Những cú đấm đá như những hạt mưa rơi lốp bốp trên người cô, Tôn Y Đình hét lên và ngã xuống đất.

"Mẹ kiếp, mày còn dám giở trò!"

"Cường Tử, đừng đánh nữa, con gái của Tôn Chính Thông ít nhất cũng phải có giá năm triệu, đừng đánh chết cô ta."

Trên mặt Tôn Y Đình đều là máu, chảy từng giọt từ cổ áo xuống nền đất, hai tay cô bị trói lại, cánh tay trắng bệch, cổ tay đã bầm tím. Cô ho hai tiếng, nước mắt chảy dài trên má, đờ đẫn nhìn xuống đất lẩm bẩm: "Năm triệu... chúng mày nghĩ nhiều rồi, năm trăm đồng ông ta cũng sẽ không đưa đâu, chứ đừng nói là năm triệu."

“Con này đang lẩm bẩm cái gì vậy?”

Cường Tử muốn đá cô bằng đôi giày thể thao bẩn thỉu dính đầy bùn và hình lá cây trên đế nhưng bị người bên cạnh đè lại.

Đào Chí Phàm ngồi xổm xuống, từ trong túi lấy ra một gói khăn ăn, chậm rãi rút ra một cái, nắm tóc Tôn Y Đình rồi kéo đầu cô lên, đem khăn ăn lau sạch máu trên mặt cô, tên đó nói với giọng điệu nhẹ nhàng như một người bề trên: "Em trai tôi tính tình nóng nảy, mong cô tha lỗi. Hôm nay cũng coi như là cô xui xẻo, chúng tôi đúng ra phải đi bắt bạn học của cô, nhưng cô ta có người bên cạnh, còn cô thì không."

"Nhưng cô ta có người bên cạnh, còn cô thì không."

Tai của Tôn Y Đình ù đi, cô đột nhiên muốn cười.

Nhìn đi, số phận chưa bao giờ buông tha cho cô. Kể từ khi cô được sinh ra, cô luôn bị số phận nhấn chìm mỗi ngày.

Nhìn thấy đôi mắt của cô không có tiêu điểm giống như bị đánh đến ngu ngốc, Đào Chí Phàm cảm thấy thật xui xẻo, tên đó buông tay cô ra liền nghe thấy tiếng cằm cô đập xuống đất.

"Lát nữa hợp tác một chút, đừng giở trò quỷ, mày có muốn bị che giấu rồi giết ở núi hoang vu hẻo lánh này không?"

Cả người Tôn Y Đình run lên, hàm răng bắt đầu run cầm cập, bụng dưới co quắp đau đớn cộng thêm bắp chân sưng lên. Cô yếu ớt như một con cá chết lặng lẽ nằm trên mặt đất, run rẩy một cách vô lực.

Tên đàn ông đang hút thuốc tên Cường Tử đã túm lấy sợi dây quanh cổ tay cô và kéo cô lên một cách thô bạo.

“Anh, anh định cởi trói cho cô ta sao?”

“Cởi đi, chờ đám người kia tới, ném cô ta vào đó trước.”

Bọn họ ở trong một căn nhà bỏ hoang trên núi, cửa khóa ở đây bị hỏng, hai bên đều là sườn núi hoang vắng, đầy những nấm mồ chồng chất ngổn ngang. Dưới màn đêm dế mèn kêu ríu rít, nghe như ai đang khóc lóc thảm thiết và sợ hãi.

Sợi dây thừng trên cổ tay Tôn Y Đình được mở ra, máu dồn lên lòng bàn tay cô, giống như một luồng điện dữ dội đánh vào cánh tay, cô đau đớn rên rỉ. Cường Tử xách cô đi, giống như đang xách một con mèo hoặc một con chó, kéo cô ra khỏi cửa. Tên mặt sẹo đang đứng ngoài cửa, trên tay cầm một khẩu súng hơi, quan sát tình hình bên ngoài. Khi tên đó nhìn thấy họ đi ra liền hỏi: "Đưa cô ta đi đâu?"

"Đi làm mồi nhử." Cường Tử vừa hút thuốc vừa ậm ờ nói.

Hai cánh tay của cô không thể kiểm soát được nữa, cô chỉ có thể buông thõng một cách vô lực, mắt cá chân của cô bị gãy vẹo vào trong. Nhưng sau khi được cởi trói, cô bắt đầu dùng hết sức vùng vẫy, hai chân giẫm lên mặt đất, dùng sức lực yếu ớt lấy ngón tay đào bới bùn đất.

Thấy cô vùng vẫy, tên đàn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play