GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH

2


1 năm


[Zhihu] GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH (2/6)
Tác giả:无法触碰的爱人
Editor : Cámeekiu 

3.

Tôi đột nhiên cảm thấy mình nên rời khỏi đây. 

Tôi thậm chí không thể nhìn Giang Chiêu xoa đầu cho Trần Du, nếu một ngày nào đó tình cảm của họ nhen nhóm lại, ôm nhau thì sao? Hay hôn nhau thì sao? 

Thậm chí...... Vừa nghĩ đến đây, trong lồng ngực tôi đột nhiên dâng lên một trận đau đớn, giống như có hàng ngàn con kiến sau lưng, tôi đứng ngồi không yên, liều mạng chạy ra cửa. 

Nhưng khi vừa chạm vào cánh cửa, đột ngột truyền đến một trận đau đớn xé rách, còn tệ hơn vụ tai nạn xe cộ khi tôi rơi xuống vách đá và bị nghiền nát thành từng mảnh.

Trước khi hét lên, tôi đã bị kéo lại. 

Sau nhiều lần cố gắng, mặt tôi tái nhợt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, và cuối cùng tôi nhận ra một điều 

Tôi không thể rời khỏi căn phòng này. 

Nói cách khác, tôi không thể rời khỏi Giang Chiêu. 

Đột nhiên, mọi sức lực biến mất 

Tôi tiếp tục ngây người nhìn hai người họ. 

Giang Chiêu xoa bóp cho Trần Du xong, đang định rời đi thì một bàn tay ôm lấy cổ anh ấy. 

Trần Du mở mắt ra. Hai người nhìn nhau.

 "A Chiêu, anh còn thích em không ?" Trần Du trực tiếp hỏi. 

Giang Chiêu nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy: "Anh hận em." 

Trần Du sắc mặt tái nhợt. Lòng bàn tay anh phủ lên mặt cô ấy rồi thở dài :"Nhưng anh cũng chưa từng quên em." 

Tôi cong môi mỉa mai. 

Trần Du khóe mắt cùng lông mày hiện lên một tia ý cười, tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt lóe lên : "Tô An thì sao? Cô ấy ở bên anh năm năm rồi, anh có cảm giác gì với cô ấy?" 

Giang Chiêu sửng sốt một chút, mấp máy môi, không nói ra lời. 
Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng. 

Trần Du sắc mặt khẽ biến, ánh mắt thăm dò rơi vào trên người hắn.

Giây tiếp theo, cô hơi ngẩng cổ hôn lên khóe môi anh. 

Thân thể Giang Chiêu đột nhiên cứng đờ, nhưng cũng chỉ trong chốc lát Anh ấy dùng bàn tay to ôm lấy eo Trần Du để cô ngồi lên đùi mình Rồi tay kia luồn qua sau gáy cô ta và đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn. 

Ngay lập tức, cảm giác buồn nôn dâng lên, tôi che môi lại, sợ rằng cái bụng đang quặn thắt của tôi sẽ trào dâng lên thứ gì đó : " A Chiêu, hắn đã rời bỏ em , anh đừng rời đi, em không muốn cô độc." 
Trần Du thở nhẹ một tiếng, câu nói mấp máy bên môi . "Em biết anh đối với Tô An chỉ có biết ơn cùng áy náy, người anh thật sự thích chính là em..." 

Nói rồi Trần Du hôn xuống xương quai xanh của Giang Chiêu,đôi tay nhanh chóng cởi cúc áo của hắn Giang Chiêu đột nhiên giữ tay cô. "KHÔNG." 

Giọng anh lạnh lùng , đôi mắt nhìn chằm chằm vào Trần Du Hơi lạnh toát ra từ cơ thể anh và dần dần lan tỏa, khiến linh hồn vốn không có khả năng cảm nhận nhiệt độ của tôi phải rùng mình vì lạnh.

Trần Du ngây người nhìn anh, như thể cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị từ chối "Anh là vì Tô An—" 

Tôi cũng thẫn thờ nhìn anh, tiếng tim như có như không đập loạn xạ không kiểm soát được. 

Giang Chiêu trầm mặc một hồi, cụp mắt xuống, mặt không cảm xúc nói:"Du Du, anh hiện tại có bạn gái." "Điều đó không tốt cho em." 

Trần Du hiểu rõ, khóe môi hơi nhếch lên, "Em chờ anh." 

Tôi cũng hiểu, và cười mỉa mai. 

Ý của Giang Chiêu là trước khi chúng tôi chia tay, anh ấy và Trần Du sẽ không có bất kỳ mối quan hệ công khai mờ ám nào cả. 

Điều này không liên quan đến việc anh ấy tôn trọng tôi như một người bạn gái thực sự Anh ấy chỉ không muốn Trần Du phải chịu bất kỳ vết nhơ và lên án đạo đức nào. 

Anh trân trọng và yêu thương cô ấy rất nhiều. 

Trong lòng dâng lên cảm giác chua chát, cười cười mà nước mắt không ngừng rơi xuống 

4.

Sau khi dỗ Trần Du ngủ, Giang Chiêu hút thuốc một mình trên ban công.

Dáng người cao lớn, thân thể gần như hòa vào trong bóng đêm, chỉ có đầu thuốc nơi ngón tay tỏa ánh đỏ rực rỡ. 

Trên mặt anh hầu như không có bất kỳ 1 biểu cảm nào, đầu ngón tay anh liên tục dụi vào thân điếu thuốc, điều đó có nghĩa là lúc này anh đang rất cáu kỉnh. 

Tôi buộc phải lơ lửng cách anh chưa đầy hai mét, lạnh lùng nhìn anh. 

Anh đã bày tỏ tình cảm với người phụ nữ mình yêu, không hiểu sao anh vẫn khó chịu. 

Ồ, chúng tôi chưa chia tay mà. 

Chắc là do chuyện vừa xảy ra nên tôi đã không thỏa mãn được dục vọng của mình. 

Tôi nghĩ. 

Đột nhiên, điện thoại di động của anh reo lên. 

Giang Chiêu gần như bật điện thoại ngay lập tức, nhìn chằm chằm vào màn hình với đôi mắt đen đặc biệt đó.

Trong giây tiếp theo, một tia thất vọng lóe lên trong mắt anh.

Tôi cảm thấy hơi ngứa mắt, liền đi sau lưng anh ta để ngang nhiên nhìn trộm màn hình. 

Tôi đã choáng váng khi nhìn thấy điều này ...

Thứ mà Giang Chiêu mở ra là giao diện trò chuyện WeChat với tôi. 

Chúng tôi đã không liên lạc kể từ khá lâu Tin nhắn trò chuyện cuối cùng là một câu tôi gửi cho anh : “Bảy ngày nữa là sinh nhật đồng chí Giang Chiêu, anh muốn quà gì?” 

Có lẽ hôm đó anh ấy bận công việc quá, hoặc có lẽ anh ấy đang ở bệnh viện chăm sóc Trần Du nên chưa trả lời tôi được 

Bây giờ, Giang Chiêu vô thức trượt ngón tay lên xuống để làm mới WeChat, như thể làm vậy thì sẽ có một tin nhắn gửi đến từ phía bên kia. 

Tôi bỗng dưng không biết phải phản ứng thế nào.  

Đột nhiên, Giang Chiêu đã gửi một tin nhắn WeChat. 

Giang Chiêu: "Mười một giờ rưỡi rồi." 

Tôi chỉ mất một lúc để hiểu lời nhắc nhở của anh ấy.

Lúc đó là mười một giờ rưỡi tối, và sinh nhật của anh ấy đã gần kết thúc. 

Bạn gái của anh , người đã không vắng mặt trong sinh nhật của anh ấy trong 5 năm và lần nào cũng nấu mì trường thọ và bánh bao cần tây, năm nay vẫn chưa chúc mừng sinh nhật anh ấy.
 
Nhưng, tôi sẽ không nói nữa. 

Và trong tương lai, tôi cũng sẽ không bao giờ nói điều đó nữa. 

Bởi vì tôi đã c.h.ế.t.  

5.

Giang Chiêu đứng trên ban công nửa giờ, và khi anh trở lại phòng khách trong cái lạnh, khuôn mặt anh đã rất khó coi. 

Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong hai giây cuối cùng tức giận ném nó lên ghế sô pha. 

Chân dài bước tới, lấy trong tủ lạnh ra một túi bánh bao cần tây mà lần trước tôi làm còn chưa ăn hết. 

Anh vô cảm rã đông bánh bao, sau khi nấu xong, anh ngồi trên bàn ăn, cúi đầu ăn từng miếng một.

Làn khói xám lan tỏa trên xương trán khiến nó có vẻ lạnh lùng và xa cách hơn. 

Thấy anh lặng lẽ ăn bánh bao, trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ.

Giang Chiêu, có phải vẫn có một chút quan tâm đến tôi không. ?

Tôi ngạc nhiên và choáng váng. 

Thật ra, nghiêm túc mà nói, hôm nay không phải là sinh nhật của Giang Chiêu. 

Sinh nhật thực sự của anh ấy là một tuần trước. 

Nhưng vào ngày đó năm năm trước, bà nội của Giang Chiêu đã qua đời, Trần Du cũng rời bỏ anh ấy, vì vậy anh ấy không muốn tổ chức sinh nhật nữa. 

Chính tôi là người đề xuất dời ngày sinh nhật của anh ‪sang một tuần sau‬, và cũng chính tôi là người dỗ anh mỗi khi anh nóng nảy, cố gắng giúp anh tổ chức sinh nhật. 

Tôi là một đứa trẻ mồ côi, và khi ở trong cô nhi viện, ngày sinh nhật là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong năm đối với tôi. 

Tôi cũng chỉ muốn làm cho anh ấy hạnh phúc. 

Lần đầu tiên giúp anh ấy tổ chức sinh nhật, tôi đã dành vài tháng để bí mật tìm hiểu những trò chơi mà anh ấy thích chơi, tôi định cùng anh ấy vượt qua màn chơi cả đêm, nhưng thức đến hai giờ thì tôi lại ngủ quên trong lòng anh. 

Tỉnh lại mở mắt ra, trên đầu Giang Chiêu khoanh tay, nhướng mày lạnh lùng, cười nửa miệng nhìn tôi, "Cả đêm?" 

Lần ‪thứ hai, tôi‬ nấu một bàn đồ ăn lớn, con dao cắt mấy vết vào ngón tay tôi , kết quả chỉ có mì trường thọ và bánh bao cần tây là ăn được. 

Giang Chiêu đã ăn xong, nhưng anh ấy-một người thường ít nói, đã khen ngợi bánh bao nhiều lần. 

Tôi luôn cảm thấy tự hão, ưỡn ngực "Tim của anh không tốt. Ăn cần tây nhồi có thể làm hạ huyết áp và nhịp tim, cho nên dù là hình dáng hay hương vị nấu ăn, em đều nghiêm túc tìm hiểu."

Lúc đó Giang Chiêu nhìn tôi rất lâu, “Tô An, sao em tốt với anh như vậy?” 

Tôi cười, "Bởi vì em thích anh! Em rất thích anh." 

Trước khi tôi có thể tiếp tục thú nhận, Giang Chiêu đã cúi xuống và hôn lên cằm tôi. Giang Chiêu luôn quen với việc che giấu cảm xúc của mình, và đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được những cảm xúc nóng bỏng như vậy từ anh ấy. 

Rồi tiếp đấy chúng tôi đã lăn lên giường. Hai chúng tôi đều còn trẻ và đêm đó, chúng tôi lần đầu tiên khám phá lẫn nhau.

Nhưng sau đó, anh nhéo eo tôi, đôi đồng tử đen và sâu của anh phản chiếu khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi.

Cho đến nửa sau của đêm, nó im lặng và khốc liệt. 

Nhưng hóa ra cẩu thả cũng có ích, khi giúp anh tổ chức sinh nhật lần thứ ba, thứ tư, Giang Chiêu đã bằng lòng. 

Ngẫm lại, năm năm yêu nhau và ngày đêm kề cận này,có lẽ vẫn để lại trong lòng anh một chút dấu vết.

Còn nữa.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play