Chương 6: Nhân Vật Phản Diện Không Phải Như Vậy (4)
Diệp Vân Thanh mệt mỏi nhăn mặt, cái cốt truyện cậu không thể nuốt nổi. Cậu thấy thương Ôn Nặc.
Mặc dù hắn là nhân vật phản diện trong bộ truyện kia, vì đối nghịch với nam chính thế nhưng dù xét về khía cạnh nào thì tên nam chính kia vẫn là người gây ra mọi truyện.
Nếu gã không giết “Diệp Vân Thanh” thì chẳng có mối thù giữa Ôn Nặc và gã. Và cũng chẳng có kết cục thảm thương như vậy.
Cậu thở dài, mặc dù đây chỉ là một bộ truyện thế nhưng, trước mặt cậu là những người đang sống, cậu không thể cứ thể mà nhìn.
Nhưng nguyên chủ là một người lạnh lùng, tàn bạo, cậu làm sao để chân chính trở thành y?
Rai: “Nhắc nhẹ, cấm OCC.”
Diệp Vân Thanh giật mình: “Cậu nghe được suy nghĩ của tôi!?”
Rai: “Ờ.”
“Tôi nghĩ tôi có quyền riêng tư chứ?” Diệp Vân Thanh nghe Rai nói như đúng rồi trợn tròn mắt.
Rai lạnh nhạt nói: “Ngươi không cần quyền riêng tư, ngươi nên biết thân phận của ngươi là bán mạng làm việc cho ta. Và vốn không có quyền lên tiếng”
Diệp Vân Thanh: “...” Được rồi, cậu nói đúng, tôi không cãi.
“Hừ, làm nhiệm vụ đi!” Rai nói.
———————————————
“A Thanh, sắp tới sinh nhật thứ hai lăm của cậu, cậu muốn tổ chức như thế nào?” Ôn Nặc nói.
Diệp Vân Thanh giật mình, sinh nhật hai lăm tuổi, vậy không phải sắp tới đoạn cậu trôi dạt ngoài biển rồi hả? Phải làm sao đây? Tác giả làm gì ghi rõ chuyện xảy ra vào ngày sinh nhật của nguyên chủ.
Thấy cậu không trả lời, Ôn Nặc nói: “Sao thế? Nghĩ gì mà chăm chú vậy? Lâu lắm rồi tớ không thấy cậu lo nghĩ tới thất thần.”
Diệp Vân Thanh nói: “Không có gì, tớ thấy nên giao việc tổ chức cho cậu thì hơn, A Nặc, cậu có sáng kiến gì không?”
Ôn Nặc thâm tuý nhìn cậu hồi lâu, đến khi cậu sắp không gồng nổi nữa, hắn mới cười dời mắt: “Hay là như năm ngoái, chỉ có tớ với cậu. Không phải cậu ghét ồn ào sao?”
Diệp Vân Thanh qua loa đáp: “Theo ý cậu đi, tớ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”
Ôn Nặc đứng dậy, đắp chăn cho cậu rồi tạm biệt rời khỏi. Hắn đi rồi Diệp Vân Thanh thở hắt ra, vừa rồi cậu còn tưởng Ôn Nặc định ăn tươi nuốt sống cậu. Đúng là áp lực từ nhân vật phản diện toả ra thật kinh người.
Nếu không có gì thay đổi vài ngày tới cậu sẽ trôi trên biển, gặp Cố chó. Cậu sẽ cho tên đó biết thế nào là lễ độ.
Vào thời gian hiện tại, chắc Nhâm Bạch đang hối hận muốn chết khi hẹn hò với Hạ Đông.
Cậu sẽ giúp hai người này đến với nhau trước. Dù sao cũng là dễ nhất, gần cuối truyện khi mà Nhâm Bạch khóc, cậu nghĩ y đã yêu Hạ Đông. Chẳng qua không biết yêu từ khi nào.
Theo cậu Hạ Đông rất tốt, hắn yêu Nhâm Bạch lâu như vậy mà vẫn có thể nhịn được.
Nghĩ chẳng được bao lâu, cậu đã lăn ra ngủ bởi vì đầu quá đau.
Khi cậu tỉnh dậy đã là chiều muộn. Cảm thấy cơ thể đã đỡ hơn, cậu kéo chuông gọi người tới.
Nhanh sau đó, Ôn Nặc tiến vào, cậu nghi hoặc hỏi:
“A Nặc, cậu không phải đang bận giải quyết đám cớm hả? Sao vẫn còn ở đây?” Ôn Nặc khoắc thêm áo cho cậu, dìu cậu nên xe lăn miệng nói:
“Không quan trọng lắm, bọn chúng không có bằng chứng. Tớ muốn cùng cậu ăn tối.”
Diệp Vân Thanh: “Tối cậu có ở lại không?”
Ôn Nặc đẩy cậu tới phòng ăn: “Tối nay tớ không định ngủ lại, nhưng nếu cậu muốn tớ sẽ ở cùng cậu.”
Diệp Vân Thanh xua tay: “Thôi thôi, không cần đâu, cậu cứ bận việc...”
Chợt thấy mình không đúng lắm, cậu ngó nhìn biểu cảm của Ôn Nặc, vẻ mặt hắn vẫn như thường. Cậu thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi suýt nữa Occ. Diễn một người lạnh lùng khó quá đi.
====================
Ăn tối xong, Ôn Nặc rời đi, Diệp Vân Thanh duy trì khuôn mặt lạnh. Nhưng trong lòng nóng như lửa.
Trong lòng Diệp Vân Thanh đuổi khách: Đi đi, đi nhanh đi, không tiễn. Cậu cứ coi tôi như vậy sớm ngày tôi đau tim vì sợ occ.
Sau khi Ôn Nặc đi, Diệp Vân Thanh kêu tài xế chở tới một quán bar Hạ Đông mở. Tài xế cứ vậy làm theo, nhưng cậu hoàn toàn không biết, chiếc xe Maybach theo đuôi cậu từ lúc rời khỏi nhà tới quán bar.
Cậu tự điều khiển xe lăn đi vào, do cậu quá nổi bật một phần là vì vẻ ngoài xinh đẹp, một phần là vì xe lăn của cậu quá không hợp với không khí trong bar nên bị nhiều ánh mắt dòm ngó, tìm tòi.
Diệp Vân Thanh hoàn toàn không quan tâm, cậu đi xe lăn tới gần quầy bar, thấy Hạ Đông đang nhìn mình.
Dáng vẻ của hắn cũng được cho là điển trai, mái tóc màu trà được vuốt nên trông sáng sủa, đôi mắt nâu nhạt khẽ nhìn cậu cười:
“Ngài dùng gì?”
“Rượu nhẹ.” Diệp Vân Thanh lạnh nhạt nói, cậu không giỏi uống rượu. Chưa kể thân thể này quá nhược không thể uống rượu mạnh.
________________________________
Tiểu Kịch Trường:
Nhân vật phản diện: #Người tôi yêu đuổi tôi, đi tán tỉnh với mấy thằng trai trẻ phải làm sao đây#
Rai: Tẩn nó đi, ta đi nữa, trai trẻ xấu rồi nên còn tán tỉnh nổi nữa không?
Nhân vật phản diện: Ok, tôi gọi đàn em.
Hạ Đông: Tha em anh, em còn chồng nhỏ ở nhà.
Diệp Vân Thanh:...
Nhâm Bạch: Ai là chồng nhỏ hả?
Hạ Đông: Anh!
Nhân vật phản diện ôm Diệp Vân Thanh đi mất: Họ yêu nhau rồi, giờ đến lượt chúng ta.
Diệp Vân Thanh: !!!
Rai:... Cút mẹ đi, bọn cẩu yêu đương. Tao ngược cho chúng mày chết.
Chương 7: Nhân Vật Phản Diện Không Phải Như Vậy (5)
Không khí trong quán bar nhộn nhịp, vị trí không ai để ý tới, một người đàn ông trầm trầm nhìn chằm chằm về phía hai người đang trò chuyện đến vui vẻ.
Ánh mắt đầy lạnh lùng nhìn về phía thằng trai trẻ mắt nâu. Nhìn người ngồi trên xe lăn đầy uỷ khuất.
Bảo sao hôm nay lại đuổi hắn đi sớm, không như mọi ngày khuyên hắn ở lại. Thì ra A Thanh của hắn không biết quen thằng trai trẻ kia khi nào, giờ bỏ rơi hắn.
Người đàn ông căm giận, đếm số lần A Thanh cười với thằng trai trẻ kia. Hắn ghen, không cam lòng, A Thanh quen thằng kia từ lúc nào, hắn hoàn toàn không biết.
Hôm nay hắn mà không theo cậu thì chẳng biết khi nào mới phát hiện.
Người phụ nữ nhìn thấy nam nhân đẹp trai, mặc vert không để ý đến áp suất thấp bên người hắn, liền sấn lại gần, bộ ngực đẫy đà cọ cọ tay hắn.
Mùi nước hoa nồng nặc toả ra. Khiến người đàn ông nhăn mặt, sẵn tức giận, đạp bay ả, bị hắn lườm, ả ta không dám ho he tiếng nào, khi đi xa mới thầm chửi rủa vài tiếng.
Ả vừa bước được một đoạn thì bị một gã đàn ông tiến lại gần, lôi ả đi.
Ả đàn bà kêu khóc cầu xin sự giúp đỡ từ mọi người xung quanh nhưng ai cũng ngó lơ.
Hắn lại chẳng có thời gian mà chú tâm đến đám nhân vật râu ria.
Ả ta nước mắt lưng tròng bị người đàn ông cao lớn nắm đầu kéo theo.
Bên kia Diệp Vân Thanh cười mỉm nhìn Hạ Đông, bọn họ đang nói về bạn trai Hạ Đông - Nhâm Bạch.
Hạ Đông kể cho cậu nghe về chuyện của họ, cậu ngà ngà say đưa ra lời khuyên:
“Tôi không giỏi về vấn đề tình yêu cho lắm, nhưng mà hai người các cậu mà cứ tiếp tục như vậy sớm ngày chia tay, một người đi học, một người đi làm. Mặc dù ở chung một mái nhà nhưng chẳng có sự kết nối gì với nhau. Tình cảm đã không có nhiều, còn thêm sự lạnh nhạt của đôi bên nữa thì chẳng còn ý nghĩa gì!” Diệp Vân Thanh uống tiếp, má đã ửng hồng.
Đôi môi đỏ mọng khẽ liếm đi vệt rượu bên môi. Đôi mắt mê mang, ứa nước, long lanh như đang quyến rũ trai nhà lành.
Hạ Đông cũng uống cùng cậu nên buông thả kể cho một người lạ nghe về phiền não của mình:
"Tôi cũng muốn cố gắng nhưng em ý vốn không yêu tôi, tôi phải làm sao đây?”
“Không yêu thì theo đuổi, làm người ta yêu mình. Còn hơn là cứ để đấy, không đến được đâu. Ợ...” Diệp Vân Thanh ợ một cái, tay cầm ly rượu hơi run run.
Cậu ngà ngà say nói:
“Tình cảm đâu phải một ngày hay ngày là tới được, cứ từ từ.”
Cậu, cậu đặt ly rượu xuống bàn, lấy tay vỗ vỗ vai Hạ Đông an ủi.
“Nhưng tôi sợ tôi theo đuổi em ấy thì sẽ bị chán ghét. Dù sao thì em ấy vốn không phải đồng tính. Chưa kể em ấy còn đang yêu đứa em gái của tôi.”
“Bị ghét thì buông tha, cắn mãi cũng chẳng có kết quả. Biết đâu buông tha rồi người ta mới hối hận. Tôi nói này, cậu khổ như vậy làm gì? Yêu người ta thì phải chinh phục cho bằng được. Nếu không có khả năng thì kết thúc đi."
Diệp Vân Thanh say nhưng mà vẫn tỉnh táo mà ám chỉ cho Hạ Đông. Còn lại chỉ chờ hắn hành động thôi.
Còn nếu Hạ Đông không làm được thì cậu sẽ ghép cho hai người họ đôi khác.
Diệp Vân Thanh tự cảm thấy bản thân mình rất thông minh.
====================
Không nghe được họ nói gì, người đàn ông vô cùng suốt ruột, ghen tuông.
Hai người họ nhiều như vậy làm gì. A Thanh cười với tên kia tận ba lần, còn đụng chạm vai hắn, thấy Diệp Vân Thanh gục xuống bàn, tên kia ôm lấy cậu.
Người đàn ông tức muốn nhổ máu.
Rất nhanh, hắn đạp chân tiến lại gần, trừng mắt nhìn Hạ Đông, miệng kêu ‘chậc’ một tiếng, rồi ôm Diệp Vân Thanh đang say, kêu người lấy xe lăn về.
Hạ Đông bị hắn trừng gãi gãi đầu không hiểu. Nhìn bản mặt vô số tội của tên kia khiến không khí xunh quanh người đàn ông như đang kết băng thành từng tảng.
Hạ Đông không hiểu gì nhưng cũng nổi da gà, xoa xoa hai tay vào nhau như để bớt đi cái lạnh giá mà người đàn ông mang lại.
Trước khi đi, người đàn ông còn lạnh giọng hỏi:
“Cậu cho A Thanh uống gì? Nếu tôi không có ở đây thì sẽ thực hiện ý đồ xấu xa của cậu nhưng chắc cậu tiếc lắm nhỉ, tôi không bao giờ để A Thanh ở với tên trai trẻ dâm đê như cậu đâu!”
Hạ -Trai trẻ dâm dê- Đông: “...” Tôi có làm gì đâu...
“Hừ." Ôn Nặc ôm Diệp Vân Thanh đi.
===================
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ -Trai trẻ dâm dê- Đông:....
Nhâm Bạch: Nghe nói anh là trai trẻ dâm dê hả?
Nhân vật phản diện hung dữ: Đúng vậy, hắn không chỉ dâm dê, bụng dạ còn xấu xa.
Hạ -Trai trẻ dâm dê, bụng dạ xấu xa- Đông: Tôi không có...
Nhâm Bạch lùi lại: Chia tay đi đồ dâm dê, xấu xa!
Hạ -Trai trẻ dâm dê, bụng dạ xấu xa- Đông: @Diệp Vân Thanh #giải thích#!!!
Diệp Vân Thanh: Tui không biết nha, thì ra cậu còn có ý đồ dâm dê tui. Anh ơi, cíu em, em sắp bị híp râm rồi, hu hu.