Tay Sám Hối, Run Nhè Nhẹ

Gọi hồn thay mạng (2)


1 năm


Nhậm Nguyệt nặng ít nhất cũng xấp xỉ 50kg có lẻ, Thẩm Mão Mão không đủ sức đỡ cô suốt cả một đoạn đường, chạy trốn cùng nhau là bất khả thi.

Mặt trăng bị mây đen giăng tới nuốt chửng, đèn đường cũng như không hẹn mà gặp cùng nhau tắt ngóm, bốn bề bị nhấn chìm bởi bóng tối sâu thẳm.

Mẹ nó sao mà đèn đường biết chọn giờ hỏng quá vậy?

Thẩm Mão Mão khẽ cắn môi, đường đường là sinh viên theo đường lối xã hội chủ nghĩa mấy năm ròng rã chẳng lẽ lại giờ lại tin vào dăm ba thứ quỷ thần?

Cô đẩy Nhậm Nguyệt sang một bên, trực tiếp lao về hướng người đàn ông.

Hắn như không nhận thức được sự hiện diện của cô, vẫn luôn mồm xướng tên Nhậm Nguyệt, thoạt trông như không thu được câu trả lời từ chính chủ sẽ không bỏ cuộc. Tiền giấy theo tay hắn tung ra phấp phới trong gió như từng cánh bướm lượn lờ nhảy múa.

Không phải, đây không phải gọi hồn!

Tập tục gọi hồn quy định cần gọi tên đứa bé, tiền giấy chỉ là nguyên liệu châm lửa hơ quần áo, không phải vừa hô tên người đi đường vừa dùng tiền này ném người ta.

Theo như kinh nghiệm của cô, người này đang gọi hồn thế mạng!

Cùng là gọi hồn như nhau, nhưng đặt thêm hai chữ ‘thế mạng’, mục đích của sự việc đã đi theo một khúc ngoặt thật lớn.

Gọi hồn thế mạng được thực hiện bởi quỷ sư tại địa phương hoang vắng nào đó, vừa hóa vàng vừa kêu tên linh hồn ở lân cận. Người đó vừa đáp lại sẽ lập tức hồn lìa khỏi xác. Tiếp theo quỷ sư chỉ cần dúi tiền giấy lẫn bậc lửa vào tay cơ thể lúc này đã vô tri, một khi tiếp xúc sẽ phải bỏ mạng thay ai đó.

Suy ra, xấp tiền giấy kia mới là yếu tố quan trọng.

Cái khó ló cái khôn, Thẫm Mão Mão không kịp nghĩ ngợi liền vươn tay giật phắt tiền giấy trong tay người đàn ông, sau đó co chân bỏ chạy: “Mẹ nó, tiền của mày giờ là của taoooo!”

Tiếng gió ngưng bặt, những mảnh giấy đã tung phiêu diêu giữa thinh không như bị ấn nút tạm dừng. Tiếng khóc của Nhậm Nguyệt bỗng nhiên trở nên thật xa xôi, âm thanh nhỏ đến mức không chạm được vào tai.

Tình huống giờ đây hoàn toàn phản khoa học, không thể giải thích được dù dùng bất kì cách gì. Nếu không phải đang trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Mão Mão còn muốn quay clip đăng lên mạng, cho toàn thể cư dân mạng được một phen bổ não, được thấy khoảnh khắc trọng lực không tồn tại.

Cô chạy được một quãng, về đến ngay bên cạnh ngã tư lúc đầu, xoay người đối diện kẻ kia.

Hắn trực tiếp làm ngơ Nhậm Nguyệt đã gần như ngất đi, từng bước từng bước mà áp sát cô, miệng đã bắt đầu niệm: “Thẩm Mão Mão, về đây…”

Rõ ràng giữa cả hai vẫn còn khoảng cách, nhưng âm thanh lại cứ truyền vào màng nhĩ Thẩm Mão Mão rõ mồn một. Thần kinh cô run bắn lên, trong một giây lát cô còn định đáp lại.

Cũng may cô tỉnh lại kịp thời, quả quyết xoay người bỏ chạy.

Bóng đêm âm u vây quanh, cô không buồn ngẩng lên, cứ cắm đầu lao thẳng về phía trước. Cây cối bên vệ đường xòe cành giơ nanh múa vuốt, bụi cây cũng rũ rượi hợp tác, như thể đang cùng nhau vui vẻ tiễn cô một đoạn.

Bất thình lình, một bàn tay lạnh buốt áp vào gáy cô, vai trái cô bị thứ gì đó đè nặng xuống, một cái mũ trùm đầu phùng phình rũ xuống bên vai cô, giọng nói trầm thấp phát ra từ sâu bên trong: “Thẩm Mão Mão, mau nhận tiền…”

Thẩm Mão Mão hồn vía lên mây, suýt thì đau tim chết tại chỗ.

Cô gào to, điên cuồng mà lay giật cái đầu xuất hiện không báo trước này, vừa vung tay vừa mắng: “Mẹ mày cút xéo!!”

Ngón tay lạnh lẽo, gầy đét như que củi trườn lên khuôn mặt cô, khiến Thẩm Mão Mão run bắn cả lên, gai ốc nổi dọc khắp người. Sự kinh tởm trỗi dậy cuối cùng cũng thắng được nỗi sợ, cô dùng hết sức bình sinh mà kéo lấy cẳng tay nhìn không giống của người kia, tay còn lại thô bạo vung vẩy, rải tiền giấy đầy ra đất rồi liều mạng thò tay vào bên dưới lớp mũ trùm hòng kéo khuôn mặt bên dưới ra ngoài.

Người đời nói yêu ma quỷ quái sợ nhất là bị người chửi mắng, càng hùng hồn càng có tác dụng. Ngay cả vào lúc này, cô cũng không quên sắp xếp một bài tế có logic trật tự đàng hoàng: “Đây này đây này, qua đây mà lấy tiền rải cho mày này! Nhanh chân lên đem về mà cúng cho mẫu thân nhà mày ấy, đừng có tìm bà nữa!”

Không biết có phải do câu nói kia quá hiệu quả không, Thẩm Mão Mão cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, thứ áp chế cô cuối cùng cũng chịu buông tay.

Có khi nào nó bận nhặt tiền giấy thật?

Nhưng Thẩm Mão Mão cũng không dám ngoái lại kiểm tra, cứ thế vắt chân lên cổ mà cao chạy xa bay.

….

Rõ ràng cô đã chạy được một đoạn dài, nhưng lại cảm thấy mình vẫn chưa hề rời khỏi khu phố Yên Vui. Chợ đêm làng đại học mọi hôm vẫn ồn ào tấp nập giờ đây cô quạnh đìu hiu, trên dường cái không thấy được một mống xe, những cửa hàng xung quanh đều đóng chặt cửa không tiếp khách…

Buổi tối hôm nay bị làm sao vậy?

Sự sợ hãi dâng trào, gặm nhấm hết sức lực của cô, Thẩm Mão Mão thấy mình không chạy nổi nữa.

Dùng hết sức can đảm quay đầu lại nhìn, cô không thấy người đàn ông kia nữa. Tuy vậy, phía sau cũng chỉ có con đường dài dằng dẵng  kéo dài đến vô tận, vắng vẻ làm sao, như thể mọi người ngoài cô ra đều đã bốc hơi rồi.

Cô độc là cảm giác đáng sợ nhất, đặc biệt là dưới những tình huống thế này. Thứ mình không biết so với những thứ bản thân đã quen thuộc lại càng đáng sợ hơn gấp vạn lần. Nếu Thẩm Mão Mão không tôi luyện được lá gan thép, có lẽ bây giờ đã bị dọa đến không còn tỉnh táo.

Cô đứng bên đường cái, dựa vào cột điện khom lưng thở hổn hển, tiện thể giơ tay lau mặt. Nước mắt đã khô từ lâu, làn da quanh khóe mắt căng cứng cả lên, cảm giác khó chịu tột cùng.

Một đoạn nhạc đột nhiên réo rắt truyền lại, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, cũng khiến cho cô sợ tới nỗi cả người run bần bật.

Bình tĩnh lại xong, cô mau chóng ý thức được điện thoại của mình đang reo.

Cô lấy máy ra, màn hình hiển thị người gọi tới là Nhậm Nguyệt.

“Cậu không sao chứ?” Đường dây vừa kết nối, cô đã vội vàng hỏi ngay.

Nhậm Nguyệt đáp: “Không sao, hắn chọn đuổi theo cậu. Tớ đang ở trong phòng ký túc đợi cậu về đây.”

Thẩm Mão Mão thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là ổn rồi, tớ cắt đuôi xong xuôi, đang chuẩn bị quay về.”

Nhậm Nguyệt không phản hồi, đầu dây bên kia lâm vào một khoảng lặng.

Thẩm Mão Mão chau mày: “Nhậm Nguyệt?”

Giọng Nhậm Nguyệt lần này nhẹ bẫng: “Mão Mão…”

Thẩm Mão Mão vô thức đáp lời: “Ừ?”

Chỉ trong nháy mắt, cảnh vật trước mắt cô trở nên mơ hồ không rõ, kiến trúc xung quanh bắt đầu vặn vẹo, thay đổi kết cấu. Cô cảm nhận được gió thổi vào người lạnh thấu xương, cũng nghe được xe cộ trên đường cái điên cuồng nhấn còi.

Lòng bàn tay phải của cô bất chợt đau nhói như bị thiêu đốt, dùng chút ý thức sót lại cuối cùng, Thẩm Mão Mão cúi đầu quan sát.

Đập vào mắt cô là một vòng lửa sáng ngời…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play