Từ Chu Diễn không trả lời, anh lấy ra một miếng băng cá nhân từ trong túi, dán vào gót chân giúp cô.

Quan Tố Thư không đợi câu trả lời từ anh nữa, cô cũng chẳng nổi giận mà chỉ nhẹ nhàng đá mũi giày vào đầu gối anh, nói: "Từ Chu Diễn, em hẹn anh trước ngày mười tám tháng sáu nhé!"

“Hửm?" Anh ấy có vẻ rất kinh ngạc.

Quan Tố Thư rất hiểu chuyện mà hỏi lại: "Có thể hẹn trước được không vậy?"

Nếu anh nói không thể thì ngay lập tức, một giây sau cô sẽ nổi giận đùng đùng. Anh có vẻ muốn cười, nhưng kiềm chế lại được. Không biết cô muốn làm gì, thôi thì vẫn nên cho cô biết câu trả lời vậy: "Có thể."

"Cứ quyết định như vậy đi." Cô liếc nhìn qua người vệ sĩ, cô thấy người vệ sĩ cúi đầu nhìn đồng hồ mấy lần, cô nói: "Emphải trở về rồi."

"Tôi đưa cô xuống dưới nhé."

Anh thay cô xách theo đôi giày cao gót, sau khi Quan Tố Thư đứng dậy, anh liền đi bên cạnh cô với dáng vẻ điềm đạm.

Đúng lúc thang máy xuống tới sảnh lớn ở lầu dưới, Quan Tố Thư chân mang dép vừa bước ra thì có rất nhiều người nhìn về phía họ.

Quan Tố Thư nghiêng đầu lại gần anh, nói: "Hôm nay em đã làm lỡ thời giờ của anh rồi, lần sau anh phải mời em ăn cơm đấy."

"Không cần..." Anh định từ chối nhưng còn chưa kịp mở miệng nói ra, anh đã phát giác được suy nghĩ ngây ngô của cô, bất giác mà cười lên, anh hết cách, đành nói: "Được, lần sau sẽ mời em ăn cơm."

Bên ngoài công ty, ô tô đã dừng ở dưới lầu. Vệ sĩ đã từng bị Từ Chu Diễn làm mất mặt mũi một lần, lúc này vô cùng cảnh giác, bước tới kéo cửa xe ra cho Quan Tố Thư.

Quan Tố Thư khom người xuống và bước lên xe, Từ Chu Diễn ở sau lưng cô, anh khom lưng đặt đôi giày cao gót ở bên cô, giúp cô đóng cửa xe lại, rồi từng bước lùi về sau.

Vệ sĩ nhìn anh vài cái trông rất khó chịu, đi vòng qua anh rồi ngồi vào ghế phụ phía sau xe.

Cô ấn cửa kính xe xuống, vẫy tay về phía anh.

"Thắt dây an toàn vào." Anh nói.

Người đàn ông này thật sự y chang một bức bình phong, Quan Tố Thư không thèm để ý, kéo dây an toàn lên.

Anh chẳng nói lời tạm biệt, sau khi thấy cô thắt dây an toàn, anh cũng chỉ nở nụ cười.

Quan Tố Thư nhìn anh, trong lòng cảm thấy hơi buồn, lần tiếp theo, không được, cô chỉ có thể gặp anh ở lễ hội âm nhạc thôi.

Xe chậm rãi khởi động, cô cố kiềm chế suy nghĩ muốn quay đầu nhìn lại, ấn cửa sổ xe lên, còn anh thì nhất định phải chờ đến khi xe của cô hoàn toàn rời khỏi tầm mắt anh mới quay người về công ty.

Hôm nay Quan Tố Thư phải trở lại trường, nên cô chỉ về nhà thay quần áo khác. Chủ nhật, trường học sẽ phải kiểm tra giường ngủ như thường lệ.

Buổi sáng cô vẫn danh chính ngôn thuận là một quý cô xinh đẹp mặc bộ quần áo sang trọng, thế nhưng buổi chiều lại biến trở về là nữ sinh viên trong chiếc áo len và quần jean.

Cô không mang theo chìa khoá, vì vậy lúc ba giờ cô đã nhắn tin hỏi bạn cùng phòng có ở trong ký túc xá không. Vương Nghiên trả lời lại rằng cô ấy vẫn đang ở bên trong, tiếp đó cô lại nhận được một cuộc gọi của Vương Nghiên vào lúc gần năm giờ, Vương Nghiên ở đầu dây bên kia điện thoại như đang cố nén âm thanh của mình, sốt ruột nói: "Quan Quan, cậu đến đâu rồi, trở về nhanh lên, hai người họ cãi nhau rồi, tớ muốn phát điên rồi đây!"

Ký túc xá có tất cả bốn người, hai người cãi nhau rõ ràng là ai, Quan Tố Thư có vẻ buồn bực: "Hai người họ thế nào rồi?"

Vương Nghiên kể vắn tắt lại những chuyện mới xảy ra: "Y Đình vừa mới cầm quần áo trở về, nói muốn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play