Viên đạn xuyên qua thân thể làm cho anh đẩy cô mạnh ra ngoài, giống như có người phía sau đẩy tới, Quan Tố Thư mới đầu cũng nghĩ là như vậy, cho đến khi cô nâng đầu lên, mới nhìn thấy ánh mắt của Từ Chu Diễn muốn tan ra, máu từ khóe miệng trào ra như một vòi nước không được đóng chặt, chảy một đường dài xuống dưới.

Quan Tố Thư đỡ Từ Chu Diễn, cảm giác như có một ngọn núi cao đang từ từ đổ sập xuống, cô hoảng sợ mà chạm vào phía sau lưng  anh, cô không chạm tới miệng vết thương, nhưng tay cô ở sau lưng anh đã ướt nhẹp, mang theo mùi máu tươi nhanh chóng tràn vào chóp mũi cô.

Không khí yên lặng được vài giây, tất cả mọi người đang không rõ tình huống nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chỉ có hàm răng Quan Tố Thư run lên, tìm lại được giọng của mình, cô la lên: “Mau tới cứu người!”

Trong phim truyền hình, nam chính vì cứu nữ chính nên bị thương, hình ảnh nhất định sẽ là cảnh quay chậm vô cùng đẹp, nam chính còn có thể nâng tay lên sờ tóc hoặc mặt của nữ chính, nói vài câu em đừng sợ, nhưng sự thật chỉ có một giây, cũng chỉ cần một giây, khi viên đạn xuyên qua lập tức có thể làm cơ thể bất động, hoa mắt ù tai, mất đi ý thức.

Tiếng còi xe cứu thương vang lên mạnh mẽ, lao xuống con đường núi ngoằn ngoèo.

Quan Tố Thư đuổi kịp xe, nhìn thấy nhân viên y tế nhanh chóng mở áo anh, đeo mặt nạ dưỡng khí, cầm máu lại.

Trên tay cô dính đầy máu tươi, cánh tay đang không ngừng run rẩy, cô gần anh như vậy, nhưng lại cảm thấy quá xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh thiếu máu mà khuôn mặt và cánh tay đều trắng bệch.

Những ngón tay mạnh mẽ lúc trước giờ đang nằm trên cáng, máu sau lưng theo cánh tay của anh mà chảy đến đầu ngón tay.

Quan Tố Thư nhìn thấy rõ ràng miệng vết thương sau khi cởi bỏ quần áo anh, phía dưới bên vai trái, da thịt hở ra theo hình tròn, xung quanh hình tròn có dấu vết bị bỏng.

Nhân viên y tế đang bận rộn điều trị cho anh, nhìn thấy vẻ mặt của cô bị dọa tới trắng bệch, la lên: “Người nhà nhắm mắt lại!”

Quan Tố Thư phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.

Rất kì lạ, cô không khóc, hóa ra khi con người sợ hãi tới cực hạn, thì ngay cả nước mắt cũng sẽ không hề chảy, trong đầu cô chỉ còn lại tiếng súng và dư âm vang vọng, mắt cô đang nhắm lại run lên, giọng nói trong lòng đang gào thét với cô: Phát súng là nhắm vào cô!

“Tích, tích, tích…”

Màn hình điện tâm đồ kêu bíp bíp liên tục, cô bất ngờ mở mắt, há miệng thở dốc.

Không đến 10 phút, xe cứu thương chạy đến bệnh viện gần nhất, nhân viên y tế hét lên tránh ra, đẩy giường cứu hộ đến phòng phẫu thuật. Xe cảnh sát cũng chạy đến sau, bác sĩ, y tá, cảnh sát, một đám người chậm rãi đi vào bên trong. Quan Tố Thư theo sát một bên, chưa bao giờ cô chạy nhanh đến vậy.

Ở cửa phòng phẫu thuật, nhân viên y tế

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play