[Zhihu] GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH (1/6)
Tác giả:无法触碰的爱人
Editor : Cámeekiu 
*tiêu để truyện do người dịch đặt lại

------------------------------------------
1.

Vào ngày sinh nhật của Giang Chiêu, tôi bị tai nạn giao thông trên đường về và mất tại chỗ.

Hồn tôi bay lơ lửng trên không , khoảnh khắc ấy tôi rất muốn gặp anh ấy lần cuối.

Nhưng khi biến thành ma , tôi đã thấy Giang Chiêu mang bạch nguyệt quang -Trần Du của anh ấy về ngôi nhà nhỏ của chúng tôi.

Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt trắng nõn của Trần Du đỏ bừng, ánh mắt mê ly, óng ánh nước, cơ thể mềm nhũn mà tựa lên người Giang Chiêu.

"A Chiêu, A Chiêu..."

Giang Chiêu giữ chặt eo cô ta , vén mái tóc rối bù của cô, kiên nhẫn mà đáp lại.

Giang Chiêu, người luôn thờ ơ , vậy mà lại dịu dàng như vậy khi đối mặt với cô.

Nhìn cảnh này, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng lòng tôi vẫn bất giác nhói đau.

Nhớ lại ngày trước, kể từ khi biết tin Trần Du ly hôn, Giang Chiêu trở nên lơ đãng, ít về nhà hơn và ngày càng lạnh nhạt với tôi.

Tôi phát hiện ra rằng công ty chồng cũ của Trần Du đã phá sản và anh ta đã bỏ trốn cùng với một số tiền khổng lồ.

Chỉ sau khi Trần Du ly hôn, cô ta mới phát hiện ra bản thân có thai, mấy tên đòi nợ đến chặn cô ta mỗi ngày, khiến cô ta sợ hãi đến mức suýt sảy thai mấy lần.

Những ngày này, Giang Chiêu ở cùng Trần Du trong bệnh viện.

Tôi cãi nhau với Giang Chiêu không biết bao lần vì anh ấy muốn đưa Trần Du về nhà anh ấy mà chăm sóc .

"Cha mẹ của Trần Du đã từng bảo lãnh cho anh , vì vậy anh không thể không giúp cô ấy."

Khóe mắt tôi đỏ hoe, "Chỉ vì chuyện này?"

Giang Chiêu trầm mặc một lát, đột nhiên dập tắt điếu thuốc: "Anh đã nói sẽ cưới em."
"Tô An, em lo lắng cái gì?"

Tôi đang lo lắng về điều gì?

Thực ra trong lòng Giang Chiêu biết, nhưng lại giả vờ như không biết.

Đêm đó tôi đột nhiên mất kiểm soát cảm xúc và lần đầu tiên nói lời chia tay với anh ấy sau bao nhiêu năm 

Sắc mặt Giang Chiêu càng thêm trầm xuống.
Chẳng nói lời nào , anh bế tôi vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen xả nước vào tôi: “Em có biết vừa rồi anh nói cái gì không?”

Tôi run rẩy ôm lấy cơ thể mình, cái bóng cao lớn đổ xuống người tôi, anh ta xé cúc áo sơ mi và cắn môi tôi rớm máu như trừng phạt.

"Tô An, đừng bao giờ chia tay với anh."
Nước lạnh dội xuống đầu, hơi thở nóng hổi phả lên cổ, hai xúc cảm đối lập khiến khuôn mặt trước mắt trở nên mờ mịt.

"Trần Du chỉ ở lại một thời gian, khi cảnh sát tìm thấy chồng cũ của cô ấy, anh sẽ đưa cô ấy trở về."

Anh ta thì thầm vào tai tôi, "Anh và cô ấy thực sự không thể."

Tôi thở hổn hển trong cuộc đấu tranh, nhắm mắt đe dọa: "Nếu như muốn tôi đồng ý, trừ phi tôi c.h.ế.t."

Sau đó, tôi thực sự đã c.h.ế.t.

Giang Chiêu thực sự đã đưa Trần Du về nhà.

2.

Tôi nhìn Giang Chiêu đặt Trần Du đang say rượu lên ghế sofa và lau mặt cho cô ấy bằng khăn nóng.

"Em đang mang thai, không nên uống nhiều như vậy."

Hắn thấp giọng nói, nhưng ngữ khí lại rất ôn nhu, giống như thể mắng một chú mèo nhỏ không nghe lời

Có lẽ lúc đó Trần Du không nghe thấy giọng nói của Giang Chiêu , cô ấy lẩm bẩm, nũng nịu với anh rằng mình bị đau đầu.

Giang Chiêu không nhịn được cười, đỡ cô ấy dậy.

Đầu ngón tay thon dài đặt lên trán cô và ngón tay ấn nhẹ, từ trán đến sau tai, rồi tới thái dương.

Nhìn khung cảnh ấm áp ấy khiến tim tôi thắt lại,tôi bỗng thất thần nhớ về ngày xưa…

Sau khi tốt nghiệp đại học, bà của Giang Chiêu qua đời, vì hoàn cảnh gia đình của anh ta mà cha mẹ của Trần Du không đồng ý cho hai người ở bên nhau và buộc Trần Du phải kết hôn với một người đàn ông xa lạ theo sự sắp xếp của cha mẹ cô ấy

Trong nửa năm đen tối đó , chính tôi đã sát cánh bên cạnh với Giang Chiêu .

Sáu tháng sau, anh ấy đồng ý lời tỏ tình của tôi.

Sau đó, anh quyết định khởi nghiệp và thường ra ngoài giao lưu, uống rượu.

Đến khuya, Giang Chiêu trở về với thân thể nồng nặc mùi rượu lẫn với mùi thuốc lá.

Tôi lau mặt cho anh ấy, nấu canh giải rượu cho anh ấy và chăm sóc anh ấy cả đêm 

Ngày hôm sau, mắt tôi thâm tím, cả người mệt mỏi, Giang Chiêu nhìn tôi hồi lâu, thở dài rồi để tôi nằm trên đùi anh, xoa bóp cho tôi.

Tôi hơi hãnh diện, và cảm thấy rất thoải mái bởi lực bóp nhẹ nhàng, vì vậy tôi đã sinh ra một chút nóng nảy,

"Giang Chiêu, anh không được thích người khác, nha?"

Nói xong , tôi chợt cảm thấy hối hận 

Đang định xin lỗi thì nghe thấy trên đỉnh đầu , Giang Chiêu trầm thấp cười một tiếng: "Được."

Đấy là những gì anh ấy nói vào thời điểm đó 

Nhưng có lẽ , tôi chỉ là sự lựa chọn ngoại lệ của Giang Chiêu còn Trần Du mới chính là nốt chu sa trong tim của anh

Còn nữa.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play