Chương 1: Cẩu Huyết Truyện

”Hạ Vũ nâng họng súng, chĩa về phía hai người vật lộn trước mặt, cắn chặt răng, quyết tâm bóp cò.

Tiếng súng vang lên, hiện trường vốn hỗn loạn bỗng trở lên im lặng, cô có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch.

Nhâm Bạch ngạc nhiên, Hạ Đông từ sau chạy tới, đỡ đạn cho cậu.

Hạ Vũ không thể tin, sợ hãi ngồi bệt xuống đất, đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn nước. Cô không nghĩ anh trai sẽ nhảy ra ngay lúc đó.

Nhâm Bạch gào khóc, đẩy Cố Ngạo sang một bên, lết lại gần Hạ Đông, miệng lẩm nhẩm cầu xin:

“Đông ca, anh đừng nhắm mắt, em đây, mở mắt ra đi, cố lên... Em biết sai rồi nên xin anh, đừng chết, xin anh...”

Nhâm Bạch vừa nói vừa run run bấm gọi cấp cứu.

Bỗng nhiên, một chiếc ô tô màu đen chạy đến.

Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía cửa. Một người đàn ông chậm rãi bước xuống xe.

Hắn mặc bộ âu phục đen, cả người toát ra khí thế ‘người sống chớ gần’ khiến họ kiêng dè lùi vài bước. Đôi mâu vàng nhẹ nhàng quét qua từng người.

Khác với dáng vẻ chật vật của bọn họ, người nọ sạch sẽ như thể nơi hắn vừa đặt chân đến không phải bãi chiến trường mà là một bữa tiệc khiêu vũ lớn.

Nam nhân có sức hút khiến người khác nhìn vào khó dời mắt.

Ôn Nặc chầm chậm tiến lại gần Cố Ngạo, nhìn vẻ chật vật của y, cười trào phúng:

“Ồ, mày vẫn còn sống à?”

Cố Ngạo giận đến nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ:

"Chó má, mày làm đúng không?”

Y nhìn trừng mắt nhìn khẩu súng Ôn Nặc đang cầm.

Ôn Nặc vuốt ve khẩu súng bạc, bình tĩnh nói:

“Lúc mày chỉa họng súng về phía A Thanh bóp cò thì mày nên biết sẽ có ngày hôm nay. A Thanh của tao đến chết vẫn không biết mình chết như thế nào, còn mày? Tao đưa mày xuống bồi em ấy."

Ôn Nặc lấy một khẩu súng khác từ trong túi áo, ném về phía Cố Ngạo, cười nhạt.

Hắn đã không còn gì để mất, sau khi giết thằng chó trước mặt thì sẽ đi gặp A Thanh bởi vì, đêm nào hắn cũng mơ thấy cậu khóc.

“Chúng ta đấu đi, ai thắng thì người đó ra về, thua liền chết tại đây. Trong khẩu súng chỉ có một viên nên mày chỉ có duy nhất một cơ hội.”

Cố Ngạo không dám tin nhìn về phía Ôn Nặc. Y cao giọng hét lớn:

"Ôn Nặc, mày điên rồi!!!”

“Sao? Mày không dám?” Hắn mở miệng giễu cợt, đôi mắt chứa một tia điên cuồng.

Cố Ngạo gân cao cổ cãi: “Có gì mà không dám chứ!”

Ôn Nặc vỗ tay khen ngợi: “Tốt, có khí thế!”

Hạ Vũ nghe Cố Ngạo nói liền hoảng sợ kêu nên: “Cố Ngạo, đừng...”

La Tiểu Hi cũng khuyên nhủ: “Ngạo ca, anh không được đồng ý với hắn ta. Hắn rất xảo quyệt. Xin anh nghe em lần này!”

Cố Ngạo nghe ả nói, cười lạnh, ai mà không biết hắn có quỷ kế. Nhưng y không thể cứ như vậy bị hắn giết chết. Y muốn bên cạch tiểu Vũ.

Cả hai người đều nâng súng về phía đối phương.

Chưa kịp để Cố Ngạo phản ứng, Ôn Nặc đã nả một phát súng hướng ngay đầu y.

Đúng lúc này, La Tiểu Hi đứng bên cạch Hạ Vũ lao ra đỡ đạn.

Bộ đầm trắng mặc trên người dần nhuốm một màu đỏ tươi trông quỷ dị.

Ả cuộn tròn người, hai tay ôm chặt miệng vết thương, mặt nhăn lại. Nước mắt cứ như vậy chảy ra càng làm ả trông xấu xí.

Có vẻ viên đạn đã bắn thủng dạ dày của ả nhưng tuyệt nhiên, ả không cảm thấy hối hận.

La Tiểu Hi khó nhọc thở ra từng hơi tàn, đôi mắt tối dần, miệng vẫn nở nụ cười hạnh phúc.

Ả yêu Cố Ngạo, cả đời này đều vì y mà sống, cuộc đời của ả, từ lâu đã buộc bên một người tên Cố Ngạo, sống vì y, khao khát nhận được sự quan tâm từ y. Cuối cùng cũng vì y mà chết.

Thấy viên đạn không đến được đích, Ôn Nặc nhíu mày, trông có vẻ không hài lòng. Vốn dĩ viên đạn chỉ có một, nhưng Ôn Nặc vẫn tiếp tục bóp cò. Lần này nhắm chúng mục tiêu là Cố Ngạo.

Cố Ngạo phản ứng nhanh, lùi lại một bước nhưng vẫn bị bắn chúng. Y tức giận hét lên với Ôn Nặc:

“Mày không giữ lời."

Ôn Nặc cười lạnh, tiếp tục chĩa họng chúng về phía y, ánh mắt phủ đầy băng, sắc nhọn như muốn chọc thủng mấy lỗ trên người Cố Ngạo:

“Tôi từ trước tới giờ chưa bao giờ công nhận mình là quân tử. Chỉ trách...” Ôn Nặc bỗng nhiên quỵ xuống, đôi mâu vàng nhạt nhìn về phía thanh niên nổ súng.

Hứa Trí Minh bị nhìn tới run rẩy, nước mắt trào ra nhưng vẫn cứng miệng nói:

“Ngươi là tên khốn!!! Ngươi giết La tỷ tỷ, ngươi đáng chết."

Trong khi mọi người chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì ‘Đoàng’ tiếng súng vang lên.

Ôn Nặc chết ngay tại chỗ. Viên đạn đó bắn ra từ họng súng của Cố Ngạo.

Hạ Vũ chạy về phía y, kiểm tra miệng vết thương. Vài phút sau, thuộc hạ của Cố Ngạo tới, đưa những người bị thương đi cấp cứu.

Riêng về phần của Nhâm Bạch, cậu vẫn khóc ròng ôm lấy thi thể của Hạ Đông không cho ai mang đi.

Từ sau sự việc đó, Nhâm Bạch tự sát trước mộ của Hạ Đông.

Hứa Trí Minh thần trí không tỉnh táo lúc điên lúc khùng, gặp nữ nhân nào cũng gọi là ‘La tỷ tỷ’.

Tin tức Ôn Nặc chết đã khiến cho toàn giới hắc đạo hoang mang.

Ôn Nặc là nắm trong tay toàn bộ hắc đạo. Bình thường, Ôn Nặc đi đâu cũng có vệ sĩ theo bảo vệ, thế mà hôm đó, hắn lại đi một mình. Đây rõ ràng là tự tìm chết.

Toàn bộ tài sản của Ôn Nặc được chuyển hết cho đàn em thân cận. Còn Cố Ngạo và Hạ Vũ ra nước ngoài kết hôn, sinh con, sống một cuộc đời hạnh phúc tới già."

Diệp Vân Thanh đọc xong tức muốn phun ra một búng máu.

Cái kết quỷ quái gì đây!? Vì lý do gì tất cả nhân vật phụ đều chết hết???

Còn có đôi cẩu nam nữ chính kia, sau khi chứng kiến cái chết của nhân vật phụ mà vẫn vui vẻ sống đến già. Diệp Vân Thanh cố kìm chế cảm xúc muốn bóp cổ tác giả, lướt xuống khu bình luận.

Phía dưới ai cũng tỏ thái độ rất không phục. Hầu hết mọi người đều bênh vực cho dàn nhân vật phụ, ném đá cẩu nam nữ chính và tác giả thậm tệ. Truyện cũng bị đánh giá thấp (3.2*/5*).

Khu bình luận:

———Quỷ Vô Thường: Tác giả viết kết cục như vậy là quá ác rồi. Cùng lắm thì chỉ cho Ôn Nặc chết thôi chứ.

Fan Ôn Nặc trả lời Quỷ Vô Thường: Cái gì? Tôi thấy Ôn Nặc là người không đáng chết nhất đó!

Quỷ Vô Thường trả lời Fan Ôn Nặc: Có gì mà không đáng chết. Nó tìm mọi cách để hại nam nữ chính nên đáng.

Fan Ôn Nặc trả lời Quỷ Vô Thường: Vậy Nhâm Bạch, La Tiểu Hi, Hạ Đông cũng hại nam nữ chính sao mày không nói!

Quỷ Vô Thường trả lời Fan Ôn Nặc: Nhưng tao thấy Ôn Nặc chết là hợp lý. Mấy đám fan não tàn như chúng mày đừng có mà lắm điều.

Chính Nghĩa Là Tất Cả trả lời Quỷ Vô Thường: Bạn gì đó ơi, bạn nói thế không thấy nhột à? Bạn cũng là fan não tàn của nam nữ chính đó, chửi người ta như thế kia chẳng khác nào đang tự nhột cả.

...

Chính Nghĩa Là Tất Cả trả lời Quỷ Vô Thường: Sao không nói nữa đi. Hăng hái cào bàn phím lắm cơ mà.

———Bong Bóng Bay: Cái kết vô duyên hết sức!!! Đánh giá 3* thôi.

Hạt Mưa Biết Rơi trả lời Bong Bóng Bay: Trời ơi, có mỗi cái kết cục mà cũng trừ đi 2* của tác giả. Mình thấy bạn mới là người vô duyên đó. Không đọc được thì đi ra chỗ khác đê.

Bong Bóng Bay trả lời Hạt Mưa Biết Rơi: Mỗi người đều có cảm nhận khác nhau thôi bạn. Mình đánh giá bao nhiêu sao đó là quyền của mình không cần bạn phải nói. Với lại mình không vô duyên, mình đọc và cảm nhận như thế nào không liên quan đến bạn.

———Chính Nghĩa là Tất Cả: Đọc bình luận thấy mấy bà nói kết cục tốt tôi đến chịu. Truyện nát nhất là hai nhân vật chính luôn, nữ chính thì không biết hối hận là gì. Tự tay giết chết anh trai ruột thịt của mình mà vẫn sống vui vẻ. Thậm chí ngay khi Nhâm Bạch chết cô ta chẳng hề quan tâm ở nước ngoài tình tứ với nam chính. Với lại nam chính cũng vô tâm quá đi, nữ phụ đã đỡ đạn cho gã mà vẫn dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra. Mà các nhân vật phụ chưa đến mức phải chết, tác giả rõ ràng có thể viết một kết cục tốt hơn nhưng bả không làm. Bả thích hút nước mắt của mọi người nhưng không ngờ bị phản dame. Tôi nghĩ nếu bả viết nam chính nữ chính chết thì nhiều người ủng hộ đấy. Nhưng dù sao kết cục cũng không thể đổi. Tôi mong tác giả sẽ viết phiên ngoại cho các nhân vật phụ để làm hài lòng độc giả chúng tôi.

•Làm hài lòng độc giả +1

•Làm hài lòng độc giả +2

•Làm hài lòng độc giả +3

...

•Làm hài lòng độc giả +999

————————————————————

Đọc đến bình luận của Chính Nghĩ Là Tất Cả, Diệp Vân Thanh liền thả một like. Vậy cũng tốt, cậu cũng muốn hóng phiên ngoại. Mà truyện bị tác giả phá nát rồi không biết bả định viết phiên ngoại kiểu gì. Diệp Vân Thanh tắt khu bình luận, day day đôi mắt đỏ ngầu. Cậu liếc nhìn giờ hiển thị trên máy tính. Ngáp dài một cái, than thở:

“4h sáng rồi cơ à. Thôi làm một giấc.”

Diệp Vân Thanh tắt máy tính, nằm xuống ngủ.

==================

Tác Giả Có Lời Muốn Nói:

Diệp Vân Thanh: không biết bà tác giả định viết phiên ngoại như nào nhỉ?

Tác giả said: Tôi là con trai...

Diệp Vân Thanh: “...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play