Chương 2: Thiếu Niên Khó Ở

“Ê, tên kia! Dậy mau!” - Một giọng thiếu niên trẻ tuổi vang lên, mang đầy tính kiêu ngạo.

Diệp Vân Thanh mơ màng mở mắt. Trước mặt cậu là một thiếu niên cỡ khoảng mười hai tuổi, tóc trắng, mắt đỏ, ngũ quan tinh xảo không tỳ vết.

Hắn ta mặc một chiếc áo phông dài tay màu trắng kết hợp với chiếc quần đen dài. Đồ thiếu niên đó mặc rộng tới mức cổ áo trễ xuống, chiếc quần bò phải sắn lên mới miễn cưỡng vừa.

Khuôn mặt hắn nhăn lại, tỏ vẻ rất thiếu kiên nhẫn, tức giận.

Thiếu niên bay lơ lửng trên không, trừng mắt nhìn cậu.

Trong khi, Diệp Vân Thanh không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì bị thằng nhóc kia thúc cho một cú vào bụng.

“Ách...” - Diệp Vân Thanh hít vào một ngụm khí lạnh, cậu ôm bụng vẻ mặt đầy đau đớn.

“Hừ, yếu đuối.” - Thằng nhóc tóc trắng khinh thường như thể việc hắn vừa làm là hết sức bình thường.

Giờ cậu mới để ý, xung quanh là một khoảng không trắng xóa, không phải phòng ngủ chật hẹp quen thuộc của cậu.

Diệp Vân Thanh ngờ vực quay sang hỏi thằng nhóc tóc trắng:

“Đây là đâu?” - Diệp Vân Thanh đầy bụng nghi hoặc, cầu giải thích.

Thiếu niên hít một hơi thật sâu sau đó nói: “Không gian hệ thống."

Diệp Vân Thanh: ???

Thiên niên tóc trắng: Chậc.

“Ta tưởng mấy tên trạch nam như ngươi rõ tình huống nhất chứ?”

Diệp Vân Thanh đáp: “Biết thì có, nhưng bình thường phải chết mới có tình huống này chứ nhỉ?”

“Thì ngươi chết rồi."

“Vô lý, tôi hôm qua vẫn còn ngủ ngon lành sao lại chết được.” - Diệp Vân Thanh phản bác.

Thiếu niên tóc trắng nhàn nhạt hỏi: “4h sáng ngươi ngủ?”

Diệp Vân Thanh: Gật gật.

“8h sáng hôm sau nhà bên cạch đột nhiên bị nổ bình gas. Lửa lan sang nhà ngươi, còn ngươi thì ngủ như chết. Mặc dù lửa có lan sang mấy nhà khác nhưng giờ đó bọn họ đã đi làm hết. Tóm lại, cháy to nhưng chỉ có ngươi chết.”

Nói rồi, từ hư không xuất hiện một tờ báo đập thẳng vào mặt cậu.

Diệp Vân Thanh không thể tin: Cmn, cậu thế mà lại chết cháy.

“Vậy cậu là hệ thống gì gì đó phải không?” Diệp Vân Thanh xoa xoa cằm hỏi.

“Ta không phải hệ thống gì gì đó, ta là R-A-I." - Rai liếc xéo Diệp Vân Thanh một cái, mở miệng giải thích.

“Ngươi hiện tại chỉ cần câm miệng nghe ta nói.” - Rai mặt lạnh ra lệnh.

Diệp Vân Thanh: “...” Được rồi cậu câm.

Diệp Vân Thanh: Cậu có cảm giác hệ thống này rất khó ở chung.

Trước mặt Rai bỗng nhiên xuất hiện một chiếc máy tính, thiếu niên làm một vài thao tác nhỏ, xoay màn hình máy tính về phía cậu.

Diệp Vân Thanh tò mò xem thử, một dòng chữ to đập thẳng vào mắt cậu.

[Tổng Tài Bá Đạo Và Thiếu Nữ Bạch Liên Hoa Của Hắn]

Đây không phải bộ truyện hôm qua cậu cày đến sáng sao??? Cũng tại nó mà cậu bị chết cháy đó.

“Nhiệm vụ của ngươi là xuyên đến thế giới ảo, được thiết lập dựa trên những cuốn tiểu thuyết bị lỗi. Giả dụ như nó chẳng hạn, ngươi cần phải thay đổi kết cục và ghép cặp cho các nhân vật phụ đến kết HE. Ngươi sẽ xuyên qua tầm chục thế giới như vậy, nếu không hoàn thành trước khi ngươi chết thì nhiệm vụ coi như thất bại. Hình phạt cho ngươi là một chút giáo huấn của ta. Nếu thành công ghép cặp cho các nhân vật phụ thì sẽ được sống ở đó lâu dài. Sau khi ngươi hoàn thành hết tất cả thế giới thì sẽ được một nguyện vọng." Rai nghiêm túc giảng giải.

Diệp Vân Thanh nghi hoặc hỏi: “Tôi thật sự không hiểu, làm như vậy thì có lợi ích gì cho cậu? Đó cũng chỉ là tiểu thuyết mạng."

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó Rai nhăn mặt tức giận, gằn giọng nói:

"Mấy bộ truyện đó là do chủ nhân ta viết. Cũng tại nó mà ta mới xuất hiện ở đây, ta đường đường là thuộc hạ thân cận của chủ nhân, nay lại bị bắt đi làm mấy việc vặt vã. Cũng tại mấy tên độc giả các người, chửi ngài ấy nhiều quá nên ngài ấy đã kêu người đi sửa lỗi để làm ‘hài lòng độc giảm!"

Hơ? Bây giờ thần cũng thích viết truyện nữa hả? Bắt trend dữ. Hoá ra thần cũng rảnh ghê chứ nhỉ?...

“Ta cần phải ‘đánh nhanh thắng nhanh’ mới được.”

Sau câu nói của Rai, cậu bỗng cảm thấy người nhẹ bẫng, không gian đảo lộn, cậu thấy choáng váng rồi ngất lịm đi. Cậu thầm chửi Rai, mẹ nhanh không sợ vấp à.

=====================

Tiểu kịch trường:

Diệp Vân Thanh đang chuyên chú cầm bút nối các cặp đôi với nhau. Nhưng cậu nhận ra tất cả các nhân vật phản diện trong mỗi thế giới đều sai sai, không biết ghép cho ai.

Nhân vật phản diện nhìn Diệp Vân Thanh ngồi trên đùi mình, đang viết viết, xoá xoá không quan tâm tới hắn, hắn nắn nắn eo cậu: Sao vậy?

Diệp Vân Thanh sáng mắt, nếu không biết thì hỏi nhân vật phản diện xem sao: Anh có thích ai không? Tôi giúp anh theo đuổi.

Nhân vật phản diện: Có, em chắc chắn sẽ giúp được tôi.

Diệp Vân Thanh vểnh mũi ngạo kiều: Đương nhiên rồi, tôi có rất nhiều kinh nghiệm qua tay tôi là gạo nấu thành cơm, rồi rồi, đưa tên đi, tôi sẽ giúp anh theo đuổi người ta.

Nhân vật phản diện: Diệp Vân Thanh. Tôi thích em, em sẽ giúp tôi theo đuổi em chứ?

Diệp Vân Thanh:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play