Hệ Thống Ghép Cặp

8+9+10+11+12+13


1 năm


Chương 8: Nhân Vật Phản Diện Không Phải Như Vậy (6)

Buổi tối hôm đó, Diệp Vân Thanh sốt cao do uống rượu mạnh. Ôn Nặc lo lắng cả đêm đi đi lại lại, mãi đến gần sáng nhiệt độ cơ thể của cậu mới trở lại bình thường.

Đến khi tỉnh dậy đã là giữa trưa, cậu có phần hoang mang, rõ ràng chỉ nhấp một ngụm rượu mạnh nhưng khiến cậu sốt đến ngơ người.

Diệp Vân Thanh hỏi nhỏ Rai: “Hôm qua tôi đã nói gì với Hạ Đông rồi? Ai đưa tôi trở về nhà?”

Rai không đáp lại, cậu khó hiểu nhăn mày.

Cửa phòng bị đẩy ra, Ôn Nặc đi tới nhìn chằm chằm cậu khiến cậu nổi da gà, Diệp Vân Thanh lạc giọng:

“Cậu nhìn tớ cái gì?”

Ôn Nặc không nói, tiến gần cậu hơn.

Diệp Vân Thanh chảy mồ hôi, tay nắm chặt ga giường, hắn phát hiện ra rồi hả? Cậu occ?

Tối qua cậu đã làm gì bất thường khiến Ôn Nặc nhìn cậu với ánh mắt, tìm tòi khám phá?.

“Cậu...” Ôn Nặc lại nói tiếp: “... Thích kiểu giống thằng trai trẻ hôm qua sao?”

Ôn Nặc cảm thấy mình cần phải hỏi rõ vấn đề, sáng nay hắn đã đứng trong phòng soi gương. Cảm thấy bản thân đẹp trai, cao to, giàu, hơn tên kia, nhưng xét về mặt nào thì hắn vẫn thua tên trai trẻ xấu xí kia một chỗ, hắn già. Không giống trai trẻ dương quang xán lạn.

Một lúc sau, Ôn Nặc mặc bộ đồ nhìn có vẻ trẻ trung, được nhiều người trẻ thích đứng trước trước gương.

Ôn Nặc: “...” Thôi hắn đi thay đồ.

Cứ mặc âu phục là được rồi.

Trở lại hiện tại.

Diệp Vân Thanh: “...”

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Không ai lên tiếng.

Diệp Vân Thanh: “Ý cậu nói là Hạ Đông? Không thể nào, cậu nghĩ gì vậy? Sao tớ có thể thích hắn?”

Diệp Vân Thanh khó tin nhìn Ôn Nặc bĩu môi, dáng vẻ rất quái lạ, cả đời này cậu không bao giờ nghĩ tên đứng trước mặt hiện tại là nhân vật phản diện, độc ác, giết người tàn bạo.

Hình tượng vốn đã sụp đổ nay không còn nữa. Cút đi, người không phải nhân vật phản diện!

Ôn Nặc đáng thương như bị bỏ rơi: “Hôm qua, cậu đuổi tớ về... Gặp tên trai trẻ, hai người còn trò chuyện rất vui, cậu cười với hắn tận ba lần!”

Thật không trách Ôn Nặc hiểu lầm, vốn dĩ “Diệp Vân Thanh” là kẻ không thích cười, có cười thì cũng cười mỉm với hắn. Nhưng chưa bao giờ bố thí nụ cười cho người khác.

Một người lạnh nhạt như vậy lại bị Diệp Vân Thanh gần như phá hỏng thiết lập.

Cậu yếu ớt giải thích: “Tớ với cậu ta chỉ là nói về bạn trai của hắn.”

Ôn Nặc: ... Hắn không tin, cậu rõ ràng cười rất tươi. Ai đi nói chuyện về bạn trai người ta mà cười như vậy. Nhưng A Thanh không nói, hắn không hỏi.

Diệp Vân Thanh chuyển chủ đề: “Công việc mấy ngày trước phiền cậu rồi. Bắt đầu từ ngày mai, tớ có thể tự xử lý.”

Ôn Nặc: “Được, tớ đã xử lý xong. Cậu yên tâm sẽ không ai biết cậu bị bệnh.”

Ôn Nặc nói khiến cậu nhớ ra, nguyên chủ là người rất ghét bị người ta biết cậu bị bệnh, có lẽ vì lòng tự tôn.

Chẳng ai muốn bản thân bị coi là kẻ yếu đuối bệnh tật.

Diệp Vân Thanh bỗng nhiên thốt ra: “Tớ muốn cắt tóc ngắn.”

Cậu không biết tại sao cư nhiên nói ra yêu cầu kỳ quái như vậy. Nhưng để tóc dài rất khó chăm sóc, bất tiện.

Nếu cắt đi thì tốt.

Ôn Nặc nhìn cậu chăm chú, ngón tay khẽ mân mê sợ tóc đen của cậu: “Được, mai tớ đi cậu đi.”

=====================

Hôm sau, Ôn Nặc thật sự đưa cậu đi cắt tóc, mái tóc đen dài bị cắt đi, cảm giác cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.

Sau khi cắt tóc Ôn Nặc có việc rời đi trước, cậu tới công ty VT làm việc.

Cậu đã hỏi qua Rai, dù cậu biết mấy bản hợp đồng, công việc của nguyên chủ nhưng cậu tự khắc sẽ biết làm như thế nào.

Có thể nói là một Bug mà hệ thống sắp xếp.

Làm gì thì làm nhưng cậu vẫn biết mệt, đã 9h tối rồi sao mà bọn họ vẫn còn tăng ca?

Cậu mệt lả nhưng không dám về trước, sợ occ. Diệp Vân Thanh lại không biết, nhân viên chẳng dám về nếu phòng chủ tịch vẫn còn ánh đèn.

Tất cả những người vào công ty đều là kẻ tài giỏi, nghiêm túc trong công việc, vì công ty tuyển nhân rất khắt khe, nhưng đi kèm với đó lương cao.

Cậu ngồi trong phòng, làm hết đống hồ sơ này, rồi đến xem tài liệu, báo cáo của cấp dưới.

Diệp Vân Thanh nhịn không được, đứng dậy đi về. Ai nói gì thì nói 11h rồi, cậu còn chưa ăn gì.

Occ thì occ, cậu không muốn đột tử vì làm việc quá sức. Trong lòng thầm ngưỡng mộ nguyên chủ, chắc người ta làm việc đến 2-3h sáng.

Làm tổng tài thật khó... Kiếm nhiều tiền đâu dễ...

========================

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Diệp Vân Thanh: Thật ngưỡng mộ nguyên chủ, hắn thật sự rất chăm chỉ!

Nguyên chủ Diệp Vân Thanh mỗi ngày đều tan ca 6h: “...” Cơ thể yếu ớt không thể trách...

Hạ Đông mỗi ngày làm đêm về sáng: “...”

Ôn Nặc mỗi ngày đều bận rộn, 2h sáng vẫn còn họp: Anh cũng chăm chỉ mà...

Rai làm full ca sáng đến tối: Ha.

Chương 9: Nhân Vật Phản Diện Không Phải Như Vậy (7)

Hai ngày sau, sinh nhật của Diệp Vân Thanh tới. Cậu đã chuẩn bị kỹ tinh thần trôi trên biển.

Theo Ôn Nặc, tiệc sinh nhật sẽ chỉ có hai đứa. Hắn dẫn cậu tới nhà hàng rất đỗi quen thuộc với họ.

Hồi hai người còn học cấp ba, thường xuyên tới đây tụ tập, còn có hai đứa người bạn nữa. Nhưng họ đều ra ngước ngoài làm ăn, không giống như Ôn Nặc và Vân Thanh là người duy nhất được thừa kế.

Bọn họ còn phải đấu đá với những đứa con riêng để dành quyền thừa kế nên mới ra nước ngoài làm.

Ôn Nặc đẩy cậu vào phòng đặt trước, đỡ cậu nên ghế.

Đợi đến khi cậu ngồi xuống mới đẩy xe lăn ra chỗ khác.

Đến bây giờ, Diệp Vân Thanh hối hận, hai thằng đực rựa, ngồi đối diện nhau, ăn cơm tối?

Bọn họ từ nhỏ đã được dạy dỗ gia giáo, nên khi ăn cơm gần như không hề lên tiếng.

Bầu không khí có phần gượng gạo, theo Diệp Vân Thanh là thế.

Trong không gian yên tĩnh buổi tối, ánh trăng bên ngoài hắn vào, tạo nên cảnh tượng cực kỳ đẹp, bỗng, cửa phòng của họ đột một mở ra.

Theo đó là một tên đàn ông tóc đỏ chói loá hét lớn: “A Thanh tớ đến với cậu đây!!!”

Tóc đỏ lao tới ôm chầm lấy cậu, Diệp Vân Thanh không hiểu gì hết.

Tên này là ai vậy?

Rai: “Tóc đỏ Tống Lợi, đeo kính Đông Hiểu Thần. Giống như Ôn Nặc, bạn thân của Diệp Vân Thanh.”

Được sự nhắc nhở của Rai, Diệp Vân Thanh cảm giác bản thân như là học sinh bị cô giáo kiểm tra miệng được nhắc bài, liền thốt lên:

"A Lợi, A Thần.”

Người tên Tống Lợi cười ha ha, xoa đầu cậu:

“Cậu cắt tóc ngắn rồi hả? Tớ nhớ hồi trước ai nói gì cậu cũng không chịu cắt mà?”

Diệp Vân Thanh học bộ dáng lạnh nhạt của nguyên chủ nói:

“Đến lúc nên cắt thì sẽ cắt. Tớ còn tưởng tết hai người mới về.”

Đông Hiểu Thần đi tới, nói: “Sinh nhật cậu không thể không về.”

Tống Lợi phụ hoạ đúng đúng.

Ôn Nặc nãy giờ ngồi ở bên, bị ngó lơ lên tiếng: “Đến rồi thì tới dùng bữa.”

Hắn kêu phục vụ, lấy thêm chén bát cho Tống Lợi, Hiểu Thần.

Khác với sự im lặng của Ôn Nặc, Hiểu Thần, Vân Thanh thì Tống Lợi miệng nói liên tục không ngừng.

Mặc dù chỉ có cậu ta nói nhưng làm cho bữa ăn trở nên sôi động hơn.

“A Thanh bên nước S tớ mua được món này hay ho, chắc cậu sẽ thích.” Tống Lợi lấy ra một chiếc hộp chữ nhật không lớn lắm.

Diệp Vân Thanh nhận lấy mở ra, bên trong là một con dao găm sắc bén, lưỡi dao cong hình trăng khuyết.

Cán dao màu bạc, hoạ tiết cổ điển trông có vẻ đắt tiền.

Cậu cầm con dao lên, nặng nặng, rất chắc tay, làn da trắng của cậu càng nổi bật hơn với con dao tinh xảo trên tay.

Tống Lợi cười cười nói: “Rất hợp với cậu đó, hôm trước tớ mới đấu giá được nó ở nước S, nghĩ cậu thích nên mua.”

Diệp Vân Thanh lạnh nhạt: “Cảm ơn cậu. Tớ rất thích.”

Đông Hiểu Thần đẩy mắt kính mở một bầu rượu rót ra ly của Diệp Vân Thanh nói:

“Lần này là rượu tớ mới ủ chưa bán ra thị trường. Độ cồn rất thấp, nhưng vị không hề tệ. Nào, cậu nếm thử.”

Diệp Vân Thanh nhận lấy, mùi hương thanh mát khẽ quần quanh mũi cậu, chưa uống nhưng đã thấy mùi rất thơm.

Nhấp một ngụm, Diệp Vân Thanh thán phục:

“Hương thơm thanh mát, uống vào cảm giác cơ thể thoải mái hơn. A Thần, tớ nghĩ nó sẽ rất được yêu thích nếu bán ra thị trường.”

“Tớ cũng nghĩ vậy, tên nó là Phong Cửu”

Đông Hiểu Thần đưa hai ly rượu cho Ôn Nặc và Tống Lợi uống thử.

Tống lợi miệng khen liên hồi, đòi đặt trước 100 vò rượu nhưng bị Đông Hiểu Thần dứt khoát từ chối.

Ôn Nặc yên lặng quan sát mọi người, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vân Thanh nhiều hơn. Hắn bỗng lên tiếng:

“A Thanh.”

Diệp Vân Thanh giật mình đáp: “Hả?”

Từ nãy tới giờ cậu vẫn đang suy nghĩ, tại sao cậu vẫn chưa trôi sông, cậu muốn gặp cẩu nam chính.

Muốn gọi Rai nhưng sợ bị cậu ta phun tào nên thôi. Chuyện gì tới thì tới đi, cậu cũng không sợ.

“Tớ cũng có đồ muốn tặng cậu.” Ôn Nặc kêu người mang vào một chiếc vali, hắn đưa tay mở ra, để trước mặt Diệp Vân Thanh.

Bên trong là một khẩu súng màu bạc được thiết kế tỉ mỉ từng chi tiết.

“IMI Desert Eagle, tớ đã từng thấy cậu xem qua nó nhiều lần.” Ôn Nặc nói.

Diệp Vân Thanh không để ý nhìn chằm chằm khẩu súng có phần sợ hãi.

Cả đời đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy súng thật ngoài đời.

Coi phim không sợ, nhưng khi gặp trực tiếp cảm giác thứ này có thể lấy đi mạng sống của cậu bất cứ lúc nào.

Điều này làm cho Diệp Vân Thanh run run.

Nhưng mà cậu vẫn phải làm bộ mặt lạnh nhạt, bởi thì nguyên chủ vốn thích sưu tầm súng, vũ kí lạnh.

“Ồ, Nặc Nặc cậu định nhập nó về bán hở?” Tống Lợi hơ hơ lại gần.

Ôn Nặc nói: “Không, tớ không có ý định nhập bán. Nó quá khó sử dụng nên lượng người mua sẽ rất ít, tớ chưa thiểu năng đến mức đấy. Vả lại bên kia không cho nhập số lượng lớn.”

“A Thanh, biết cậu thích nó nên tớ đã mua. Dù sao thì chỉ có cậu mới phù hợp để dùng nó nhất.” Ôn Nặc cười nói.

Diệp Vân Thanh định nói cảm ơn nhưng bị Tống Lợi ngắt lời: “A Thanh, A Thanh!!! Tiện đây đến trường tập bắn đi, cũng để cậu thử súng, cũng để so tài lại nha. Hồi trước cậu đều thắng nhưng bây giờ chưa chắc đâu. Ha ha."

Tống Lợi kiêu ngạo vểnh mũi, mấy năm rời nước hắn đã tập bắn súng rất nhiều chỉ với mục đích thắng Diệp Vân Thanh.

Bây giờ có cơ hội hắn việc gì mà không thử, thắng Vân Thanh một lần thôi hắn cũng rất vui.

===================


Chương 10: Nhân Vật Phản Diện Không Phải Như Vậy (8)

Bọn họ đi tới câu lạc bộ bắn súng, hai người Diệp Vân Thanh và Ôn Nặc là khách VIP.

Còn Tống Lợi và Đông Hiểu Thần do mấy năm rồi không tới nên phải đăng ký lại.

Họ vào một trường tập bắn bên trong có đầy đủ các loại súng, đạn thật.

Những câu lạc bộ khác thì cấm sử dụng súng đạn thật nhưng đây là một câu lạc bộ hoạt động trong hắc đạo rất nhiều người biết đến, không phải ai cũng được đăng ký thành viên.

Nếu ở những câu lạc bộ bình thường sẽ chuẩn bị mũ, ốp tai và kính che mắt thì ở đây không cần thiết.

Đã là ở giới hắc đạo họ tiếp xúc với súng rất nhiều nên việc đeo đồ bảo hộ là không cần thiết.

Diệp Vân Thanh được Ôn Nặc đẩy vào phòng.

Nội tâm sục sôi, sắp đêm rồi mà bọn họ còn rủ nhau đi bắn súng!?

Quan trọng hơn tại sao lại không xảy ra chuyện gì.

Cậu giờ này phải đang trôi lềnh bềnh trên biển chứ không phải ở nơi như thế này.

“A Thanh cậu trước hay tớ trước?” Tống Lợi nói.

Diệp Vân Thanh mặt lạnh tanh nói: “Cậu trước."

“Được thôi.” Tống Lợi nhướng mày kiêu ngạo.

Hắn nhắm vào tâm của bia bắn, bóp còi, tiếng súng vang lên làm Diệp Vân Thanh suýt hết hồn, mặc dù nó không lớn nhưng đây là lần đầu tiên cậu ở gần với khẩu súng như vậy.

Chưa kể nguyên chủ còn chết do bị súng bắn.

“Suýt thẳng tâm, haizz lại thua cậu nữa." Tống Lợi một bên cười lớn.

“Nào, đến cậu."

Diệp Vân Thanh nắm chặt khẩu súng bạc trong tay, thử tìm cảm giác của nguyên chủ, trong phút chốc cơ thể đã tự động giúp cậu nhắm và bắn.

“Tớ lại thua rồi, ha ha."

Đông Hiểu Thần liếc xéo Tống Lợi: “Cậu đã bao giờ thắng đâu."

Diệp Vân Thanh bắn súng một lần cảm giác rất sướng tay liền bắn thêm mấy phát hết băng đạn, những người bên cạch trợn tròn mắt nhìn.

Tất cả viên đạn đề chúng tâm đỏ. Xếp chồng lên nhau.

Tống Lợi hoan hô: “A Thanh, cậu thật tuyệt vời!!!”

Từ hồi nhỏ, bốn người bọn họ đã tập bắn súng, thường xuyên so tài với nhau và cũng quen nhau từ bộ môn này.

Mặc dù hắn đã tập rất nhiều, rất rất nhiều nhưng đến khi so tài thì vẫn là hắn và Đông Hiểu Thần.

Hồi đó Diệp Vân Thanh vẫn còn chưa bắn chuẩn lắm nhưng Ôn Nặc thì khác hắn cứ như gắn ống nhắm chuyên nghiệp, bắn là chúng.

Tống Lợi tập nhiều thật thế nhưng hắn không biết Diệp Vân Thanh còn tập luyện nhiều hơn hắn.

Hôm nay, khẩu IMI Desert Eagle còn rất khó bắn, ngay cả Tống Lợi hay Ôn Nặc cũng không chắc có bắn nổi không.

Hắn thì dùng súng lục thường, Vân Thanh dùng IMI Desert Eagle vậy mà hắn vẫn thua, chứng tỏ Diệp Vân Thanh đã tiến bộ thêm một bước.

Bọn họ ở tại trường tập bắn cho tới hơn mười hai giờ đêm, Diệp Vân Thanh vẫn an toàn, không xảy ra chuyện gì, lại càng không thể trôi biển.

Cậu không hiểu bản thân đã làm sai ở đâu. Nhưng nếu cậu không dám nghĩ quá nhiều, chuyện gì tới thì nó vẫn cứ sẽ tới.

Nếu cậu không trôi biển thì nhân vật chính Cố Ngạo sẽ mất đi bàn tay vàng quan trọng đó là nguyên chủ. Nhưng cho dù tên kia có gặp cậu đi nữa thì đừng mơ mà có được VT.

Diệp Vân Thanh theo Ôn Nặc trở về, Tống Lợi và Đông Hiểu Thần cũng trở về nhà họ.

Phía bên Hạ Đông, tối hôm đó, sau khi nói chuyện với một người kỳ lạ và một tên kỳ quái thì anh say khướt đi về.

Lúc anh trở về Nhâm Bạch đã ngủ từ lâu nhưng trên bàn vẫn còn để thức ăn lại cho anh.

Hạ Đông cười ấm áp, ước gì em ấy thích anh thì tốt.

Anh luôn mơ về một cuộc sống hạnh phúc bên người mình thương.

Mỗi ngày đi làm về có người ở bên bầu bạn như thế, cho dù không có đứa con thì chẳng cô đơn. Nhưng rất tiếc người Nhâm Bạch yêu không phải là anh mà là em gái anh.

Có thể người lạ kia nói đúng, không hiểu được thì anh có thể buông tay. Nhưng rõ anh không làm được, cơ hội cuối cùng của anh được em đồng ý yêu.

Nếu em không có tìm cảm với anh thì liệu khi chia tay em ấy sẽ thở phào nhẹ nhõm?

Anh không muốn buông tay nhưng nếu cứ giữ lấy người vốn không phải của mình thì thật ích kỷ, khốn nạn.

Anh có thể trực tiếp vào phòng Nhâm Bạch nói lời chia tay, cũng có thể dừng chân theo đuổi em ấy.

Anh yêu em, yêu đến chết đi, yêu từ rất rất lâu, nhưng em có lẽ chưa từng yêu anh, chỉ con anh là anh trai.

Hạ Đông đi tới trước cửa phòng Nhâm Bạch gõ gõ cánh cửa ba cái.

Đôi mắt nâu khẽ cụp xuống trông vô cùng buồn bã, anh nên buông tha em ấy. Anh yêu em nên anh sẽ buông tay.

Giọng anh trầm khàn nói:

“Tiểu Bạch, em còn thức không?”

Nhâm Bạch mở cửa trả lời: "Anh về rồi hả? Đồ ăn em có để trong tủ anh có cần em hâm nóng lại cho anh không?"

Hạ Đông nói: "Không cần đâu, anh có chuyện muốn nói với em."

"Hả? Chuyện gì sao anh?" Nhâm Bạch mông lung hỏi, đôi mắt vẫn còn nhắm tịt lại vì buồn ngủ.

"Hay là mình chia tay đi. Anh nghĩ em không yêu anh. Đã đến lúc anh buông tha cho em." Hạ Đông cúi gằm mặt xuống, đôi mắt chứa đầy đau khổ.

Nhâm Bạch không nói chỉ im lặng khóa cửa...

===================

Chương 11: Nhân Vật Phản Diện Không Phải Như Vậy (9)

Nhâm Bạch khóa cửa, cậu vẫn chưa load được lời của Hạ Đông, anh ấy muốn chia tay.

Tại sao? Anh nói rất yêu cậu, yêu từ rất lâu nhưng vì lý do gì lại muốn chia tay?

Không, vốn dĩ cậu nên thở phàm nhẹ nhõm vì bớt đi một cái đuôi. Nhưng Nhâm Bạch hoàn toàn không có cười. Trái lại cảm thấy ngộp, khó chịu.

Hai người họ chỉ mới xác định quan hệ người yêu mấy tháng. Nhưng số lần gặp nhau rất ít, sáng cậu đi học, tối về rồi ngủ.

Còn Hạ Đông sáng ở nhà, tối đi làm đêm về. Chạm mặt khả năng không cao, nhưng khoảng thời gian ấy cậu cảm thấy rất bình yên. Không vội vã, không mệt mỏi khi theo đuổi một người vốn không thuộc về mình.

Bọn họ không gặp là thế nhưng cuối tuần sẽ có một buổi hẹn hò, có thể đi xem phim, đi dạo,... Anh chu đáo, tỉ mỉ, chẳng bao giờ khiến cậu phải khó chịu.

Nếu cậu là gay thì có lẽ cậu cũng sẽ thích anh, nhưng rất tiếc không phải.

Sự thật cậu yêu Hạ Vũ, yêu cô đến nguyện chết. Cậu không biết tại sao, ngay từ khi nào trong đầu cậu chỉ có một câu, cậu rất yêu Hạ Vũ.

Nhưng tại sao cậu lại thích Hạ Vũ, cậu không nhớ nổi.

Đầu Nhâm Bạch bắt đầu đau, cơn chóng mặt ùa tới, cậu nhăn mặt. Tại sao? Cậu yêu cô? Tại sao? Tại sao cậu lại phải chạy theo người vốn không phải của mình?

Tại sao cậu không được yêu Hạ Đông?

Tại sao anh nói chia tay cậu lại khó chịu?

Nhâm Bạch tựa lưng vào cửa, mơ màng lịm đi.

Ở bên kia cánh cửa, Hạ Đông vẫn đứng đó.

Hốc mắt anh đỏ hoe, anh biết sau ngày hôm nay, anh sẽ chẳng còn một cơ hội nào nữa. Anh sẽ phải sống một cuộc đời mà không có sự hiện diện của Nhâm Bạch.

Đột nhiên anh có chút hối hận, nếu anh không tỏ tình với Nhâm Bạch thì có lẽ anh vẫn có thể đứng từ xa nhìn Nhâm Bạch, vẫn được em ấy gọi anh trai.

Nhưng nếu anh làm thế thì mãi mãi, Nhâm Bạch không biết tới thứ tình cảm anh dành cho cậu.

Nếu anh làm thế thì anh cũng mãi mãi chỉ mang danh “Anh trai của Hạ Vũ” sẽ không được mấy tháng này làm người yêu Nhâm Bạch.

Dù anh biết rõ nó chỉ là anh tự mình đa tình. Nhâm Bạch không hề yêu anh, cậu chỉ vô tình đồng ý làm người yêu anh.

Anh biết rõ, cậu muốn đi nhưng sợ anh tổn thương nên không nói.

Anh cũng có thể im lặng không nói và sống trong thế giới màu hồng đầy giả dối. Nhưng anh muốn dừng lại, anh không muốn sống như thế nữa. Vừa tốn thời gian của Nhâm Bạch lại vừa khiến anh trầm mê.

Anh yêu Nhâm Bạch, yêu rất nhiều, nhưng anh không muốn yêu mù quáng.

Hạ Đông ngục mặt khóc, muốn tình yêu khó như vậy?

===================

Diệp Vân Thanh được Ôn Nặc đưa về sau đó thì hắn rời đi.

Cậu ngồi trên giường vẫn không biết làm sai ở bước nào, cậu gõ gõ Rai.

“Chào cậu." Một giọng nói vang lên, không phải âm điệu lạnh lùng, khinh bỉ của Rai. Giọng nói êm tai, có vẻ rất thân thiện.

Nhưng dù thân thiện đến mức nào thì vẫn khiến Diệp Vân Thanh sợ hãi. Kẻ kia là ai? Rai đâu?

Người kia cười nhẹ: “Tôi là Sai, Rai hiện tại không có ở đây, tôi thay em ấy. Cậu không cần phải xa lạ, cứ coi tôi là em ấy."

Diệp Vân Thanh: “Hệ Thống các cậu cũng có lúc bận hả?”

Vẫn là giọng cười đấy, Sai nói: “Cậu hình như hiểu sai về chúng tôi rồi, tôi không phải hệ thống. Nếu là dạng hệ thống thì bọn chúng rất ngu đần. Giọng nói cũng khó nghe, luôn làm theo lập trình sẵn có. Tôi cũng có thể coi là con người, nhưng khác với một số kẻ ký khế ước bán mạng làm việc cho chủ nhân thì tôi là người hầu thân cận. Tôi nghĩ vấn đề này em ấy phải nói rõ với cậu chứ?”

Diệp Vân Thanh nói: “Không hề, cậu ta nói tôi không cần biết."

“Thật xin lỗi, em ấy thất lễ quá, tôi sẽ quản lại. Nhưng cũng thật sự không trách được. Bởi vì từ một người hầu thân cận giờ phải làm mấy công việc giống như đám hệ thống kia. Có thể nói là một sự xúc phạm, sỉ nhục với chúng tôi.” Sai nói giọng điệu hết sức không phục.

Diệp Vân Thanh nhìn phía bên ngoài, mở miệng hỏi: “Có phải tất cả những điều hiện tại tôi đang trải qua là giả không? Những người tôi tiếp cận đều chỉ là điều được viết trên giấy?”

Ngoài trời đã muộn nhưng ánh đèn nơi thành phố B vẫn sáng, từ cửa sổ phòng cậu nhìn ra, thấy được cả thành phố thu nhỏ.

Ánh trăng xuyên qua ô cửa chạm tới mái tóc được cắt gọn của cậu, thân thể yếu nhược, trắng như gốm sứ được phù đầy ánh trăng.

Nguyên chủ rất đẹp, có tiền, gia thế tốt. Còn cậu cậu vốn chỉ là dân IT với ngoại hình không thể bình thường hơn.

Cậu không có thành tựu, không có gia đình, bạn bè. Mà lại may mắn được sống thử cuộc sống của một kẻ giàu có.

Quen được thanh mai trúc mã của nguyên chủ, được sự quan tâm từ bạn bè. Điều mà cậu chưa bao giờ dám mơ ước.

Nó khiến cậu thoả mãn, khao khát được sống như vậy cả đời.

Nhưng thâm tâm cậu hiểu rõ, tất cả đều là giả, bọn họ đều chỉ là đám hỗn độn được viết trên giấy, còn cậu chỉ là kẻ ngoại lai dừng chân tạm rồi lại đi tiếp.

Cậu tiếp xúc với những con người đó, họ rõ ràng đứng trước mặt cậu nhưng cậu luôn cảm thấy có bức tường vô hình ngăn cách cậu và người khác.

Diệp Vân Thanh híp mắt, cười nhẹ. Một nụ cười chưa từng có trên khuôn mặt nguyên chủ từ trước tới nay. Có lẽ chính khuôn mặt ấy Ôn Nặc cũng quên tựa bao giờ.

==========================

Tác Giả Có Lời Muốn Nói:

Tiểu Kịch Trường:

Diệp Vân Thanh híp mắt cười: Kể từ khi quen A Nặc, anh ấy đối xử rất tốt với tui.

Ôn Nặc: O///O

Ôn Nặc: Em ấy cười, em ấy cười rồi!!!

Ôn Nặc: Phải chụp lại mới được.

Sai chọc chọc Rai: Ỏ, họ đáng yêu quá kìa. Em cũng cười đi.

Rai: Cút!!!

Chương 12: Nhân Vật Phản Diện Không Phải Như Vậy (10)

Kể từ khi quen biết Ôn Nặc, chính cậu cũng thấy được rõ tình cảm mà hắn dành cho nguyên chủ.

Cậu thấy tội lỗi, nếu không phải cậu thì nguyên chủ sẽ vẫn ở cùng Ôn Nặc. Nhưng nếu cậu không tới đây, nguyên chủ cũng sẽ chết, Ôn Nặc vẫn sẽ đau khổ.

Người Ôn Nặc yêu là nguyên chủ, không phải cậu. Sự nuông chiều của Ôn Nặc là dành cho "Diệp Vân Thanh" kia, còn cậu chỉ là một kẻ hưởng ké.

Đột nhiên, Diệp Vân Thanh nghĩ tới nếu Ôn Nặc phát hiện ra cậu không phải là nguyên chủ thì thảm trạng của cậu sẽ như thế nào.

Diệp Vân Thanh bỗng chốc nổi da gà. Lắc lắc đầu, để quên đi cái suy nghĩ kia. Cậu không thể để Ôn Nặc phát hiện ra chân tướng được!

Giọng nói êm dịu của Sai vẫn vang vọng trong đầu:

"Không hẳn, bọn họ đúng là được viết trên giấy. Khác với thế giới thật, con người đều bình đẳng không tập chung vào một ai. Còn ở đây, điểm sáng duy nhất là hai nhân vật chính tức Cố Ngạo và Hạ Vũ. Mọi thứ đều tập chung vào hai người họ. Giống như tên Nhâm Bạch kia, cậu ta được thiết lập sẵn là sẽ yêu Hạ Vũ đến có thể nguyện vì cô ta làm tất cả. Dù bất cứ lý do vô lý gì, thì hắn vẫn không ghét Hạ Vũ, vì thiết lập của hắn là như vậy.”

Sai nói tiếp: “Thế nhưng một khi họ nhận thức được điều bất thường này và không tập trung vào hai nhân vật chính nữa thì đó là lúc họ có suy nghĩ của chính mình, không chịu sự trói buộc từ ngoại lai. Họ sẽ không đi theo hướng của kịch bản viết trên giấy nữa mà tìm một sự lựa chọn khác cho bản thân.”

Diệp Vân Thanh thắc mắc: “Nếu như vậy không phải sẽ làm ảnh hưởng tới cốt truyện sao? Làm thế nào để những người đó nhận thức được?”

Sai một bên ngáp dài nói: “Cậu hỏi nhiều thật, khi khác tôi rảnh thì nói sau. Giải đáp câu hỏi của cậu nói đến sáng mai cũng không hết."

“À phải rồi, tôi nói cho cậu biết nha, gã Ôn Nặc kia bắt đầu nghi ngờ rồi đấy. Cảnh giác hơn đi." Nói xong Sai trực tiếp đi ngủ để cho Diệp Vân Thanh tự sinh tự diệt.

Diệp Vân Thanh: !!!

Cậu diễn tệ như vậy? Còn khiến nhân vật phản diện sinh nghi, cậu phải làm sao đây?

Nếu như bị vạch trần thì nhiệm vụ sẽ thất bại và cậu sẽ bị hắn lôi ra bóp cổ chết.

Miên man suy nghĩ, Diệp Vân Thanh ngủ lúc nào chẳng hay.

Trong căn phòng, thiếu niên nhắm mắt an tĩnh ngủ, tiếng hít thở đều đều.

Ánh trăng từ ngoài cửa hắt vào, trải một đường trên chiếc giường nho nhỏ. Khung cảnh bình yên tưởng như sẽ chẳng bao giờ có sóng gió...

=========================

Những ngày sau đó, bình yên đối với Diệp Vân Thanh.

Sáng đi làm tối muộn về, nhân viên công ty thấy cậu bán mạng làm việc cũng cảm động, tăng ca cùng sếp. Có một số nhân viên làm việc muộn còn ngủ luôn tại công ty.

Còn Diệp Vân Thanh thì...

Mệt! Rất mệt, mặc dù không có vấn đề gì xảy ra trong cốt truyện nhưng sớm có ngày cậu sẽ chết vì làm việc quá sức.

Ai thương cho thân thể bệnh tật này đây? Mấy ngày nay, Ôn Nặc không ở nhà, hắn bận công tác bên nước K.

Điều này khiến Diệp Vân Thanh có chút không quen, bình thường người đẩy xe cho cậu sẽ là Ôn Nặc, nay đổi thành vị nữ trợ lý trẻ trung, nhanh nhẹn.

Ôn Nặc đi tới tận nửa tháng.

Nếu cậu cảm nhận của cậu không sai, kẻ từ hôm sinh nhật đó, thái độ của Ôn Nặc đối với cậu đã nhạt dần. Không còn cẩn thận, thân thiết như trước, trở nên lạnh lùng hơn.

Cậu nghĩ, có lẽ hắn đã phát hiện ra cậu không phải nguyên chủ nên mới đối đãi khác một trời một vực như thế.

Sai còn nói thêm cho cậu, sắp tới sẽ có một sự kiện đề ra để bù đắp cho hôm sinh nhật.

Họ sẽ sắp xếp một cuộc tập kích và yêu cầu cậu phối hợp.

Sáng chủ nhật, được một ngày nghỉ cậu nghe theo Sai, bảo tài xế riêng chở đi dạo.

Cậu không mang theo quá nhiều vệ sĩ chỉ hai người.

Khi xe đến nơi hoang vắng, đột nhiên bốn phía bị bao vây bởi bốn chiếc xe màu đen.

Tài xế xe dừng lại, rút ra một khẩu súng bắn về phía hai tên vệ sĩ to xác. Bọn họ cứ thế liền chết, Diệp Vân Thanh trợn tròn mắt nhìn, cậu không nghĩ tới Sai lại làm quá tới như vậy.

Hai vệ sĩ mới vừa rồi còn sống nay đã ngã ngửa chết tại chỗ.

Tên tài xế cười lạnh, chĩa về phía cậu, hất cằm nói:

“Diệp Tổng, mời ngài ra ngoài một chuyến.”

======================

Tác Giả Có Lời Muốn Nói:

——Tiểu Kịch Trường:

Diệp Vân Thanh: Tui đã bị ghẻ lạnh, tui đã bị bỏ rơi (´°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)

Ôn Nặc: Anh chỉ bận việc, không bỏ rơi em, về đây anh thương.

Diệp Vân Thanh nằm gọn trong lòng

Ôn Nặc nói: Không, anh ghét tui rồi, anh yêu nguyên chủ kia kìa.

Nguyên chủ: Hở? Cậu thích tớ thật hả?

Ôn Nặc lạnh nhạt nói: Quá khứ rồi (-_-)

Hạ Đông: Ồ.

Nhâm Bạch: Không ngờ luôn.

Cố Ngạo đã chứng kiến trạng thái điên rồ của Ôn Nặc khi nguyên chủ chết: Ha! (¬_¬)

Chương 13: Nhân Vật Phản Diện Không Phải Như Vậy (11)

Trong căn phòng lạ lẫm tối tăm, người thanh niên đột ngột tỉnh giấc. Khuôn mặt nhỏ gầy trắng bệch như vừa trải qua một giấc mộng đáng sợ.

Diệp Vân Thanh vừa mơ, nhưng không phải là ác mộng, có thể cho là một giấc mộng buồn.

Cậu mơ thấy mối tình đầu và là mối tình duy nhất cậu đã trải qua. Hiểu được cảm giác yêu sung sướng như thế nào.

Người đó đối xử với cậu vô cùng tốt dù cậu chẳng có ngoại hình đẹp, bắt mắt như anh.

Hai người yêu nhau bốn năm, kể lúc mới chập chững bước vào cấp ba.

Cậu đến giờ vẫn không nhớ nổi, tại sao anh ấy lại thích cậu.

Ban đầu hai người họ như không cùng một thế giới, một kẻ là con cưng của trời, kẻ còn lại mờ nhạt giống bao người.

Người ấy tiếp cận và yêu cậu trước, khi anh tỏ tình, cậu thực sự sửng sốt. Mãi sau này mới mở lòng yêu anh.

Đến mãi bốn năm sau, họ ra trường và có những mối quan hệ rộng hơn.

Thành tích của cậu vốn bình thường nên chỉ vào học được mấy trường hạng bốn, năm. Còn anh, danh vọng ngời ngời, học trường top đầu.

Thế nhưng, anh vẫn luôn quan tâm cậu, đến đón trường đón cậu.

Cùng cậu học, đi dạo, xem phim.

Khoảng thời gian sau đó, đột nhiên anh biến mất.

Ban đầu cậu chỉ nghĩ anh đi đâu đó công tác. Nhưng hơn một tuần cậu không liên lạc được với anh.

Hỏi mọi người đều nhận được cái lắc đầu.

Lúc này, cậu đột nhiên nhận ra, cậu không biết gì về anh ngoại trừ dáng vẻ, tên, tuổi, số điện thoại, toà chung cư anh ở.

Cậu chưa từng gặp ba mẹ hay bất cứ người thân nào của anh. Cậu đã tới chung cư anh sống để tìm nhưng nó trống không. Chẳng có dấu hiệu gì cho thấy có người từng sống ở đó.

Cậu đã từng nghĩ, phải chăng anh ta chỉ là một tên lừa đảo.

Nhưng nực cười, người ta đẹp trai, tài giỏi như vậy chả có lý do gì lại đi lừa một kẻ tầm thường như cậu. Có chăng thì lừa mấy tiểu thư con nhà giàu thì hợp lý.

Kể từ lúc mất liên lạc với anh cậu trạch tại nhà. Làm việc qua internet với số lương ít ỏi nhưng đủ sống.

Dáng vẻ của cậu càng lôi thôi nhếch nhác, xấu xí. Đến cả cậu cũng không dám nhìn gương.

Thời gian qua đi, tình cảm dành cho anh dần phai nhạt, mặc dù chưa nói chia tay nhưng cậu tự cho đó là mối tình cũ.

Thế nhưng hôm nay, cậu lại mơ thấy anh, anh nói anh xin lỗi và hứa sẽ trở về tiếp tục làm người yêu cậu.

Giờ anh quay lại còn ích gì nữa, cậu dù sao cũng đã chết trong vụ hoả hoạn sáng đó.

====================

Diệp Vân Thanh ngẩn người, nghe thấy Sai nói:

"Nguyên chủ hiện tại đã mất trí nhớ, vì thế tôi sẽ khoá tất cả các kỹ năng mà nguyên chủ sẵn có nha. Còn cậu thì muốn làm gì thì tuỳ. Sống theo tính cách của cậu cũng được. Không sợ bị occ. Thế giới thứ nhất nên sự trợ giúp cậu sẽ có nhiều."

Diệp Vân Thanh đáp lại: “Cảm ơn cậu."

“Không có gì, chỉ là nghĩa vụ thôi. Phải rồi, tí nữa Rai sẽ trở về, cậu giúp tôi trông chừng em ấy nha. Nếu em ấy nói gì bất kính thì nói với tôi. Tôi sẽ xử lý. Chúc cậu hoàn thành nhiệm vụ tốt."

Diệp Vân Thanh đột nhiên có chút hụt hẫng, Sai thực sự là một trợ thủ đích thực, cậu ta rất tốt, hỏi gì đáp nấy. Không giấu diếm gì hết, ngoài ra còn cung cấp cho cậu thông tin hữu ích.

Lúc rảnh hai người còn nói chuyện phiếm.

Rai trở lại, cậu không hề mong muốn. Thiếu niên khó ở đó, cậu muốn lánh mặt càng xa càng tốt.

Nếu không phải Sai nói thì cậu không biết còn có một số đặc quyền riêng dành cho cậu.

Cửa phòng bỗng chốc mở ra, một người đàn ông tóc đen tiêu chuẩn của Châu Á bước vào.

Gã mặc thường phục, áo phông trắng và quần vải.

Nhìn thôi cũng đoán được gã mang khuôn mặt rực rỡ này là ai - Cố Ngạo.

Cố Ngạo cười thân thiện nói: “Anh tỉnh rồi hả? Tôi mang chút thức ăn lót dạ cho anh.”

Trông vẻ mặt mơ hồ của Diệp Vân Thanh, gã lấy bàn nhỏ đặt nên giường cùng với thức ăn:

“Đúng rồi, tôi chưa biết tên của anh, anh tên gì?”

Diệp Vân Thanh nhìn gã với ánh mắt đánh giá, cậu mở miệng nói: “Tôi là tên là gì? Tôi không nhớ, anh không quen tôi sao?”

Cố Ngạo ngạc nhiên thầm nói: “Mất trí nhớ sao?”

Đối diện với ánh mắt hoang mang của Diệp Vân Thanh gã nói: “Tôi quả thực không quen biết anh, hôm kia đi dạo ven biển thấy anh nằm trên cát nên mang về chữa trị."

Diệp Vân Thanh: “Ồ, vậy có cách nào tìm người thân của tôi không?”

Nghe những lời dịu dàng, ngọt ngạo tựa đang dỗ người yêu của gã khiến cậu nổi da gà. Lại nghĩ tới hành vi khốn nạn về sau của gã với nguyên chủ, cậu tức muốn nhảy nên bẻ cổ gã.

Rõ là là chó chứ không phải người.

========================

Tác Giả Có Lời Muốn Nói:

Tiểu Kịch Trường:

Diệp Vân Thanh giả mất trí nhớ nhìn Ôn Nặc: Anh là ai?

Ôn Nặc sói già dụ dỗ bé ngoan: Em quên anh rồi sao? Anh là người yêu em nè (^3^)/

Diệp Vân Thanh: Ồ, vậy sao...(¬_¬)

Cố Ngạo nói: Em đừng tin hắn, hắn là người xấu!

Diệp Vân Thanh điều khiển xe đến bên cạch Ôn Nặc cầm tay nói: Đi, chúng ta chụp ảnh cưới thôi ( ̄^ ̄)ゞ

Ôn Nặc mỉm cười đắc thắng, te te đi theo Diệp Vân Thanh.

Cố Ngạo đóng băng, con quạ kêu quạc quạc xung quanh, còn tặng cho gã một cục để an ủi: Sao bọn họ lại không diễn theo kịch bản vậy trờiΣ(゚д゚lll)




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play