Chương 3: Nhân Vật Phản Diện Không Phải Như Vậy (1)

Diệp Vân Thanh tỉnh dậy trong một căn phòng chứa đầy mùi thuốc sát khuẩn. Điểm lạ, cậu lại có cảm giác rất quen thuộc, như đã ngửi nó trăm triệu lần trước kia.

Tuy không phải bệnh viện nhưng nó được trang bị không khác gì phòng bệnh cao cấp. Xung quanh toàn là các thiết bị điện tử, máy đo nhịp tim, tủ thuốc.

Diệp Vân Thanh cảm thấy cổ họng khô rát khó chịu như mấy ngày chưa được uống miếng nước. Đầu óc cậu cứ mơ mơ màng màng, thi thoảng nhói đau. Cậu dùng hết sức lực mà hỏi Rai:

“Rai, đây là sao thế?” Giọng cậu khàn khàn khó nghe.

“Đọc rồi tự hiểu.” Rai trả lời, kèm theo đó là tập tài liệu ghi ghi chép chép.

Diệp Vân Thanh lướt qua vài dòng đã thấy đầu óc đau nhức nhưng cậu biết sao được, không đọc liền không hiểu tình hình nơi này. Đây đúng là một cực hình đối với cậu.

Cậu xuyên vào thân thể của một vị cùng tên họ. Từ nhỏ thân thể nguyên chủ đã không được khoẻ, bị bệnh triền miên, ra vào viện như cơm bữa.

Vì để tránh việc đi lại bất tiện, cha nguyên chủ đã mời các vị danh y, bác sĩ trực tiếp ở lại biệt thự. Thậm chí còn tỉ mỉ sắp xếp một căn phòng giống y hệt bệnh viện cho cậu.

Bảo sao cậu thấy nơi này quen thuộc....

Nguyên chủ có một người bạn thanh mai trúc mã là Ôn Nặc.

Ôn Nặc? Nhân vật phản diện??? Đùa à!? Nhân vật phản diện được đánh giá là ngang tàn, độc ác, vậy mà cũng có người dám chơi với hắn sao?

Diệp Vân Thanh mang theo tâm trạng hoang mang đọc tiếp.

Bọn họ như hình với bóng, lúc nào cũng đi bên cạch nhau. Cả hai đều hiếu chiến, ra tay lúc nào cũng ác độc, nhưng thân thể nguyên chủ yếu kém không thể hoạt động mạnh nên cậu hầu như đều sử dụng não là chính.

Họ đã trở thành bộ đôi không thể động đến ở trong trường.

Tuy nhiên, điều đó lại khiến cho một vài kẻ không vừa mắt, nhất là đám bị Ôn Nặc đánh. Bọn chúng biết thân thể nguyên chủ yếu đuối, chắc chắn không địch lại chúng nên quyết định tìm cách tách hai người họ ra. Để giáo huấn cậu một trận cho bõ tức.

Ngày định mệnh đó, bọn chúng bắt nguyên chủ, ném vào phòng chứa đồ của nhà trường. Họ ra sức đánh đập cậu, chúng trút hết lỗi oán hận với Ôn Nặc lên người cậu.

Thân thể vốn nhược từ bé, không thể chấp nhận được những đòn đánh kia, cậu nhanh chóng bị chúng chà đạp đến choáng váng.

Cậu vẫn cố sức vùng vẫy thoát ra, đá vào mặt một tên, khiến gã đã điên, nay càng điên hơn.

Gã cầm cây gậy bóng chày, liên tiếp đập vào chân cậu, mấy đứa nhát gan xung quanh đã lên tiếng can ngăn, nhưng có vẻ tên kia cầm đầu nên chúng không dám nói gì.

Hai chân của cậu bị gã kia đánh bê bết máu, cậu hôn mê liền không biết gì.

Sau sự việc đó, nguyên chủ chính thức trở thành một tên què, chỉ có thể ngồi xe lăn.

Kèm theo đó tính cách của nguyên chủ cũng dần trở lên trầm tính hơn, không còn vẻ hiếu chiến, năng động của một thiếu niên mười sáu tuổi.

Ôn Nặc biết do mình mà nguyên chủ mất đi đôi chân thì liên tục tự trách. Đến trường để đập chết đám chó má kia. Kỳ lạ, đám học sinh đó đã hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại.

Ôn Nặc sau đó mới biết chuyện, đó là cha của nguyên chủ đã bắt đám kia giam vào ngục của Diệp gia. Vì Diệp gia cũng nằm trong giới hắc đạo nên việc có một hầm ngục là chuyện rất bình thường.

Nơi đây giam giữ những tên tội đồ, những kẻ thua cuộc, nằm vùng,...

Cha nguyên chủ cực kỳ tức giận khi nghe tin con trai không thể đi lại được nữa.

Ông muốn chính tay con trai trả lại mối thù nên đã đưa đám nhóc đó cho con trai xử lý.

Nguyên chủ không nói không rằng ra lệnh tra tấn chúng, đủ các loại cực hình kinh khủng. Nhưng trong toàn bộ quá trình, cậu chỉ lẳng lặng ngồi xem, khuôn mặt không mang theo nhiều cảm xúc. Đám người kia bị tra tấn với kêu gào thảm thiết, gọi cha, gọi mẹ. Giống như đám heo thối tha bị người ta chọc tiết.

Sau ngày hôm đó, đám kia bị hành hạ nửa sống nửa chết, bị lột sạch da, sau đó ném ở một xó xỉnh tự sinh tự diệt.

Tuy nhiên, cha Diệp không có ý định để bọn chúng cứ như thế mà sống, ra lệnh trừ khử ngay sau khi chúng được thả, đối với ông việc gì cũng phải nhổ bỏ tận gốc. Vì nhỡ đâu, bọn chúng còn sống, đem niềm oán hận trả thù Diệp gia thì sao?

Cách tốt nhất là giết hết. Diệp gia chủ cũng giảng giải kĩ lưỡng về vấn đề này cho con trai. Cha Diệp đã lên kế hoạch dạy con trai kĩ năng chiến đấu, cách sử dụng vũ khí.

Cũng vì lẽ đó mà Ôn Nặc không được gặp mặt nguyên chủ hẳn một năm. Hắn rất suốt ruột nhưng chẳng thể làm gì hơn.

Hắn còn tưởng nguyên chủ vì chuyện đó mà nghỉ chơi với hắn, nên ủ rũ mấy tháng trời.

Cuối cùng hắn không nhịn được, nửa đêm lẻn vào nhà cậu. An ninh Diệp gia tuy không dày đặc bằng nhà hắn nhưng hắn cũng mất khá nhiều thời gian để đến được phòng của nguyên chủ.

Ôn Nặc nghĩ là nguyên chủ đã ngủ nhưng không ngờ, vừa đặt chân xuống ban công liền nghe một tiếng nói:

“Ai?” Giọng nói quen thuộc mà hắn nhớ mong suốt một năm nay.

“Tớ nè!” Ôn Nặc vui sướng đáp.

Diệp Vân Thanh mở cửa ban công nghi hoặc hỏi:

“A Nặc? Sao cậu lại ở đây?

Ôn Nặc đưa tay gãi gãi đầu, nở một nụ cười ngốc nghếch:

“Nhớ cậu.”

“Ý tớ là cậu sao không vào cửa chính mà trèo cây làm gì."

Ôn Nặc:...

“Không nghĩ tới.” Ôn Nặc ngơ ngác nói.

“Đồ Ngốc.” Diệp Vân Thanh bật cười.

Hai người ngồi trên giường trò truyện đến khi mệt cả hai mới lăn đùng ra ngủ.

Hai người bọn họ lại tiếp tục thân thiết với nhau, Ôn Nặc sau khi biết Diệp Vân Thanh học bắn súng, các kiểu thì bắt cha Ôn dạy mình. Ông Ôn cũng đành chiều theo ý con trai, ra sức dạy bảo.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, năm Ôn Nặc và Diệp Vân Thanh hai mươi tuổi, thì cha Diệp qua đời.

Diệp Vân Thanh là con trai duy nhất trong nhà nên đã thừa hưởng toàn bộ Diệp gia.

Khác với Ôn gia, Diệp gia hoạt động trong cả hai giới hắc bạch, vì vậy nguyên chủ phải chịu gánh nặng gấp đôi.

Những thuộc hạ thân cận của cha Diệp đã cố gắng hết sức để giảm bớt gánh nặng cho cậu, giúp đỡ cậu rất nhiều.

Ban đầu khi cậu chưa quen có gặp vài vấn đề khó khăn, rất nhiều cuộc xung đột nội bộ đã diễn ra. Nhiều kẻ không an phận muốn dành công ty Diệp gia nhưng chúng đều bị cậu xử lý.

Sau hai năm cậu dần ổn định vị trí gia chủ Diệp gia.

Còn về phía Ôn Nặc, hắn được cha chuyển nhượng vị trí trùm giới hắc đạo khi đến tuổi hai mươi ba. Tính cách hắn cũng dần trở lên lạnh lùng, tàn khốc hơn cả.

Dưới sự giúp đỡ của Diệp Vân Thanh, hắn dễ dàng có được sự trung thành, tận tuỵ của đám đàn em. Không biết có phải do hắn quá độc ác hay không mà tất cả mọi người dưới chướng hắn đều sợ hãi.

Nhưng mấy ai biết được Ôn Nặc lại thầm thích Diệp Vân Thanh.

Đọc câu cuối, Diệp Vân Thanh liền trợn mắt há mồm. Tuy trong truyện đúng là Ôn Nặc có thích một người nhưng đối phương bị nam chính lợi dụng rồi giết chết. Nó khiến cho mâu thuẫn của nam chính với Ôn Nặc phát sinh.

Vì nhân vật Diệp Vân Thanh chỉ là một pháo hôi nên phần giới thiệu của tác giả có hơi sơ sài, thừa thiếu các kiểu nên Diệp Vân Thanh của chẳng nắm rõ có nhân vật dưới chướng nguyên chủ là ai.

Cậu có chút mơ hồ một xíu, hiện tại cậu vẫn chưa đọc phần của các nhân vật khác. Không biết khi nào thì nam chính với nữ chính gặp nhau đây?

Không để Diệp Vân Thanh nghĩ ngợi lâu, cơn đau đầu lại xuất hiện. Cậu nghe thấy tiếng cửa mở rồi lại đóng,

Diệp Vân Thanh cố rướn người nhìn qua. Nam nhân mặc bộ âu phục đen, tay bê một khay thức ăn tiến lại gần. Khuôn mặt tỉ lệ chuẩn, đôi mâu vàng ánh lên vẻ ôn nhu hiếm thấy, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.

Hắn nhìn đến người đang nằm trên giường, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp, chiếc mũi nhỏ nhắn hồng hồng do thời tiết lạnh giá bên ngoài. Đôi mắt mông lung nhìn hắn y như vật nhỏ vô hại, không có khả năng tấn công. Làn da đối phương trắng bệch, tái nhợt trông yếu đuối khiến người khác tưởng chỉ cần mạnh tay một chút là có thể làm bị thương người nọ.

Nhưng hắn biết, hoa hồng trước mắt có gai. A Thanh luôn khác với vẻ bên ngoài, lạnh lùng tàn bạo hơn hắn rất nhiều. Chỉ là tính khí ấy bị che lấp bởi vẻ ngoài yếu đuối của cậu.

Ôn Nặc tiến lại gần, thuần thục đỡ Diệp Vân Thanh ngồi dậy. Khi hắn đến gần, Diệp Vân Thanh bỗng dưng run lên vì lạnh. Có vẻ như vừa rồi hắn ở bên ngoài, mang theo hơi lạnh đi vào.

Ôn Nặc nhíu mày, lấy điều khiển tăng nhiệt độ thêm, tiếp theo đi đến tủ chứa đồ, lấy một túi giữ ấm trong đó rồi nhét vào tay cậu.

Thấy cậu trông có vẻ thoải mái hơn, Ôn Nặc không nhanh không chậm chuẩn bị bàn thức ăn trên giường, sau đó đặt khay đồ lên. Phía trên là một bát cháo trắng đang bốc hơi nóng hừng hực, cùng với cốc nước ấm và vài viên thuốc.

Diệp Vân Thanh uống một ngụm nước, sau đó cầm muỗm múc từng miếng cháo bỏ vào miệng. Ôn Nặc ngồi ở chiếc ghế bên cạch yên lặng ngắm nhìn đối phương.

Hắn ước gì Diệp Vân Thanh lúc không bệnh cũng ngoan ngoãn như thế. Diệp Vân Thanh ăn được vài miếng liền dừng.

Ôn Nặc nương theo động tác của cậu liền biết cậu không muốn ăn nữa. Hắn lên tiếng nhắc nhở:

“A Thanh, kén ăn là không tốt đâu.” Nói rồi, Ôn Nặc múc một muỗm cháo đưa đến miệng cậu.

Diệp Vân Thanh lắc người tránh né kiên quyết không chịu ăn.

Ôn Nặc thấy thái độ của cậu, thở dài một tiếng, rồi nói:

“Cậu gầy như này, tớ làm gì còn mặt mũi để gặp chú Diệp chứ.” Ôn Nặc đánh con át chủ bài cuối cùng.

Diệp Vân Thanh nghe vậy có vài phần do dự. Phân vân một lúc, cậu có chút bực bội mở miệng để Ôn Nặc bón ăn. Hai người cứ thế, bát cháo nhanh chóng thì hết.

Nhìn đến những viên thuốc, Diệp Vân Thanh nhăn mặt, lộ rõ vẻ chán ghét như thể nó chính là kẻ thù không đội trời chung của cậu.

Tuy không biết nguyên chủ có ghét thuốc hay không nhưng cậu thì cực kỳ ghét. Chính vì thế, mỗi lần cậu bị bệnh đều hạn chế uống thuốc hết mức có thể, đơn giản vì nó có vị đắng. Nhưng nhìn thân thể yếu nhược của nguyên chủ thì tình hình uống thuốc này phải kéo dài lâu.

Ôn Nặc nhìn vẻ nhăn nhó của cậu dở khóc dở cười nói:

“A Thanh, cậu vẫn không hết ghét vị đắng của thuốc. Yên tâm, lần này tớ mang theo mứt hoa quả.”

Diệp Vân Thanh có chút ngoài ý muốn nhưng cũng cố gắng nhét mấy viên thuốc vào miệng rồi nuốt thẳng.

Vị đắng chát khiến cậu mặt nhăn thành một đống, ngay sau đó miệng tràn đầy vị ngọt lịm của mứt cùng với hương hoa quả thanh mát.

Diệp Vân Thanh thoải mái ăn, đôi mắt nhắm lại y như một đứa trẻ vừa được cho kẹo. Ăn chán chê, Diệp Vân Thanh mới mở miệng cảm thán:

“Ngon quá, cậu mua ở đâu vậy?”

Ôn Nặc bị bộ dáng thoải mái của cậu làm cho lòng mềm nhũn. Hắn cười cười nói:

“Bí mật, khi nào cậu muốn ăn thì tớ mua cho.”

“Xì, keo kiệt.” Diệp Vân Thanh bĩu môi, hình tượng nhân vật phản diện đẹp trai, soái ca, lạnh lùng, tàn ác trong lòng cậu hoàn toàn bị sụp đổ. Nếu không phải khuôn mặt giống y như miêu tả nhân vật phản diện trong truyện thì cậu ngỡ đây là người khác.

====================

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play