Đến chín giờ sáng, Quan Tố Thư mới tỉnh dậy, theo thói quen
cô sờ lấy điện thoại, sờ soạng một lúc vẫn không thấy có động tĩnh gì, bất chợt
cô phát hiện ra điện thoại đã tắt nguồn rồi.
Trong cơn mơ màng, cô loay hoay cầm điện thoại đi sạc pin,
trong khi đang khởi động lại máy, cô chợt nhớ ra đêm qua hình như cô và Từ Chu
Diễn đang gọi video với nhau.
Hả?
Có phải cô đã gọi video cho Từ Chu Diễn vào hôm qua không?
Cô giật mình bừng tỉnh, cảnh tượng tối qua nhanh chóng hiện
lên trong đầu cô như một thước phim đang chiếu lại.
Cô gọi video cho anh, tiếp đó, anh còn kể chuyện cho cô nghe
trước khi ngủ.
Đợi một chút, kể chuyện trước khi ngủ ư...?
Cuối cùng, điện thoại cũng khởi động lại, cô nhấn vào
Wechat, ngoại trừ một đống tin thông báo nhỡ, còn có lịch sử [ Video trò chuyện
] với Từ Chu Diễn.
Trời đất ơi, cuộc nói chuyện dài tận 3h:12p:45s...
Cô tính toán sơ qua, suốt hơn ba tiếng đồng hồ, anh sẽ không
kể chuyện ru cô ngủ hết cả một đêm đấy chứ?
Quan Tố Thư suýt chút nữa là điên lên rồi, đầu như muốn nổ
tung, cô cầm lấy điện thoại, nhắn hỏi Từ Chu Diễn: "Hôm qua anh đi ngủ
lúc nào vậy..?"
Thời gian này anh đang làm việc, Quan Tố Thư đợi một lát,
vẫn chưa thấy tin nhắn trả lời. Cô càng ngủ không được, liền đứng dậy, sau đó
mơ hồ đi xuống cầu thang rửa mặt.
Trong túc xá, hai chiếc giường đều không có người ngủ.
Tôn Y Đình đi rồi, Vương Nghiên đã đến thư viện từ sớm, mà
Nghi Mân hình như tới tận khuya mới ngủ, hiện tại rèm còn chưa kéo ra mà.
Tối hôm qua cô cũng ngủ trễ, còn khóc một trận nên giờ
gương mặt đã sưng vù lên, đôi mắt cũng sưng, tóc rối bời, nhất là hai mí mắt
sưng lên giống như vừa làm phẫu thuật thẩm mỹ, cô nhìn vào gương một lúc, cũng
bị chính mình dọa cho sắp khóc rồi.
Kem dưỡng da mặt LaMer đã sắp hết rồi, trước đó nó bị cô vứt
trên bệ rửa mặt, mấy người cùng phòng với cô, mỗi người sử dụng một ít, chưa
đến nửa tháng liền hết nhẵn. Quan Tố Thư lấy một miếng, xoa vào lòng bàn tay và
đắp lên mặt, rồi đem cái bình sạch bong ấy ném vào trong thùng rác, cô quay lại
bên cạnh bàn, lại bóc một bình mới ra, ném lên trên bồn rửa tay.
Lại quay người lại, phía sau là một người tóc tai bù xù đang
ngồi ở đầu giường, khắp người toát ra vẻ ủ rũ, dọa cô sợ đến mức phải lùi về
sau một bước. Quan Tố Thư dùng tay tát vào gương mặt đang đơ người một lúc lâu
của cô, thử hỏi: "Nghi Mân, cậu tỉnh chưa vậy?"
Hà Nghi Mân cúi đầu vén tóc lên, lật điện thoại lên nói:
"Giáo viên nhiếp ảnh nói có một cuộc thi làm phim ngắn, những người khác
thì tự nguyện, nhưng lần này năm người đứng đầu nhất định phải tham gia vào
nhiệm vụ này."
Quan Tố Thư vốn sợ cô ấy vì chuyện ngày hôm qua mà tâm trạng
trở nên không tốt, lúc này thấy cô ấy còn có thể nói về cuộc thi làm phim ngắn,
chắc chắn đã điều chỉnh tâm trạng lại rồi, có lẽ cô đã yên tâm hơn, tiện thể,
cô hỏi lại: "Cuộc thi làm phim ngắn là cái gì thế?"
"Phim ngắn phương nam." Hà Nghi Mân ngã vào thành
giường bên cạnh, đưa điện thoại cho cô xem, cô ấy nói: "Này là phải thành
lập đoàn đội, ý của giáo viên là muốn các cậu trong năm ngày đầu tiên phải cùng
nhau thành lập một nhóm, đương nhiên, nếu không được cũng có thể tự thành lập
tổ đội tham gia, dù sao thì nhất định phải tham gia."
Hà Nghi Mân là lớp trưởng của lớp nhiếp ảnh, mặc dù là vì
muốn tranh cử học phần trên, nhưng cô ấy vẫn rất tận tụy với công việc, cô ấy
nhấp vào link của cuộc thi, nói với Quan Tố Thư: "Hình như họ vẫn sẽ chọn
một nhóm để đi cùng đoàn đội chính thức, thật đấy, cậu cũng nên thử xem."
"Cậu sẽ tham gia sao?"Quan Tố Thư hỏi cô ấy.
"Tớ á?" Hà Nghi Mân mỉm cười, lại lấy điện thoại
nói: "Tớ không phải là bia đỡ đạn đâu nha."
"Không nha." Quan Tố Thư nhón chân nhìn cô:
"Đều là tảng đá lần mò qua sông, nếu cậu tham gia thì hai chúng ta lập một
tổ đội trước đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.