.
Anh đặt tay lên mu bàn tay cô và
nói: “Anh rất ổn, sẽ sớm khỏe lại thôi.”
“Không, anh cần phải nghỉ ngơi nhiều
vào, Chủ tịch Quan đã nói rằng ông ấy sẽ cho anh nghỉ phép.” Quan Tố Thư chớp
mắt.
Khi cô ấy đề cập đến điều này, Từ
Chu Diễn nhớ đến công việc của mình, anh ấy chống người lên hỏi: “Điện thoại
của anh vẫn còn ở đây chứ?”
“Nó ở đây.” Quan Tố Thư đưa điện
thoại di động trên tủ đầu giường qua cho anh.
Anh giải thích cho cô: “Mấy ngày nay
anh không liên lạc được nên anh cần phải sắp xếp một số công việc.”
Quan Tố Thư phàn nàn: “Anh đã như
thế này rồi mà vẫn lo cho công việc của mình sao?”
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.