GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH

3


1 năm


[Zhihu] GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH (3/6)
Tác giả:无法触碰的爱人
Editor : Cámeekiu 
*tiêu để truyện do người dịch đặt lại


6 .

Tiếng “Ding Dong” kéo những suy nghĩ vẩn vơ của tôi trở lại. 

Giang Chiêu dường như cũng đang mê man, anh ấy thậm chí không chú ý đến chiếc thìa đã rơi xuống đất.

 Tôi vô thức cúi xuống nhặt nó lên nhưng bàn tay vô hình của tôi đã xuyên thẳng qua chiếc thìa, tôi sững người trong giây lát. 

Sau đó, chiếc thìa đã được nhặt bởi bàn tay kia. "Anh ăn cái gì vậy.” 

Thanh âm mềm mại của Trần Du vang lên trong phòng.

 Tôi xòe lòng bàn tay ra và nhìn vào đôi bàn tay ngày càng mờ ảo khó có thể ngưng tụ thành hình rồi lại nhìn đôi bàn tay trắng nõn và mảnh khảnh của Trần Du. 

Đột nhiên cảm thấy thật thấp kém. 

Rõ ràng trước khi chết, tay của tôi cũng rất đẹp. 

Tôi có thể nấu một bàn các món ăn ngon và tôi có thể vượt qua trò chơi mà không gặp khó khăn gì, nhưng bây giờ tôi thậm chí không thể chạm vào một cái thìa. 

 "Đây là bánh bao gì vậy? Mùi thật lạ." 

Trần Du lại lấy một cái muỗng, chậm rãi khuấy bánh bao trong bát Giang Chiêu.

Giang Chiêu khẽ cau mày, nhưng vẫn đáp: "Cần tây." 

Trần Du thờ ơ gật đầu, ngẩng đầu nhìn Giang Chiêu, “ Tô An sao lại nói hôm nay là sinh nhật của anh?" 

Giang Chiêu hơi sửng sốt. 

Trần Du thẳng thắn cười nói: "Vừa rồi điện thoại di động của anh đặt ở trên sô pha, em đã xem lịch sử trò chuyện."

 Sau đó cô ta nói thêm: “Không ngờ mật khẩu khóa màn hình của anh vẫn như cũ, 0802, ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.” 

Giang Chiêu cúi đầu, tôi không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh ấy. 

Trái tim tôi vẫn còn một chút đau đớn. 

Trước đây tôi làm nũng đòi Giang Chiêu đổi mật khẩu khóa màn hình thành ngày quen nhau nhưng anh ấy luôn từ chối. 

Hóa ra là do cô ấy. 

"Mau trả lời câu hỏi của em, tại sao Tô An lại nói hôm nay là sinh nhật của anh?" 

Tôi lạnh lùng nhìn Trần Du.

Giang Chiêu đã hứa với tôi rằng đây là bí mật giữa chúng tôi và anh ấy sẽ không nói với bất kỳ ai...

 "Vào ngày đó 5 năm trước, rất nhiều điều tồi tệ đã xảy ra. Cô ấy nói sẽ hoãn sinh nhật của tôi lại một tuần và tổ chức sinh nhật cho tôi theo một cách khác." 

Giọng nói quen thuộc đó vẫn trầm và lạnh lùng như mọi khi. 

Tôi cắn mạnh đầu lưỡi, một vị ngọt tanh lặng lẽ dâng lên, hung hăng lan tỏa khắp nơi. 

Đột nhiên, tôi muốn cười, cười một mình. 

Trần Du trầm mặc chốc lát :"Cô ấy đối với anh thật tốt." 

"Cô ấy cũng làm bánh bao này à? Nó là điều đặc biệt cho sinh nhật của anh sao?" 

"Ừm."

 "Anh dỗ em ngủ trước, chỉ để ăn cái này thôi sao? Giữ lời hứa với cô ấy?" 

Giang Chiêu không trả lời.

Bầu không khí rơi vào im lặng. 

Trần Du vội vàng múc một cái bánh bao, đột nhiên nói: "Em muốn ăn." 

“Không!” Tôi hét lên hết sức. 

Không ai có thể nghe thấy. 

Tôi với lấy cái thìa của cô ấy.

Nhưng không thể chạm vào. 

Giang Chiêu ánh mắt âm trầm, nắm lấy cổ tay của Trần Du, thấp giọng cảnh cáo nói: "Trần Du." 

Trần Du nhìn chằm chằm vào mắt anh và lặp lại từng chữ một, "Em muốn ăn."

 "A Chiêu, sau này mỗi ngày sinh nhật em đều cùng anh trải qua." 

Cô ấy đang buộc anh phải lựa chọn. 

Giang Chiêu cắn chặt quai hàm căng thẳng, trong con ngươi đen kịt hiện lên một tia giãy giụa, không biết qua bao lâu, anh mới chậm rãi buông tay Trần Du ra. 

Trần Du ăn bánh bao như mong muốn. 

Tôi thẫn thờ nhìn theo, nước mắt không ngừng trào ra trên khóe mi. 

Cứ như từng nhát dao cứa vào trái tim, khiến máu thịt cuộn trào và nhỏ giọt. 

Nó không chỉ là một cái bánh bao. 

Nó không chỉ là một cái bánh bao thôi đâu. 

Mấy ngày nay tôi trôi nổi trong xó xỉnh, hờ hững nhìn họ, trong lòng như mất đi mọi cảm xúc. 

Nhưng không biết có phải do mình ảo giác hay không, sau chuyện xảy ra ngày hôm đó, thái độ của Giang Chiêu đối với Trần Du trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều. 

Ngoại trừ cùng nhau chơi game, anh cùng Trần Du không còn hành vi thân mật khác nữa hay thậm chí là cố ý tránh Trần Du đụng vào. 

Một ngày nọ, Trần Du đột nhiên hỏi: "Em quên hỏi, Tô An đâu rồi anh?” 

Giang Chiêu dừng một chút, ngữ khí bình tĩnh, "Mấy ngày trước cô ấy cùng tôi cãi nhau, đã xin công ty đi công tác." 

Trần Du cười cười, "Đã nhiều ngày như vậy không liên lạc, có lẽ đã sớm muốn cùng anh chia tay." 

Giang Chiêu ánh mắt tối sầm, vô cùng khẳng định: "Không thể." 

Vừa nói, anh vừa vô thức lấy điện thoại di động ra, nhìn giao diện trò chuyện giữa tôi và anh, giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia bất an và lo lắng hiếm thấy. 

Ồ, anh ấy chưa biết tôi đã c.h.ế.t . 

Tôi chợt tò mò về phản ứng của anh sau khi biết chuyện. 

7.

Ngày hôm sau, Giang Chiêu nhận được chiếc nhẫn tôi gửi cho anh ấy, chiếc nhẫn đính hôn anh tặng tôi.

 Một tháng trước, tôi và Giang Chiêu đến một nhà hàng ăn tối.

 Đang ăn được nửa bữa, người đàn ông ngồi đối diện đột nhiên đứng dậy, không báo trước lấy chiếc nhẫn ra rồi quỳ một gối xuống. 

Anh ta mặc một bộ âu phục chỉnh tề, uy nghiêm tuấn tú, như được chải chuốt kỹ càng, nhưng xương ngón tay lại lộ rõ vẻ căng thẳng mà trắng bệch. 

Người xung quanh đều la hét, khóe miệng anh nở nụ cười, ánh mắt như lửa đốt nhìn tôi: "An An, cưới anh nhé." 

Mắt tôi đỏ hoe vì khóc, run run đưa tay ra để anh đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của tôi. 

Đêm đó tôi rất nhiệt tình, ôm lấy anh, nhìn ngọn đèn sáng lờ mờ trên đầu đung đưa cả đêm. 

Tôi là một đứa trẻ mồ côi và sau khi được cha mẹ nuôi nhận nuôi, họ đã có một đứa con trai vào năm sau. 

Vài năm sau, họ bịa ra một số lý do ngẫu nhiên và gửi tôi trở lại. 

Cái cớ gì, có vẻ như tôi thích ăn trộm đồ 

Nếu đói quá mà ăn chân gà em trai để lại thì bị coi là ăn cắp. 

Có lẽ vì lý do này mà khi em trai đã bị mất học phí để nộp học, có người nghi ngờ rằng đó là tôi . 

Khoảnh khắc Giang Chiêu đứng ra nói thay tôi, anh ấy đã sống trong trái tim tôi. 

Sau đó, tôi được một cặp vợ chồng không được coi là giàu có nhận nuôi. 

Họ rất tốt với tôi, nhưng tôi vẫn rất thận trọng ,chấp hành bổn phận của mình, đói rồi cũng chỉ dám ăn nửa bát. 

Cuối cùng khi tôi mở lòng, họ đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, trên đường đến cuộc họp phụ huynh cho tôi. 

Tôi trở lại cô nhi viện một lần nữa. 

Không ai muốn nhận nuôi tôi nữa. 

Tên tôi là Tô An, nhưng tôi chưa bao giờ sống an ổn  

Tôi rất muốn có một gia đình thực sự. 

Lúc đó , Giang Chiêu đã cầu hôn tôi. 

Tôi đã nghĩ cuối cùng mình cũng sẽ có một gia đình. 

Nhưng. 

Trần Du đã trở lại. 

Cô ấy đã có một khoảng thời gian tồi tệ, và người đầu tiên cô ấy nghĩ đến không phải là cha mẹ, mà là Giang Chiêu. 

Và bạn trai, vị hôn phu của tôi, cũng chu đáo giúp đỡ cô ấy, thậm chí còn đưa cô ấy về nhà chăm sóc. 

Sau lần chia tay đó, tôi xin đi công tác cùng công ty và đến Hàng Châu. 

Sau khi suy nghĩ về nó trong một tuần, tôi đã gửi lại chiếc nhẫn đính hôn bằng chuyển phát nhanh, tôi muốn chia tay với anh ta. 

Đó là chiếc nhẫn mà Giang Chiêu nhận được ngày hôm nay.

 Khoảnh khắc anh nhìn thấy chiếc nhẫn, khuôn mặt anh đen kịt đến mức chảy cả nước, và đôi mắt anh phủ một tầng băng không thể tan chảy. 

Anh ta liên tục nhắn tin, gọi điện cho tôi, hỏi ý tôi. 

Khi anh ta hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, đường nét trên khuôn mặt anh ta ngày càng trở nên lạnh lùng và cứng rắn, và sự lo lắng giữa hai lông mày của anh ta gần như trào ra. 

Có thông báo liên tục rằng không thể thực hiện kết nối. 

Mãi cho đến khi hút xong không biết bao nhiêu điếu thuốc, hắn mới hạ mi mắt, hộp thuốc đã trống rỗng không còn điếu nào.

 "Tô An, em thật sự muốn rời khỏi anh sao?" 

Đúng. Tôi đã biến mất, hoàn toàn biến mất. 

Cuối cùng anh cũng có thể ở bên Trần Du như anh mong muốn. 

Tôi nhẹ nhàng trả lời, mặc dù anh ấy không thể nghe thấy tôi. 

Đột nhiên, tôi nghĩ đến một điều. 

Tôi cũng là người quyết đoán, vì lúc đó tôi đã trả lại nhẫn cho anh ấy nên đã quyết định chia tay rồi, sao tôi lại vội vàng quay lại giúp anh ấy tổ chức sinh nhật? 

Tôi cố gắng nghĩ lại, và tôi luôn cảm thấy như thể mình đã quên một điều gì đó quan trọng.

Còn nữa............

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play