Chương 4: Nhân Vật Phản Diện Không Phải Như Vậy A (2)
Diệp Vân Thanh đang yên lặng phun tào nhân vật phản diện trong lòng thì Rai đột ngột nói:
“Xem tiếp cốt truyện của các nhân vật khác đi. Đừng có mà quên nhiệm vụ của ngươi đấy!”
“Được rồi.” Cậu đáp.
Cậu gộp hết tất cả cốt truyện vào rồi đọc.
Nam phụ, nữ chính và Hạ Đông cũng giống như nguyên chủ và Ôn Nặc, bọn họ là thanh mai trúc mã.
Ngay từ khi còn bé, Nhâm Bạch và Hạ Vũ đã thề sẽ cưới nhau. Hạ Đông thì khác, anh lớn hơn họ ba tuổi nên hơi khó hoà nhập.
Anh nhận ra giới tính của mình từ rất sớm - mười tuổi và anh cũng biết mình thích Nhâm Bạch nhưng không nói.
Tuy còn rất nhỏ nhưng anh nhận thức được rằng thế giới không hề chấp nhận những kẻ dị dạng như anh. Hạ Đông chỉ thầm quan sát Nhâm Bạch, thấy cậu lớn lên, thấy cậu vui vẻ bên em gái của mình mà lòng đau đớn, ghen ghét.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Hạ Đông lên đại học, tiếp thêm ba năm, Hạ Vũ và Nhâm Bạch cũng nối gót theo sau.
Năm Hạ Vũ hai mươi tuổi, cô bị tai nạn xe, mà người gây nên tai nạn chính là nam chính.
Tình cờ hai người gặp gỡ và quen biết nhau, nam chính nhất quyết chịu trách nghiệm với nữ chính.
Dần dần, hai người có tình cảm với nhau và bắt đầu hẹn hò. Sau khi hẹn hò được vài tuần, Nhâm Bạch lấy hết can đảm thổ lộ với nữ chính, nói về lời thề năm xưa cậu vẫn nhớ, vv....
Tất cả chỉ nhận lại được vỏn vẹn có năm từ “Tớ có người yêu rồi”.
Nhâm Bạch trong lúc tuyệt vọng liền tìm đến Hạ Đông tâm sự.
Lúc này, cậu vẫn chưa biết Hạ Đông thích mình nên hoàn toàn không chút đề phòng.
Hạ Đông thổ lộ và yêu cầu hẹn hò với Nhâm Bạch. Trong cơn say, Nhâm Bạch nhanh chóng đồng ý rồi cũng nhanh chóng hối hận. Nhưng cậu không dám nói với Hạ Đông, sợ làm anh ấy tổn thương.
Sau một khoảng thời gian, Nhâm Bạch chuyển đến sống cùng Hạ Đông.
Vì Hạ Đông là chủ một quán bar nên lúc nào cũng về rất muộn. Nhâm Bạch thì bận học nên cả hai cũng chẳng nói chuyện với nhau nhiều.
Khi nam chính và nữ chính cãi nhau, nữ chính đều đến kể khổ với Nhâm Bạch và cầu xin anh giúp đỡ. Nhâm Bạch không lỡ, đành giúp nữ chính hết lần này đến lần khác.
Còn về phần của nam chính, trong quá trình giận dỗi với nữ chính.
Y đi đến bờ biển để hít thở không khí, mặc dù công việc chất thành một đống nhưng y không thoải mái liền không làm, vì y biết có cố làm thì hiệu quả sẽ thấp.
Cố Ngạo đi dọc bờ biển, đón từng con gió mát rượi mang vị mặn của biển cả. Đi được một lúc, y thấy một bóng người đang nằm trên mặt cát.
Mái tóc đen tuyền rũ rượi che đi nửa khuôn mặt khiến y không nhìn rõ, đối phương mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc quần đen.
Người thường nhìn vào thì chỉ nghĩ đó là một bộ quần áo đơn giản bình thường nhưng riêng Cố Ngạo biết rõ. Chiếc áo sơ mi đối phương đang mặc là do Bạch Lỵ tự tay thiết kế, cô là nhà thiết kế nổi tiếng ở Trung Hoa, giá của chiếc áo có thể lên tới mấy triệu NDT. Chiếc quần cũng không hề kém cạnh khi nó được thiết kế bởi Tạ Phi của hãng thời trang rất nổi.
Đây rõ ràng là người rất giàu có, không thể trêu vào. Nhưng nếu có ơn với người này thì y ắt sẽ không chịu thiệt thòi.
Cố Ngạo từ từ tiến lại gần, nhìn thấy tay đối phương thì có chút sợ hại.
Làn da trắng bệch, y như người chết, nếu không phải nồng ngực vẫn phập phồng thì Cố Ngạo cho rằng người nọ đã chết từ lâu.
Không nói không rằng, Cố Ngạo liền đưa người này về nhà sau đó gọi bác sĩ tư nhân tới.
Sau khi kiểm tra thì phát hiện đối phương bị mất trí nhớ tạm thời và đôi chân hoàn toàn bại liệt. Không biết Cố Ngạo nghĩ gì, kể từ ngày đó trở đi, y luôn bên cạch săn sóc cho người nọ.
Tất cả chỉ để lấy được lòng tin, sự yêu thích của cậu.
Về sau, Cố Ngạo mới biết, cậu là chủ tịch công ty VT. Tuy chủ tịch mất tính nhưng đội ngũ cao cấp của công ty vẫn duy trì hoạt động, không chút sơ hở.
Dần dần, “Diệp Vân Thanh” bắt đầu thấy thích Cố Ngạo, coi y là người duy nhất đáng tin tưởng, mọi việc đều ngoan ngoãn nghe theo y.
Một ngày nọ, một đám người mặc đồ đen đến tìm y.
Bọn họ yêu cầu y giao “Diệp Vân Thanh” ra đương nhiên y không đồng ý, cương quyết đuổi bọn họ đi.
Nhưng họ có mang theo súng, chúng đe doạ y và cưỡng chế mang “Diệp Vân Thanh” rời khỏi.
Bọn chúng không ai khác chính là thuộc hạ của Ôn Nặc.
"Diệp Vân Thanh" được đưa về nhà và hoàn toàn không nhận ra Ôn Nặc, mạnh miệng mắng y là tên bắt cóc khốn nạn.
Thấy người mình yêu liên tục nhìn hắn với ánh mắt hoàn toàn xa lạ, căm phẫn, không cam tâm, lòng hắn bỗng nhói đau.
Ôn Nặc quyết định tìm mọi cách để khôi phục trí nhớ cho cậu. Hắn không muốn thấy cậu nhìn hắn bằng ánh mắt như thế...
Mấy ngày sau, "Diệp Vân Thanh" không ăn không uống, yêu cầu muốn gặp Cố Ngạo.
Ôn Nặc không đành lòng liền kêu người bắt Cố Ngạo tới. Nhìn thấy Cố Ngạo, Diệp Vân Thanh vui sướng ăn hết sạch cơm.
Lúc này, Cố Ngạo mới nhận ra, người trước mắt không đơn thuần chỉ là chủ tịch công ty VT mà còn là thành viên của giới Hắc đạo.
Cố Ngạo suy tính cẩn thận, trước khi ra về căn dặn "Diệp Vân Thanh" hãy tìm cách lấy tài liệu quan trọng liên quan đến việc buôn lậu vũ khí nóng, hàng cấm của bọn chúng.
Cậu ngoan ngoan vâng lời.
“Diệp Vân Thanh" là mất trí nhớ chứ không phải biến thành một kẻ ngốc.
Cậu biết cách lấy lòng tên lạ mặt, biết tài liệu được cất giấu ở đâu, thậm chí tên lạ mặt này còn tín nghiệm cậu để cậu ngồi bên cạch khi đang bàn chính sự.
Cũng nhờ đó mà cậu biết được địa điểm, thời gian bọn họ giao dịch... Tất cả "Diệp Vân Thanh" đều nói cho Cố Ngạo.
"Diệp Vân Thanh" mất trí nhớ nên hoàn toàn không có tác phong hành động cẩn thận như trước trái lại là rất vụng về.
Những việc cậu làm hoàn toàn không thể qua mắt được Ôn Nặc nhưng hắn vẫn mặc kệ. Chỉ cần A Thanh ở bên cạch hắn là ổn.
Sau phi vụ, Ôn Nặc hoàn toàn biến mất, người hầu trong nhà bận rộn, thuộc hạ thân cận của hắn thì suốt ruột đi tìm hắn.
"Diệp Vân Thanh" nhân lúc không có người, ngồi trên xe lăn lặng lẽ trốn thoát. Cậu đến chỗ điện thoại công cộng gọi cho Cố Ngạo, bảo y đến đón.
Thật ra, Ôn Nặc cũng chẳng bị gì, hắn chỉ muốn xác nhận một thứ.
Nếu hắn biến mất, liệu A Thanh có lo lắng không. Nhưng phải làm hắn thất vọng, cậu chẳng những không hề quan tâm mà còn chạy trốn, đi theo một tên đàn ông khác.
Vậy là tất cả những gì cậu làm với hắn khi mất trí nhớ đều là giả, không có một chút thật nào cả...
Trở lại ngôi nhà quen thuộc, "Diệp Vân Thanh" hít một hơi thật sâu thoả mãn. Cố Ngạo đưa một hợp đồng bảo Diệp Vân Thanh ký vô.
Cậu không ngần ngại thẳng tay ký. Sau khi ký xong, thứ cậu nhận lại là một viên đạn lạnh tanh. Chết rồi, đôi mắt cậu vẫn mở như thể chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đôi mắt dần mất đi tiêu cự, tối dần, máu chảy từ trán xuống, tí tách rơi trên sàn nhà băng giá.
Cố Ngạo chỉ lạnh lùng đứng bên cạch nhìn, ra hiệu cho thuộc hạ thu dọn. Đối với y, thứ hết giá trị lợi dụng thì nên chết. Bản hợp đồng mà cậu ký đó là chuyển nhượng công ty VT sang tên Cố Ngạo.
=============
Chương 5: Nhân Vật Phản Diện Không Phải Như Vậy (3)
Diệp Vân Thanh chết, Cố Ngạo quay trở lại bên cạch nữ chính.
Hai người ngày đêm tình tứ miên man, trông y không có vẻ gì là ăn năn.
La Tiểu Hi biết Cố Ngạo có người yêu liền giận tím mặt, ả đã bỏ ra bao nhiêu công sức mới có được danh bạn bè thân nhất của Cố Ngạo.
Thế mà một tiện nhân không biết điều, lại cố tình quyến rũ Cố Ngạo. Rõ ràng là ả đến trước, ả đối xử với y tốt hơn con hồ ly tinh kia vậy mà Cố Ngạo lại chọn nó chứ không phải là ả.
Quá khứ của La Tiểu Hi cũng không hề tốt đẹp, ả là trẻ mồ côi sống ở cô nhi viện tồi tàn nhất trong thành phố.
Bên cạch ả còn có một đứa em trai kém vài tuổi, tuy không cùng huyết thống nhưng hai người coi nhau là chỗ dựa cố gắng đứng lên.
Bọn họ lao động, làm việc ngay từ khi còn bé. Tuy không thể đến trường nhưng ả lại tự học ở nhà.
Có một khoảng thời gian ả gặp khó khăn, trong lúc ả nhặt rác bên đường thì gặp Cố Ngạo đang từ trường về nhà.
Y mặc bộ đồng phục trường cấp một, vai mang cặp cách nặng trịch, ả có chút hâm mộ nên nhìn Cố Ngạo lâu một chút khiến y phát hiện.
Thấy ả nhìn chằm chằm mình, Cố Ngạo chẳng những không giận mà còn cười với ả.
Cái này khác hoàn toàn so với những ánh nhìn khinh thường của người khác dành cho ả.
La Tiểu Hi đỏ mặt cúi đầu tiếp tục nhặt rác, Cố Ngạo thấy thú vị liền chạy lại chào hỏi.
La Tiểu Hi ban đầu có chút ngượng ngùng nhưng sau khi thấy Cố Ngạo không có vẻ gì là bài xích với ả nên ả tủi thân kể hết chuyện của mình cho y.
Cố Ngạo đưa cho ả một sấp tiền, nói đó là tiền tiêu vặt của mình. Y chỉ có nhiêu đó, không biết có giúp gì được cho ả không.
Lần đầu tiên trong đời ả thấy nhiều tiền như vậy, La Tiểu Hi xúc động khóc nấc lên.
Từ ngày đó, hai người cứ vậy qua lại, bắt đầu thân thiết với nhau. La Tiểu Hi cũng lần đầu tiên, hiểu cảm giác được người khác quan tâm là như thế nào.
Một năm sau, Cố Ngạo học hết cấp một, tiến đến sơ trung. Nhưng trường sơ trung mà Cố Ngạo chuyển đến là ở thành phố B.
Chính vì thế, hai người liền mất liên lạc, La Tiểu Hi chẳng biết phải làm sao, đành cố gắng kiếm tiền, đi học, sau đó đến thành phố B tìm Cố Ngạo.
Khoảng thời gian xa cách nhau những mười năm liền, La Tiểu Hi đã dần quên y định đến thành phố B của mình vì ả còn phải chăm sóc đứa em trai kém ả sáu tuổi.
Ả vừa học đại học vừa kiếm tiền nuôi em trai. Vì ả có thành tích học tập rất tốt nên được học bổng không cần lo lắng tiền học phí của mình.
Ngày nọ, một người đàn ông tìm đến ả nói đến đón ả về.
Sau khi biết người đó là cha mình La Tiểu Hi cực kỳ tức giận không muốn nhận cha.
La Cường cầu xin đủ điều, hứa hẹn các kiểu mới làm La Tiểu Hi mềm lòng đồng ý.
Ả yêu cầu ông đưa cả Hứa Minh - Em trai La Tiểu Hi về đó nữa.
La Cường hoang mang, ông chỉ thất lạc một đứa con gái lòi đâu ra một thằng con trai nữa. Nghe La Tiểu Hi giải thích, ông hào phóng đón Hứa Trí Minh và La Tiểu Hi về.
Vốn dĩ, ông tìm La Tiểu Hi là do chuyện thừa kế công ty.
Ông đã già nhưng những đứa con kia lại không ra gì. Nhà có hai thằng con trai, đứa nào không ham mê cờ bạc thì cũng chơi thuốc...
Sau một đêm suy nghĩ, ông nhớ ra mình còn một đứa con riêng. Sai người tìm đến tình nhân trước kia, được biết đứa con kia vừa được sinh ra đã bị mẹ nó vứt vào cô nhi viện.
Thế là ông âm thầm cho người điều tra và tìm được La Tiểu Hi.
La Tiểu Hi tìm mọi cách để hãm hại nữ chính, cố tách hai người bọn họ ra nhưng mãi vẫn không thành.
Thế là, ả đến tìm Hạ Đông yêu cầu hợp tác xoá sổ nữ chính.
Hạ Đông dao động liền đồng ý, mặc dù Hạ Vũ là em gái anh thật nhưng cô ta luôn lợi dụng tình cảm của Nhâm Bạch mà ba lần bảy lượt đến làm phiền cậu. Cuối cùng lại khiến Nhâm Bạch tổn thương, không thể tha thứ được!
Bên kia, Ôn Nặc không thấy tin tức của Diệp Vân Thanh liền sai người đi điều tra.
Phát hiện Cố Ngạo đã giết chết cậu, và cướp toàn bộ tài sản của cậu.
Ôn Nặc bi thương, lần thứ hai trong cuộc đời rơi nước mắt.
Lần thứ nhất, lúc đôi chân của Diệp Vân Thanh bại liệt. Ôn Nặc khóc đến thảm thương, nhìn bia mộ lạnh lẽo, xung quanh cỏ mọc um tùm.
Không biết A Thanh nằm ở dưới đó có lạnh không? Có cảm thấy trách hắn không? Lúc bị bắn có đau đớn không? A Thanh, A Thanh của hắn đã mất... Ôn Nặc hắn thề sẽ bắt thằng súc vật đó đền mạng cho cậu!
Diệp Vân Thanh nhíu mày, đoạn sau khỏi phải đọc, quá dễ đoán.
Ôn Nặc hợp tác với Nhâm Bạch để dụ Cố Ngạo. Còn La Tiểu Hi với Hạ Đông bắt tay hãm hại Hạ Vũ. Riêng Hứa Trí Minh vẫn luôn ngoan ngoãn như một cái bóng theo chị. Cậu ta không có lỗi nhưng lại mang tội - Yêu chính chị gái của mình.