Tay Sám Hối, Run Nhè Nhẹ

Gọi hồn thay mạng (1)


1 năm


<!--[if gte mso 9]><xml> </xml><![endif]-->

Màn đêm luôn có thể mang lại vô vàn ảo tưởng.

Đã quá mười giờ tối, thành phố phương Bắc này trở nên thật vắng lặng, chỉ có đứng ở đường chính còn thấy được bóng dáng xe cộ lướt qua.

Bóng tối miên man không có điểm dừng trải dài nuốt lấy vạn vật, ánh đèn đường xung quanh cũng trở nên thật ảm đạm. Mỗi trụ đèn đều cách nhau thật xa, luồng sáng không chạm vào được khu vực trung gian, để lại một mảng tối đen mịt mờ. Chỉ cần băng qua những chỗ thế này là cô lại ép mình đi thật nhanh.

Tiếng gió nghe thật thê lương, âm thanh như muốn xé toạc màng nhĩ mỏng manh của con người. Một chốc chỉ nghe ra tiếng gió, nhưng một chốc sau đã tựa như tiếng một cô gái đau đớn gào khóc khản cổ, làm tóc gáy dựng ngược cả lên.

Thẩm Mão Mão đã cảm thấy không ổn từ lúc khép cửa rời đi. Cô siết chặt tay bạn thân Nhậm Nguyệt, lòng thấp thỏm không yên.

Cái bóng đu đưa bên dưới hai cô gái liên tục thay hình đổi dạng theo mỗi bước chân, vừa yên vị dưới lòng đường xong lại mau lẹ ép sát vào bên chủ…

“Hay là mình đi về đi?” Thẩm Mão Mão đề nghị.

Nhậm Nguyệt vẫn còn cúi đầu loay hoay xác định đích đến trên bản đồ: “Cũng sắp tới rồi! Cô ấy cũng là vì tớ mà đến đây, cổ gặp chuyện tớ phải lo chứ.”

Nhậm Nguyệt bình thường là thỏ đế chính hiệu, hôm nay không hiểu sao mọc ra được lá gan khổng lồ. Nghe được bạn trên mạng năn nỉ không thèm suy nghĩ gì đã đòi lao ra khỏi cửa ứng cứu, không quên lôi theo nữ kiệt tràn đầy vũ lực Thẩm Mão Mão.

Chuyện kể ra thì dài.

Nhậm Nguyệt mỗi ngày đều đóng đô ở một game online cực kì nổi tiếng, sau đó quen một cô bạn giữa trận. Hai người tâm đầu ý hợp như chị em, đã qua lại gần hai năm ròng. Gần đây cả hai bỗng nổi hứng gặp mặt nhau. Cô bạn này vốn dĩ là phú bà tiền của dồi dào, vừa biết tin Nhậm Nguyệt là nữ sinh đại học tại Giang Thành đã không chờ được mà đáp thẳng chuyến bay đến tận nơi tìm cạ cứng.

Hai người hẹn nhau sẽ gặp mặt ở ngã tư tại làng đại học. Không ngờ được, mới hơn 9 giờ tối cô nàng phú bà bỗng hốt hoảng gửi tin nhắn thoại SOS đến cho Nhậm Nguyệt, khóc rằng mình đang ngồi chơi tại quán net tên Thịnh Thế thì bỗng gặp một tên lưu manh giở thủ đoạn muốn lôi về nhà. Cô nàng sợ nhũn tay chân, cứng giọng bảo tên lưu manh rằng bạn của mình đang trên đường chạy đến rồi nhanh chân chui vào WC cố thủ, bây giờ đang gấp gáp gửi tin cầu cứu cho Nhậm Nguyệt, khẩn cầu cô tới nhanh một chút.

Về Thẩm Mão Mão hả? Là cô thì đã lập tức alo chú công an. Chưa bàn đến tính thực hư của sự việc, cả hai người ai cũng là nữ sinh viên chân yếu tay mềm trói gà gà chạy, làm sao hữu dụng bằng cảnh sát đã qua đào tạo chuyên nghiệp.

Nhưng không hiểu tại sao Nhậm Nguyệt nói kiểu nào cũng cố chấp muốn tự mình đi cứu bạn bè đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng. Thẩm Mão Mão hết cách, lại không đành lòng để bạn thân một mình dấn thân hang cọp, chỉ có thể thầm than tại sao ký túc xá không bố trí bảo vệ canh đêm.

Tiệm net Thịnh Thế kia tương đối gần làng đại học, đi bộ ước chừng cũng chỉ hơn mười phút là đến. Cô đề xuất bắt taxi, nhưng Nhậm Nguyệt lại lắc đầu không chịu.

Nguyên văn lời cự tuyệt của Nhậm Nguyệt, không sai một chữ, chính là: “Trễ quá rồi tớ không dám lên taxi ngồi đâu. Lỡ tài xế thấy nhan sắc của tớ cầm lòng không đặng giở trò đồi bại thì sao.”

Kễ từ lúc bạn thân thốt ra câu đó, Thẩm Nguyệt Nguyệt đã thấy muốn quỳ.

Củ lạc giòn tan tự nhận mình con gái yếu đuối ngồi taxi sẽ nguy hiểm, nhưng tự nguyện chạy phăng phăng ngoài lộ giữa đêm tốt mịt mù thế này là sao? Có thấy logic không hả? Với lại bà nội này, muốn nổi máu nữ anh hùng tự tay xông pha chông gai cứu bạn tốt thì cũng phải tự hiểu là đến càng nhanh càng tốt chứ!

Nhưng ngẫm nghĩ lại thì trước giờ Nhậm Nguyệt vẫn luôn tư duy kiểu chạm dây khác người nên cô cũng không trách được. Một gái cứ thế mãi cúi đầu dò địa chỉ tiệm net Thịnh Thế trên bản đồ, còn gái còn lại chỉ biết bồi bạn mò mẫm bước đi trong bóng tối.

Tiệm net chọn vị trí thật là có phong thủy nha! Cả hai đã rảo bước băng qua mấy con hẻm rồi, càng ngày càng rời xa đường chính, cuối cùng lạc đến một khu phố tối om như hũ nút, vắng bóng đèn đường.

Thẩm Mão Mão không kiềm được ngờ vực trong lòng nữa: “Có khi nào phú bà này lừa cậu không?” Đã giàu sụ như vậy tại sao lại phải chui rúc ở chỗ khỉ ho cò gáy này? Tự thân mang máy tính tự nối mạng không phải khỏe hơn à?

Nhậm Nguyệt bảo: “Không có đâu Thẩm Mão Mão, cậu lại nghi thần nghi quỷ rồi. Chị đại đó trong game tặng tớ một núi tiền, kể cả có gạt bán tớ qua lại tận hai lần cũng không hoàn vốn nổi.”

Thẩm Mão Mão lẳng lặng đánh giá khuôn mặt xinh đẹp của bạn, thầm nghĩ có khi thứ người ta nhắm tới không phải là tiền của cô nàng.

Nhắc mới nhớ, hình như một quả thận bán cũng được kha khá.

Tay cô vẫn chưa từng rời túi chứa điện thoại di động, đã ấn sẵn con số 110. Nếu chuyện xui rủi xảy ra, cô sẽ không chờ gì mà gọi điện kêu cứu ngay.

Phía trước không có đèn đường, bóng tối bủa vây.

Khu vực xung quanh cũng đang toát lên vẻ mờ ám. Chỉ mới 10 giờ đêm mà không còn căn nhà nào sáng đèn. Từ dưới đường ngước đầu trông lên phía trên chỉ thấy được những ô cửa số tối om.

Hai cô gái như đang đứng giữa đường ranh giới, không gian phía trước âm u tối tăm, còn phía sau dù gì thì vẫn còn ánh sáng vàng heo hắt của đèn đường, chẳng khác nào hai thế giới trái ngược. Họ cứ thế bước đi, hòa mình vào sâu trong bóng đêm…

“Tới rồi!”

Nhậm Nguyệt bất thình lình kêu lên, suýt nữa đã khiến Thẩm Mão Mão nhảy dựng tại chỗ. Cô đưa mắt nhìn khắp nơi, cố gắng tìm ra bản hiệu tiệm net Thịnh Thế.

Họ đang đứng giữa hai tòa nhà nhỏ, mặt hướng về cửa trước một tòa nhà, lưng dựa cửa sau tòa còn lại.

Thẩm Mão Mão không khỏi nghi hoặc: “Có chắc không đó?”

Giọng nữ máy móc, lạnh lẽo tựa băng phát ra từ bản đồ trên điện thoại: “Ngài đã đến nơi…”

Nhậm Nguyệt cũng ngơ ngác ngẩng đầu quan sát tứ phương: “Ơ? Bản đồ nói đúng là chỗ này mà? Không lẽ vị trí bị sai?”

Thẩm Mão Mão giục: “Đi hỏi một chút vậy.”

Hai cô gái rẽ bước vào tiệm bán trái cây. Nhậm Nguyệt lật đật chạy tới chỗ người bán hàng đang dọn đồ: “Chị ơi cho em hỏi, gần đây có tiệm net nào tên Thịnh Thế không ạ?”

Người phụ nữ đúng là có mở miệng đáp lời, nhưng mà tiếng phát ra khiến hai người điêu đứng, là phương ngữ không rõ vùng miền! Cả một chữ hai người cũng nghe không ra.

Giao lưu lâm vào đường cùng, Thẩm Mão Mão nảy ra sáng kiến: “Chị ơi, tụi em nghe không được tiếng địa phương. Chị hiểu được tiếng phổ thông thì gật đầu giúp em được không ạ?”

Người phụ nữ gật đầu.

Thẩm Mão Mão hỏi ngay: “Gần đây có tiệm net không ạ? Nếu có thì chị gật, không có thì lắc, không biết thì chị cứ xua tay.”

Người phụ nữ liền vẫy tay.

Hai cô gái cảm ơn, sau đó ra khỏi tiệm trái cây, không còn cách nào khác chỉ biết bần thần đứng trước bồn hoa bên cạnh cửa tiệm.

“Hay là…” Thẩm Mão Mão đề nghị: “Mình vòng ra sau xem thử ha?”

Nhậm Nguyệt lại một lần nữa chỉ đường, hai người đánh một vòng qua tòa nhà này, mò sang một tòa khác.

Âm thanh nhắc nhở đột nhiên văng vẳng bên tai: “Ngài đã đi lệch lộ trình, đang xác định lại lộ trình một lần nữa. Vui lòng quay lại… Vui lòng quay lại… Vui lòng quay lại…”

Thẩm Mão Mão đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh toát, không rõ lý do gì. Cô rùng mình, đáy lòng chồng chất lo âu.

Nói dại, trí tưởng tượng phong phú của cô đến giờ đã tự vẽ ra không biết bao nhiêu là cảnh bị xin cái thủ rồi…

Nhậm Nguyệt vẫn cắm cúi dò tìm tiệm net Thịnh Thế trên bản đồ, điểm nhỏ màu đỏ tượng trưng cho vị trí hai người đang đứng chỉ cách đích đến một ngã rẽ. Nhưng oái oăm thay, đích đến trên bản đồ lại chính là tiệm trái cây cả hai vừa rời đi!

Họ cất công đi hẳn một vòng chỉ để về lại vị trí cũ. Mà tiệm trái cây vừa rồi vẫn còn đón khách giờ đã khép lại cửa cuốn, im ỉm.

Khắp nơi bị bủa vây bởi bóng tối dày đặc, chỉ có nơi chân trời vẫn còn chút ánh sáng mờ đục của vầng trăng vẫn đang chăm chú nhìn xuống cõi trần.

Không ổn!

Thẩm Mão Mão lập tức siết chặt tay Nhậm Nguyệt: “Không được rồi, hay là gọi cho người ta luôn đi.”

“Ờ ha, sao tớ lại không nghĩ ra!” Nhậm Nguyệt lật đật thoát app bản đồ, tay không ngừng ấn phím số. Nhưng sau một khoảng thời gian, cô bối rối buông thõng bàn tay đang cầm diện thoại: “Không bắt máy…”

“Đụ!” Thẩm Mão Mão không kiềm được văng tục, tay liền nhấn gọi 110.

“Reng… Reng… Reng…”

Nhịp tim của cô đã bắt đầu mất kiểm soát, có cảm giác cả trái tim sẽ văng vọt lên cổ họng bất kì lúc nào.

“Số điện thoại sở cảnh sát hiện đang bận. Xin vui lòng gọi lại sau…”

Vãi chưởng chưa chuyện phi lý thế này mà cũng xảy ra được hả? Trước giờ tuy rằng cô chưa có chuyện gì phải báo công an phường nhưng tình huống này rõ ràng là sai quá sai mà!

Cô vơ tay kéo Nhậm Nguyệt hướng thẳng về phía đèn đường mà bước: “Khoan hãy gọi điện cho bạn cậu  đã, báo cảnh sát thử xem. Nếu không ai bắt máy thì mình lập tức chạy về rồi tìm cách sau.”

Nhậm Nguyệt một lần nữa ấn phím gọi. Một lúc sau, cô nhìn về phía Thẩm Mão Mão, khuôn mặt mếu máo như sắp bật khóc tới nơi: “Không ai bắt máy hết.”

Thẩm Mão Mão chỉ còn cách tự an ủi: “Chắc là chú công an đi nhà xí thôi. Hai đứa mình về ký túc trước, xong lại gọi điện lần nữa, cậu gọi cho bạn online, tớ gọi 110.”

Đêm nay gió nổi mạnh, cứ vi vu bên tai. Nhưng ngoài tiếng gió hòa vào tiếng bước chân của hai cô gái vẫn đang bối rối thì không còn nghe được bất kì tiếng động nào cả. Bốn bề im lặng.

Đến lúc này họ đã bắt đầu hoảng hết cả lên, không tài nào hiểu được tình huống đang diễn ra nữa.

Cuộc gọi ngừng, mạng tự động kết nối, âm thanh máy móc từ điện thoại lại tiếp tục văng vẳng bên tai không ngừng: “Xin vui lòng quay lại… Xin vui lòng quay lại… Xin vui lòng quay lại…”

“Mẹ nó tắt liền đi!”

Nhậm Nguyệt luống cuống thao tác trên màn hình, cuối cùng âm thanh nhắc nhở lạnh băng khiến cho da đầu tê dại cũng im bặt.

Ánh đèn đường đã ở trong tầm mắt ngay phía trước. Con người vốn là sinh vật hướng về ánh sáng, cảm giác được đắm mình trong ánh đèn phần nào khiến cho tâm Thẩm Mão Mão thả lỏng.

“Chuyện hôm nay thật không ổn tí nào.” Thẩm Mão Mão vừa gọi 110 vừa lên tiếng: “Từ lúc đi vào khu này tớ đã cảm thấy rờn rợn sống lưng. Đứa bạn phú bà gì đó của cậu chắc chắn có vấn đề, còn không thì hai đứa mình nãy giờ bị ma hù rồi.”

Nhậm Nguyệt suýt thì khóc toáng lên: “Cậu đừng có nói nữa mà… Tớ sợ lắm…”

“Biết sợ rồi hả?”

“Lần sau buổi tối tớ không dám ra ngoài nữa đâu…”

Đi ngược lại một lát đã thấy cổng vào khu phố đã sừng sững trước mặt. Lúc vào mãi nghĩ vẩn vở không để mắt đến, giờ đây liếc một cái, bảng tên khu phố đã đập thẳng vào tầm nhìn.

Khu phố Yên Vui

“Cái quả tên rác rưởi gì vậy nè?” Thẩm Mão Mão dứt khoát xoay đầu lại phỉ nhổ vào cái cổng to lớn, hy vọng hành động lớn mật này đủ để bơm thêm chút can đảm vào mình: “Phải sống tại chỗ ma chê quỷ hờn này thì thà chết tại chỗ còn yên vui hơn”

“Mão Mão, đừng nói nữa.” Nhậm Nguyệt khẽ khéo tay áo cô, cả người run lẩy bẩy: “Nhìn… nhìn đằng trước đi…”

Đằng trước?

Thẩm Mão Mão quay lại, đưa mắt ra xa, đập vào nhãn giới cô là một thân ảnh giữa ngã tư đường cách đó không xa.

Người nọ không rõ giới tính, toàn thân được bao phủ bởi tấm áo choàng màu đen, cứ vậy mà ngồi giữa nút giao bốn con đường, tay không ngừng ném đồ vào lửa.

“Vãi tên này chắc muốn xuống suối vàng gặp ông bà rồi.”

Gió đang không ngừng ùa về hướng Tây Nam, vừa khéo cả hai lại đang dừng chân ở ngã tư phía Đông Bắc. Ngọn gió cuốn theo tàn tro cứ thế mà thổi hết vào mặt hai cô gái, Nhậm Nguyệt gấp đến nỗi véo cả vào tay Thẩm Mão Mão, cứng đờ nuốt nước bọt: “Mão Mão… Bây giờ mình làm sao?”

Thẩm Mão Mão trầm giọng: “Đi vòng qua thôi.”

Không dây vào được thì dứt khoát trốn cho lành.

Cô an ủi Nhậm Nguyệt: “Không sao, người này chắc đang gọi hồn thôi”

Đây là một tập tục địa phương tại Giang Thành. Nếu trẻ nhỏ trong gia đình bỗng nhiên bị dọa sợ quá độ, bay mất hồn vía, người nhà cần phải mò ra ngã tư đường, dùng bật lửa đốt giấy tiền vàng bạc, sau đó vừa hơ quần áo của đứa bé trên ngọn lửa hừng hực vừa niệm to tên nó; hồn phách sẽ liền được kéo về trong cơ thể.

Nhưng mà đây là lần đầu cô mục sở thị hành vi chạy ra tận đường cái để gọi hồn. Đúng là xe cộ qua lại thưa thớt thật nhưng mà người này cũng thuộc dạng thần kinh thép nha.

Cả hai dứt khoát xoay người, cất bước tiến hướng ngược lại. Tiếng gió tựa như quấn theo cả lời khấn của người kia lại theo sát bên tai họ.

“Rắc gạo thóc về phương Đông, rắc gạo thóc về phương Bắc, rắc gạo thóc về phương Nam, rắc gạo thóc về phương Tây, rắc gạo thóc về ngũ đại tứ phương. Hôm nay, ngày 23 tháng 3, Nhậm Nguyệt mau trở lại…”

Nhậm Nguyệt mau trở lại…

Nhậm Nguyệt bất thình lình bật ra một tiếng thét chói tai, Thẩm Mão Mão nhanh chóng che miệng cô lại: “Đừng đáp lời!”

Dưới tình huống như thế này thì có trời mới biết sơ sẩy đáp lời người ta mang lại hậu quả gì.

Nhậm Nguyệt gật đầu như gà mổ thóc, nức nở không thôi, nước mắt  lăn xuống gò má như thác đổ. Thẩm Mão Mão nới lỏng tay, vội vã nắm chặt cổ tay bạn, cả hai thất tha thất thểu hướng về phía trước mà chạy.

Nhưng rồi hai người nghe được từng tiếng bước chân dồn dập đuổi theo phía sau, hòa lẫn với tiếng kêu gọi liên miên, dần dần thu hẹp khoảng cách…

Thẩm Mão Mão vừa chạy vừa quay lại quan sát, liền thấy kẻ kia đã ở sát ngay sau lưng rồi!

“Nhậm Nguyệt… mau về đây…” Là giọng đàn ông, khản đặc như tiếng giấy nhám ma sát với mặt bàn nhưng lại vang bên tai hai người như tiếng nổ. Nhậm Nguyệt xụi lơ, chân không còn sức, mềm yếu ngã nhoài trên nền đất.

Thẩm Mão Mão chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, lập tức luống cuống đỡ bạn dậy.

Nhưng Nhậm Nguyệt đã bị dọa đến nỗi tứ chi như bị rút gân, không tài nào đứng dậy nổi, cô tuyệt vọng gào khóc: “Thẩm Mão Mão, chạy đi, mặc kệ tớ!”

Nói vớ va vớ vẩn!

Trước giờ Thẩm Mão Mão này kinh qua bao nhiêu trận giao thủ rồi, chưa lần nào thoát thân một mình bỏ chị em lại cả.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, tên kia đã gần trong gang tấc rồi. Toàn khuôn mặt của hắn ẩn sau lớp mũ trùm, chỉ để lộ phần cằm gầy như củi. Tay hắn giữ một xấp tiền hình tròn bằng giấy trắng, tờ nào cũng bị đục năm lỗ, liên tục vung về phía Nhậm Nguyệt trong tiếng hô không dứt. Lời khấn từ miệng hắn cũng đã thay đổi:

“Nhậm Nguyệt… Mau cầm tiền…”

Gió mạnh ào tới, những tờ tiền giấy bay đầy trời, chẳng mấy chốc đã dính hết cả vào người hai cô gái.

Thẩm Mão Mão chắn đám tiền giấy đang bay đến, kéo Nhậm Nguyệt ra sau, hét to về phía người đàn ông: “Cút ngay, tụi tao gọi cảnh sát rồi!”

Hắn không mảy may dao động, cứ thế từng từng bước tiếp cận hai người, xấp tiền trong tay càng lúc càng mỏng dần.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play