Tay Sám Hối, Run Nhè Nhẹ

Trò chơi (1)


1 năm


(tác giả ít đặt tên nhân vật quá, toàn lấy đặc điểm nhận dạng viết không, chương này vắt óc nghĩ mệt xỉu :v)

“Nè, tranh thủ tỉnh dậy nhanh lên. Một lát nữa không ai rảnh đem cô vào trong đâu!”

Giọng một cô gái ong ong bên tai, đánh thức Thẩm Mão Mão. Cô mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ thấy đầu óc trống rỗng.

Chống tay xuống đất, cô tự nâng mình dậy, ánh mắt mê mang rơi vào bầu trời xanh biếc tít trên cao. Cảnh vật xung quanh vô cùng lạ lẫm, không có dù chỉ một chút tương đồng với làng đại học, thậm chí còn không giống bất kì nơi nào thuộc Giang Thành. Chiếc khoác lẫn đôi giày vải cô mang đã bị thay thế bởi một tấm áo tay lỡ, quần cộc và đôi giày xăng đan tự lúc nào, da thịt phơi ra lồ lộ nhưng một chút lạnh cô cũng không cảm nhận được.

“Đây… đây là đâu?”

Thẩm Mão Mão nhìn về phía cô gái đã đánh thức mình, nhịn không được bèn cất tiếng hỏi.

Diện mạo người này rơi vào mức bình thường, nếu lẫn vào đám đông sẽ lập tức mất hút không cách nào tìm ra. Cô ấy vén phần tóc mái dài quá tầm mắt sang một bên, nhìn Thẩm Mão Mão với sắc mặt khó hiểu, đoạn hỏi lại: “Cô là người mới hả?”

Thẩm Mão Mão ngơ ngác mờ mịt.

Người kia vẫn tiếp tục: “Em gái dễ thương, muốn giao phó tính mạng cho chị đây không? Nể tình em mới vào chưa hiểu mô tê gì, chị cho em hẳn chiết khấu 80% luôn.”

Thẩm Mão Mão lại càng thộn mặt. Chuyện quái gì thế này?

Cô gái kia lại đon đả mời chào: “Đem mạng đưa cho chị, chị làm bảo kê cho em suốt trò chơi luôn, xông pha không ngại ngần gì, em còn sống là chị còn cứu. Em không mua, không có bảo hộ kiểu nào cũng bị tiểu nhân lừa gạt ăn thiệt thòi đó. Dịch vụ giá hạt dẻ nhưng giá trị hạt mắc ca luôn nha.”

Thẩm Mão Mão: …Hả??

….

Cô gái này tên Tiểu Lâu.

Trích nguyên văn lời Tiểu Lâu, Thẩm Mão Mão đã bị kéo vào một trò chơi chạy trốn ác liệt, thời gian chỉ vỏn vẹn bảy ngày. Nếu đã đến hạn mà chưa ai tìm ra được phương pháp rời đi, phó bản sẽ tự bật chế độ thảm sát, khả năng tất cả sẽ bị hóa kiếp tập thể. Nhưng xuyên suốt trò chơi sẽ vẫn có người xui xẻo chết đi. Nếu tỉ lệ tử vong quá cao, chỉ còn một cá nhân may mắn giữ mạng tới phút cuối, người đó có thể long tóc vô thương chạy về hiện thực.

Thẩm Mão Mão có thể nghe thủng từng chữ cô ấy nói, nhưng gộp vào thành câu thì ý nghĩa lại trở nên quá khó tiếp thu.

Trò chơi gì cơ? Tại sao lại có người chết ở đây? Sự việc vừa mới xảy ra có liên quan gì không? Vậy là cô thành nạn nhân bị gọi hồn thế mạng rồi? Cô còn sống hay đã chết? Vì lý do gì lại có mặt trong trò chơi?

Nhưng Tiểu Lâu cũng không buồn bổ sung thêm câu giải thích nào nữa, chỉ đơn giản nói ngắn gọn: “Người chưa tới đủ, đi vào trước đã.”

Hai người đang dừng chân trước một hàng rào sắt màu xanh lam, xuyên qua còn thấy rõ công trình nhà lầu dở dang bên trong. Về cơ bản mười mấy tầng của tòa nhà đã định hình xong xuôi, còn thiếu mỗi cửa sổ. Từ xa nhìn lại, mỗi ô cửa đều phảng phất như chữ hồi (). Toàn bộ tòa nhà như được cấu tạo từ vô vàn chữ hồi chi chít, kết hợp với bức tường xi măng xám trắng và cấu trúc đan xen của giàn giáo sắt bên ngoài khiến người nhìn hoa hết cả mắt.

Rõ rành rành, chỗ này là một công trường xây dựng, phía sau hàng rào còn đậu đầy xe cẩu và máy xúc.

Tiểu Lâu bảo đi vào ắt là ám chỉ vào hẳn bên trong rồi.

Đầu óc Thẩm Mão Mão tới giờ phút này vẫn còn mụ mị.

Tại sao phải vào công trường? Trò chơi có liên hệ gì với công trường sao? Phải chơi như thế nào mới đúng?

Cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ đánh lẽo đẽo bám gót Tiểu Lâu bước dọc theo lớp hàng rào sắt, đôi mắt không ngừng nhìn trước ngó sau đánh giá mọi thứ.

Bầu trời xanh trong cao vời vợi. Ánh nắng thả xuống mơn trớn làn da khiến cô có chút không quen, dẫu sau trước khi bị bắt tới đây cô vẫn còn đang đắm trong cái rét không khác ở Siberia là bao mà.

Thẩm Mão Mão duy trì cảnh giác cao độ suốt đoạn đường, không rời Tiểu Lâu lấy một bước. Diện tích toàn thể công trường không nhỏ, hai người đi một hồi lâu rồi rẽ sang phải mới trông thấy lối vào chính. Bốn tấm sắt hình chữ nhật có kích thước như nhau được ghép lại tạo thành cổng áp vào hàng rào, giữa các mối nối tồn tại khe hở nhưng không quá vài cm.

Lúc này lối vào vẫn đang đóng chặt, phía trước tụ tập một đám người, nam nữ đủ cả. Một người đàn ông gầy gò đeo kính khoảng ba mươi tuổi trong số họ đang hét nhặng cả lên:

“Đây là bắt cóc có biết không hả! Tôi sẽ gọi cảnh sát! Mấy người đang dàn dựng kịch bản quay phim đúng không, để câu view mà dám làm tận mức này luôn? Tôi bận lắm không rảnh dây dưa đâu, biết điều thì đưa tôi về ngay!”

Một người khác lên tiếng đáp lời anh ta:

“Tôi đã nói hết những gì cần nói rồi. Nếu anh không tin thì cứ tự mình rời đi.”

Người đàn ông đeo kiếng trợn trừng hai mắt: “Mấy người thần kinh hết rồi hả? Bắt người tới đây rồi bỏ thí không lo? Giờ tôi muốn về nhà cũng bắt tự bỏ tiền? Còn nữa, túi với di động của tôi đâu rồi? Bên trong có tài liệu quan trọng mấy người có biết không? Mất thì thằng nào con nào đền nổi hả?”

Nhưng ngoại trừ người vừa lên tiếng hồi nãy thì không ai đoái hoài đến anh ta hết. Vài kẻ trong nhóm cứ đánh mắt về phía xung quanh công trường như thể đang chờ đợi điều gì.

Người đàn ông đeo kính không bận tâm, luôn mồm mắng chửi, túm lấy người kia tiếp tục dây dưa. Thẩm Mão Mão khẽ chọc chọc tay Tiểu Lâu.

“Chị Lâu nè, mọi người đang đợi cái gì vậy ạ?”

Tiểu Lâu lạnh lùng đập tay xuống khiến Thẩm Mão Mão rụt về, không quên bỏ lại một câu:

“Nếu đã không muốn bán mệnh thì ván này đừng đeo bám tôi. Thấy người đứng bên đó không?” Cô ấy chỉ tay vào người đàn ông đang bị tra hỏi liên miên: “Có gì thắc mắc thì qua bên đó tâm sự, người ta chắc cũng sẵn lòng giải đáp.”

Thẩm Mão Mão chết luôn trong lòng. Không thuận mua vừa bán thì thôi, làm người với nhau đâu cần trở mặt như vậy đâu chị gái ơi.

Tên đeo kiếng vẫn hùng hổ gây sự, bỗng người phụ nữ thanh tú nãy giờ vẫn thủ bên cạnh người đàn ông kia bước lên, giơ thẳng tay tát mạnh vào mặt hắn: “Chán sống rồi thì mau mau cuốn xéo. Chồng của tao mắc nợ mày hả?”

Tiếng “Chát!” giòn giã vang vọng giữa không trung, sự chú ý của nhóm người tức khắc đổ dồn về bộ ba.

Tên đeo kiếng bị vả lệch hẳn mặt sang một bên, dấu vết năm ngón tay để lại hằn đỏ trên gò má hắn.

“Con mụ chết bầm này dám đánh tao?” Hắn tru lên đầy phẫn nộ, vừa định xông qua thì đã bị người chồng vung chân đạp bay ra một khoảng xa, ngã sõng soài trên đất không bò dậy nổi.

Xong việc, anh ta nhìn sang vợ, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ Nghiêm Nam?”

Người phụ nữ gọi là Nghiêm Nam lên tiếng, chất giọng lạnh tanh: “Em không sao, nếu hắn đã muốn chết tới vậy thì cứ mặc xác.”

Lúc bấy giờ anh ta mới xoay về phía những người còn lại, cất giọng: “Tôi tên Vân Thắng Tiến, tổng cộng đã thành công vượt qua ba màn chơi khác nhau, có thể nói là tích lũy được vốn hiểu biết kha khá về trò chơi này. Mọi người có thể chọn về đội của tôi, với những ai cùng hợp tác tôi hứa sẽ tận tâm bảo vệ. Không muốn cũng không sao, khi có manh mối tôi vẫn sẽ san sẻ với cả nhà, vậy nên mọi người cứ thả lỏng, quyết định thế nào là tùy mọi người.”

 “Xùy!” Thanh niên với hình thể cường tráng đứng sau lưng Vân Thắng Tiến bật cười mỉa mai. Gã thoải mái dựa lưng vào hàng rào sắt, nghiêng đầu nói với người chơi bên cạnh: “Một lũ giả mù sa mưa.”

Vân Thắng Tiến không để bụng, thản nhiên hướng mắt về phía đám người mang sắc mặt sợ sệt đứng rúm ró gần cửa: “Mọi người đều là tân nhân, tỷ lệ sinh tồn trong trò này nói thẳng ra là khá thấp, đi theo người chơi thâm niên sẽ có ích hơn nhiều. Mọi người cứ từ từ cân nhắc xem sao.”

Đám người mới nhìn nhau một hồi, không biết nên nghe theo ai, sau đó một thanh niên có phần mũm mĩm mím môi, quả quyết bước tới bên cạnh Vân Thắng Tiến: “Anh Vân, đã vậy thì tôi theo anh”

Một người tiên phong, những người còn lại cũng không chịu lép vế, hào hứng nhập hội, còn vỗ ngực tuyên bố chắc nịch sẽ xem anh Vân như Thiên lôi, sai đâu là họ đánh đó.

Có cả thảy mười hai người, chẳng mấy chốc mà đã chia năm xẻ bảy thành bốn phe khác nhau.

Vợ chồng Nghiêm Nam - Vân Thắng Tiến, thanh niên trông như người quen của họ và ba người mới gom vào một tốp. Ông nỡm nằm thẳng cẳng coi như cho vào một nhóm riêng. Gã lực lưỡng chọn lập đội cùng đồng bọn. Chỉ có Tiểu Lâu, Thẩm Mão Mão cùng một thiếu nữ trẻ măng là lạc loài.

Thẩm Mão Mão tạm thời chưa muốn nhập nhằng với nhóm nào hết.

Não bộ cô xoay vòng, nhanh chóng tiếp thu tình huống trước mắt, đồng thời lẳng lặng ghi nhớ phản ứng của những người chơi có mặt.

Không có lấy một biện pháp khoa học nào lý giải được hoàn cảnh cô lâm phải chứ đừng nói đến sự kiện ma quái cô tự mình kinh qua trước khi bị kéo vào trò chơi quái dị này. Nếu sự thật đúng như họ nói, bản chất trò chơi nồng nặc mùi nguy hiểm thì e là hai vợ chồng ông Vân ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì dư sức lực mà đi bảo vệ tân nhân - suy ra không dính dáng tới mấy người này hẳn ổn hơn nhiều.

Trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí hết. So với giao phó sinh mạng cho người khác bảo hộ, cô tin tưởng tiền trao cháo múc, giao dịch công bằng hơn.

Vân Thắng Tiến quay sang chủ động hỏi cô cùng thiếu nữ kia: “Còn hai người thì sao? Muốn nhập bọn không?”

Bộ mặt xinh đẹp của cô gái không mảy may biểu lộ một tia cảm xúc, giọng nói lại càng lạnh nhạt: “Tôi không phải người mới.”

Ẩn ý sâu trong câu có lẽ vẫn còn một khúc “Cho nên đừng có hòng mà dùng mánh khóe bịp bợm mấy đứa non tơ qua mặt tôi”

Thẩm Mão Mão cũng từ chối: “Tôi còn chưa nghĩ kĩ, tạm thời muốn tự thân vận động cho lành.”

Nghiêm Nam liếc sang cô một chút, hừ lạnh đầy khinh thường: “Đã vậy có chết cũng đừng trách chúng tôi.”

Thẩm Mão Mão chỉ phản hồi bằng một nụ cười ngọt như mía lùi: “Sống chết có số hết cả rồi.”

Gã cơ bắp lực lưỡng xen vào, tiếng cười sang sảng: “Cô bé này coi bộ suy nghĩ rất thoáng nha. Nếu cảm thấy một mình vất vả quá, buổi tối nhớ tìm anh. Ngoan ngoãn bồi anh Long một đêm, anh Long đảm bảo bé bình an vượt ải nè” Vừa nói gã vừa tranh thủ dùng ánh mắt đê tiện lăm le đôi chân trần của cô.

Thẩm Mão Mão bày ra vẻ mặt tươi cười giả tạo: “Cảm tạ ý tốt của anh Long, nhưng mà em đây làm gì cũng dễ bị nghiện hết á. Biết đâu nằm với nhau sướng quá lúc rời đi em nhớ không quên ‘thằng đệ’ của anh phải nhổ nó ra mang theo.”

Toàn thể nam giới trong khu vực tự động cảm thấy phần dưới cơ thể rét lạnh.

Anh Long ngượng nghịu khép chặt hai chân, cười méo xẹo: “Cô bé này đanh đá thật đó”

Thẩm Mão Mão không thèm nén tiếng cười ha hả.

Thằng ngốc tự xưng anh Long này đúng là người chơi thâm niên thật, nhưng không biết chăm sóc não đàng hoàng để tinh trùng bơi lúc nhúc trên đó. Nội cái đức hạnh này thôi cũng đủ cho cô đoán được tương lai bi đát của hắn rồi.

Người chơi vẫn chưa đủ. Trong quá trình đợi, mọi người có mặt tranh thủ giới thiệu tên cho nhau.

Thanh niên đi theo anh Long, nói chính xác hơn là đàn em sai vặt, tên Bân Tử. Người chơi thâm niên trong đội vợ chồng Vân Thắng Tiến có danh xưng Bắc Đẩu, thanh niên hơi béo trong đám tân nhân tên Đinh Hậu, người có bộ dáng trung thực là La Hưng Bang, còn người đàn ông với đôi mắt bị quầng thâm tô đen tên Vệ Cố. Thiếu nữ trẻ báo tên Tuyết Hoa.

Tên mắt kính nhắm mắt ngất lịm trên đất bị ngó lơ, xem như người vô hình.

Ngoại trừ Vân Thắng Tiến và Nghiêm Nam, dám người chơi thâm niên còn lại đều đồng lòng khai tên giả. Lúc Thẩm Mão Mão tự giới thiệu bản thân cũng không lơi lỏng cảnh giác, chỉ qua loa bảo gọi mình là Thỏ Tử.

Đằng nào thì cô cũng vừa tự mình trải nghiệm quá trình gọi hồn thế mệnh một lần, cô rõ hơn ai hết tên gọi của bản thân quan trọng đến nhường nào.

Mười hai cá nhân, mười hai cõi lòng ngổn ngang tâm sự, hoặc cũng có thể là chồng chất ác ý. Họ cứ thế chôn chân trước cửa công trường, lẳng lặng chờ đợi người chơi tới muộn. 

Không lâu sau đó, ba bóng người rẽ vào khúc ngoặt cuối hàng rào. Hai nam, một nữ.

Người phụ nữ đã ở độ tuổi xế chiều, tay ráo riết lôi kéo người đàn ông bộ dáng trưởng thành bên cạnh, mồm liến thoắng không ngơi, giọng bà ta lớn đến nỗi toàn thể mọi người đứng tuốt tận cổng công trường đều nghe lọt tai.

“Cậu trai trẻ à! Ít nhất phải giải thích đàng hoàng cho thím đi chứ! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nãy giờ cứ lo cắm cúi đi không giải thích được một lời.”

Lời nói không lay động nổi người đàn ông, anh ta quyết tâm xem bà không tồn tại luôn rồi. Cậu chàng lẽo đẽo theo gót họ trông non choẹt, đầu nhuộm vàng óng, tay đút túi quần, vừa đi vừa tò mò đánh giá quan cảnh xung quanh - có vẻ lại là người mới.

Người chơi cuối cùng cũng tề tụ đủ, cánh cổng công trường nãy giờ im lìm không nhúc nhích giờ đây bỗng phát ra tiếng “Kẽo kẹt” đinh tai, dọa cho đám tân nhân, kể cả Thẩm Mão Mão, nhảy dựng. Mọi người không hẹn mà cùng dịch chuyển sự chú ý về phía lối vào.

Một người đàn ông khoác trên mình quần áo ao động màu xanh biển, mang theo cả nón bảo hộ đẩy cửa bước ra, thông báo với cả đoàn: “Mọi người tới đây làm việc đúng chứ? Tôi là đốc công, mau vào trong nào”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play