Thiên Thụ nhảy xuống giếng cẩn thận đem từng khúc xương đưa cho Trình Khanh Lan, để cho y sắp xếp lại cũng như xem thử bộ xương này chết như thế nào. Ra khỏi giếng Trình Khanh Lan nhắc Thiên Thụ đi rửa cho sạch để tránh thi khí dính lên người rồi đi báo quan, hắn vui vẻ khi Trình Khanh Lan không trách mình thậm chí còn quan tâm.

Thiên Thụ rửa xong tức tốc chạy đi báo quan, còn Trình Khanh Lan ở lại khám nghiệm hài cốt, y đầu tiên cầm đầu lâu lên, nhìn phần sọ trên đỉnh bên trái có một lỗ lớn khoảng 10cm, có lẽ là bị một vật đánh trực tiếp vào đầu một phát mất mạng.

Thả đầu lâu xuống Trình Khanh Lan nhìn sang các phần xương khác, y để ý trên tay và chân có dấu hiệu đã từng bị gãy nhưng không được cố định và chữa trị dẫn đến khi xương lành lại, phát triển không đúng cách.

Không chỉ có chân và tay phần xương sườn cũng vài nơi như xương đùi, cẳng tay còn có vết nứt, cho thấy đã có một lực tác động vào, phần xương chậu lớn cho thấy đây là phụ nữ, nhìn vào độ thái hoá cũng như phân hủy của xương có lẽ chết ít nhất cũng được 3 năm.

Mãi lo khám nghiệm hài cốt Trình Khanh Lan đã không để ý đến trên mái nhà gần đó, hai cái bóng trắng đen đang theo dõi từng hành động của y.

Trình Khanh Lan sau khi khám nghiệm xong liền chắp tay xin lỗi với hài cốt trắng vì đã mạo phạm, y đi rửa tay vì khi nãy khám nghiệm mà không có bao tay, lỡ dính phải vi khuẩn từ thi hài cốt thì với y học ở thời đại này, chỉ có thần tiên mới cứu được.

Sau khi Trình Khanh Lan rửa tay Thiên Thụ cũng đã trở về đi cùng bốn vị nha sai,  mọi người nhanh chóng phong toả giếng cạn, cẩn thận đưa hài cốt về, Trình Khanh Lan cùng Thiên Thụ cũng phải đi theo để lấy lời khai.

Nha môn ở thành Hà Bắc không khác với nha môn trong tưởng tượng của Trình Khanh Lan là bao, vào đến trong nha môn thay vì thăng đường thẩm vấn, thì cả hai được dẫn đến một căn phòng ngồi chờ quản sự đến lấy lời khai, trong lúc chờ Thiên Thụ sáp lại gần Trình Khanh Lan hỏi.

- Ngươi nhìn bộ hài cốt kia ngươi biết người chết như thế nào không?

Trình Khanh Lan đẩy hắn ra xa mình một chút, dù sao ở đây cũng là nha môn cũng không nên làm gì quá phận, y nói với hắn.

- Bộ hài cốt kia là nữ, nguyên nhân tử vong chính là một vật cứng đập vào đầu, khiến hộp sọ vỡ dẫn đến tử vong, tay và chân đã từng bị gãy, xương sườn và vài nơi khác có vết nứt cho thấy khi còn sống, đã rất nhiều lần bị đánh đập, người này chết ít nhất cũng được ba năm rồi.

Thiên Thụ nghe Trình Khanh Lan nói, trong lòng phấn khích khi thấy y nghiêm túc mà nói về người chết, hắn liền hắng hái đặt hỏi.

- Vậy ngươi nghĩ ai là hung thủ?

Trình Khanh Lan nói ra suy đoán của mình, người chết là phụ nữ, còn bị bạo hành nhiều lần có lẽ tình nghi lớn nhất có thể là người trong gia đình cô ta, còn nếu cụ thể hơn thì là do cha hoặc chồng gây ra.

Bởi vì chỉ có đàn ông mới có sức lực lớn và có xu hướng bạo hành cao, còn chưa nói đến lỗ hổng trên hộp sọ là rất lớn, nếu là phụ nữ thì sức lại không đủ thay vào đó họ sẽ dùng những vật sắc nhọn như dao kéo để giết người.

- Nhưng người chết đã được ba năm rồi chỉ sợ hung thủ lúc này đã cao chạy xa bay rồi.

Giọng của Trình Khanh Lan rất điềm tĩnh nói không hề một chút cảm xúc gì, phân tích vụ án một cách cặn kẽ như một điều tra viên đích thực.

Thiên Thụ cười khúc khích làm Trình Khanh Lan không hiểu chuyện này có gì đáng cười, y nhìn ánh mắt quái dị của hắn khi nhìn mình mà đúng hơn là nhìn ở đằng sau y.

Trình Khanh Lan quay người lại thì giật mình, không biết từ khi nào đã có hai người đứng đằng sau y, một người mặc quan phục đen đội mũ ô sa, người còn lại mặc áo giao lĩnh đội mũ phong cân, Trình Khanh Lan vội vàng đứng dậy hành lễ.

- Thảo dân tham kiến hai vị đại nhân

Thiên Thụ cũng làm theo mà hành lễ trước hai người, hắn lén nhìn người mặc quan phục, tuổi không lớn nhưng khí chất rất trầm ổn, có vẻ như rất trải sự đời. Người còn lại thì lớn tuổi hơn một chút, chắc tầm ngoài bốn mươi khí chất tao nhã có học thức, chắc hẳn là bộ nội vụ tổng quản trong nha môn.

Vị đại nhân mặc quan phục kia khoát tay bảo cả hai miễn lễ, rồi ngồi xuống nói hai người cứ tự nhiên rồi sau đó sai người kia lấy giấy mực ghi lại lời khai của cả hai.

Lấy lời khai cũng khá giống với kiếp trước, tên tuổi, quê quán, nghề nghiệp cả hai đều thành thật trả lời rồi kể lại chuyện mình phát hiện hài cốt trong giếng, mọi chuyện sau đó thì không cần nói thêm.

Vị đại nhân nhìn thái độ bình tĩnh của cả hai thì cảm thấy tò mò, thường thì những người khi phát hiện thi thể trong nhà mình, sẽ sinh ra tâm lý sợ hãi, nhưng hai người này thì ngược vô cùng bình tĩnh thậm chí là lấy hài cốt ra khỏi giếng để khám nghiệm, phải nói là giống như thấy nhiều thành quen.

Vị đại nhân kia hỏi Trình Khanh Lan.

- Trình Khanh Lan, nghe ngươi lúc nãy nói khám nghiệm trên hài cốt, xem ra ngươi rất quen thuộc tại sao không báo danh làm ngỗ tác.

Trình Khanh Lan cung kính đáp

- Thảo dân có thấy thông báo, nhưng lúc đó đang bị thương nên không thể báo danh được.

Trình Khanh Lan cũng cảm thấy kỳ quái thông báo chưa được xé xuống chứng tỏ nha môn hiện tại đang thiếu người, mà đã qua vài ngày rồi chẳng lẽ không có lấy được một người. Trong vô thức đề phòng y đã suýt chút nữa toát ra lệ khí, nếu không có Thiên Thụ lén nắm lấy tay nhắc nhở thì chỉ sợ kinh động đến hai người ở trước mặt.

Thiên Thụ nở một nụ cười thân thiện hỏi vị đại nhân ở trước mặt.

- Đại nhân, thông báo đã dán được mấy ngày rồi mà vẫn không tìm được người sao?

Vị quan kia chỉ có thể bất lực thở dài, vị quản sự ở bên cạnh nói.

- Thật ra đã có rất nhiều người báo danh nhưng chỉ là làm tạp dịch, ngỗ tác cũng có nhưng rất ít với lại.

Thì ra trong nha môn có một vị Thi lão làm ngỗ tác đã nhiều năm ông ấy rất khó tính, đặc biệt là trong công việc chỉ cần thi thể khi vận chuyển về có hư hại, thậm chí là nếu có ai đó dám đụng vào thi thể mà không có sự cho phép của ông ấy, thì ông ấy sẽ làm ầm lên đem người đó lên bàn mổ.

 Thi lão giờ tuổi đã cao cũng đã đến tuổi về hưu, những người đến báo danh đều bị Thi lão doạ cho chạy mất, vì ông ấy không hài lòng với bọn họ, Thi lão nói chừng nào chưa tìm được người thích hợp thì sẽ không nghỉ hưu.

Thiên Thụ nghe vậy liếc mắt nhìn sang Trình Khanh Lan, không ngờ lại có người giống như y đam mê với xác chết như vậy, Trình Khanh Lan cảm nhận được ánh mắt của hắn thế là ở dưới đạp cho hắn một đạp.

- Trình Khanh Lan ngươi có định báo danh không, nếu ngươi không muốn ta cũng sẽ không ép buộc.

Thiên Thụ kéo vạt áo Trình Khanh Lan ra hiệu, y liền hiểu y nói.

- Đại nhân thảo nhân định sẽ là báo danh, nhưng cũng cần thêm vài thứ, mong đại nhân cho ta vài ngày để chuẩn bị.

Sạu khi Trình Khanh Lan và Thiên Thụ rời đi, vị tổng quản mới hỏi

- Đại nhân ngài nghĩ hắn sẽ làm được không, dù sao thì nhìn hắn cũng quá trẻ rồi, Thi lão liệu có chịu nhận không?

Vị đại nhân kia cười nhạt

- Ta nghĩ là được, bởi vì ta cảm thấy hắn rất đặc biệt chắc chắn Thi lão sẽ thích.

Vị tổng quản kia định nói nhưng lại thôi, thấy vậy vị quan liền nói.

- Ngươi sợ hắn liên quan đến Trình gia sao?

Vị tổng quản gật đầu nói ra lo lắng của mình.

- Bây giờ các thế lực trong triều muốn lôi kéo Trình gia, học trò chỉ sợ đại nhân sẽ bị kéo vào.

Vị đại nhân kia cười như không cười đáp lại.

- Trong thiên hạ đâu phải Trình gia mới được phép có họ Trình, chúng ta dù có muốn hay không cũng khó tránh, vậy thì tại sao không đối diện với điều sắp tới.

Tổng quản chắp tay cúi người tán dương

- Đại nhân anh minh

Vị đại nhân này trong lòng vừa là ngưỡng mộ vừa là coi thường, nhìn thấy một Trình gia uy vũ bảo vệ biên cương, nhưng lại không ngờ lại chỉ vì một lời nói mà nhẫn tâm vứt bỏ đứa con của mình, để rồi suốt mười năm phải đi tìm ròng rã. Trình gia cuối cùng cũng không thoát khỏi thế sự nhân gian.

______

Tối đó Trình Khanh Lan ngồi ngây ngốc trong phòng suy nghĩ về việc chiều nay, vị đại nhân kia thoạt nhìn như không có gì nhưng y lại cảm giác, ông ấy đang giấu một điều gì đó không nói, lúc trước là nhờ Thiên Thụ ngăn nên mới không báo danh, nhưng giờ thì.

Nghĩ đến đây Trình Khanh Lan lại thấy bực mình nếu không phải tại Thiên Thụ, không nhắc mình vị quan đứng ở sau lưng thì làm sao y có thể bị đưa vào cục diện như thế này chứ, vừa mới nghĩ đến Thiên Thụ đã mở cửa bưng theo hai bát mỳ.

- Ăn cơm thôi

Hắn đặt một tô mỳ trước mặt Trình Khanh Lan, trong tô mỳ của y có đầy đủ thịt, cá rau hành nhưng khi y nhìn tô mỳ của đối phương thì lại không vui, trong tô của Thiên Thụ chỉ có mỳ và lẻ tẻ vài cọng hành, nhìn hắn hối thúc mình ăn mỳ Trình Khanh Lan liền khó chịu.

- Ngươi đây là có ý gì ?

Trình Khanh Lan toát ra lệ khí mà nhìn Thiên Thụ, hắn lúng túng rồi nắm lấy tay của y biểu cảm như một đứa trẻ hối lỗi.

- Ta xin lỗi là do ta không nghe lời ngươi ham rẻ mà mua nơi này, mới ngày đầu chuyển vào đã phải người chết, ta...thật sự xin lỗi.

Trình Khanh Lan thấy Thiên Thụ ấp úng gần khóc đến nơi liền gõ đầu hắn.

- Cái bộ dạng điên khùng của ngươi đâu rồi, sao lại tỏ ra ngoan ngoãn như vậy.

Trình Khanh Lan vỗ vỗ tay hắn an ủi

- Chuyện này không thể trách ngươi, nhờ ngươi chúng ta mới có nơi để ở, chuyện người chết cũng chỉ là ngoài ý muốn, hãy coi như đó là một phần phải trả khi mua nơi này đi.

Thiên Thụ nghe vậy thì hớn hở Trình Khanh Lan thấy hắn vui vẻ trở lại, thì tâm tình cũng tốt hơn chỉ có điều, hắn vui vẻ trở lại cũng làm ra mấy hành động biến thái, áp mặt vào tay y mà cọ thế là không thể nào tránh khỏi việc bị ăn một cốc vào đầu.

Hai người vui vẻ ăn mỳ Trình Khanh Lan chia bớt thịt cho Thiên Thụ, y không nghĩ hắn lại một đống vào tô của mình nhiều như vậy ăn hết được sao, Trình Khanh Lan nếm thử tay nghề của Thiên Thụ, tuy không ngon lắm nhưng giờ có cái để lót dạ là đủ rồi, sau này có thời gian dạy hắn nấu vài món dù sao bị nhốt trong mật thất lâu như vậy, Thiên Thụ còn không biết thế giới bên ngoài thay đổi như thế nào.

- Thiên Thụ tại sao lúc ở nha môn ngươi lại không báo danh vậy?

Thiên Thụ đang ăn nghe Trình Khanh Lan hỏi liền nói.

- Ngươi quên ta trước đây là người trong giang hồ sao, giang hồ với quan lại rất ít khi qua lại với nhau, còn chưa kể ta không muốn bị buộc vào mấy cái quy tắc chán ngắt của nha môn đâu.

Trình Khanh Lan nghĩ lại cũng phải với cái tính cách điên khùng của Thiên Thụ, không gây hoạ đã là may lắm rồi nhưng cũng không nên để hắn ở mãi trong nhà được, phải để hắn đi làm quen thế giới bên ngoài.

- Vậy ngươi có định làm gì?

Thiên Thụ ngẫm nghĩ húp hết nước trong tô mỳ rồi nói.

- Ta nghĩ ra rồi, chắc ta sẽ làm việc ở trà lâu làm tiểu nhị bưng bê trà nước, hoặc làm người kể chuyện cũng không tồi.

Trình Khanh Lan có cảm giác xấu về chuyện này, nhưng chỉ đành kệ hắn làm theo ý thích của mình, dù sao hắn cũng lớn tuổi hơn y chắc hẳn sẽ biết cách xã giao xung quanh.

- Nếu vậy ngay mai ngươi đi xin việc thử xem, ta giúp ngươi viết thoại bản.

- Ừ ta sẽ đi.

Ăn xong Trình Khanh Lan cầm bút viết thoại bản, y vậy mà chăm chú viết một mạch tới khuya, nếu không phải có Thiên Thụ nhắc nhở thì đã viết tới sáng rồi, Trình Khanh Lan lúc này mới nghỉ tay, tranh thủ lúc y đi đánh răng rửa mặt Thiên Thụ chạy lại xem thoại bản, trên giấy là viết về Tây Du Ký, hắn xem mà bị hấp dẫn.

Thiên Thụ đi vào thấy cảnh này thì cười sức hút về cuộc phiêu lưu của bốn thầy trò đường tăng, dù là ai cũng không thể cưỡng lại được, Trình Khanh Lan thấy cảnh này cũng kệ hắn ở đó đọc thoại bản còn mình thì cởi đồ chỉ để lại lý y, rồi leo lên giường ngủ trước, cả một ngày hôm nay cũng đã đủ mệt rồi mai còn phải chuẩn bị các thứ để báo danh ở nha môn.

Bây giờ vẫn chưa có tiền để xây thêm phòng nữa, đợi khi có phòng riêng Trình Khanh Lan có thể thoải mái ngủ nướng một mình một giường, không cần phải chen chúc với Thiên Thụ, Trình Khanh Lan chỉ cầu mình kiếm nhiều tiền để sau này còn có cái để nuôi bản thân, không thể lúc nào cũng phải dựa vào tên điên Thiên Thụ để tránh hắn làm mấy trò biến thái với mình.

Nhìn thấy Trình Khanh Lan đã ngủ Thiên Thụ thả thoại bản trong tay xuống thổi tắt đèn trong phòng, mọi thứ cứ vậy chìm vào bóng tối. Hắn nhẹ nhàng ra ngoài rồi khép cửa lại, ở bàn đá ngoài sân hai cái bóng trắng đen đã ngồi chờ sẵn, hắn đi đến rồi ngồi xuống, rót cho mình một chén trà mỉa mai hai cái bóng.

- Không nghĩ hai ngươi lại đuổi đến tận nhà luôn đấy.

Cái bóng trắng để một đống điểm tâm ngọt lên bàn nói.

- Ma đầu nha ngươi ra ngoài bọn ta không thể canh chừng được sao, mà thê tử ngươi xem chừng đã thừa kế toàn bộ y bát của ngươi rồi.

Thiên Thụ phồng mũi đắc ý cầm một khối bánh ngọt lên cắn.

- Còn phải nói là một tay ta dạy y không đó, mà ta và tên u ám này đã có người chung chăn chung gối, còn ngươi sao vẫn cứ cô đơn như vậy ha.

Cái bóng trắng tức giận giất lại khối bánh trong tay Thiên Thụ, không cho hắn ăn, bóng đen lên tiếng hỏi.

- Sau này ngươi định làm gì, có trở muốn trở lại giang hồ không ?

Thiên Thụ cười nhạt nhấp chén trà đáp.

- Xuất hiện lại trong giang hồ, ngươi đùa gì vậy không sợ ta làm cho một trận gió tánh mưa máu nữa hả, dù gì ta trước đây là Ma Dược của toàn giang hồ đấy.

Hắn bây giờ đã có Trình Khanh Lan cần gì quay lại cái chốn nồng tanh mùi máu đó, làm gì cũng được miễn là hắn có thể ở gần y, bóng đen thấy hắn thay đổi, phần nào cũng đã cảm thấy yên tâm liền nói.

- Ngươi muốn làm việc thì ta có một tửu chuẩn bị mở ở đây nếu được thì---

Đang nói được một nửa thì tiếng cót két vang lên người mở không ai khác là Trình Khanh Lan, Thiên Thụ hoang mang không phải y đã ngủ say rồi sao hay nói chuyện lớn quá làm y thức rồi. Nhưng sau đó rất nhanh hắn phát hiện y có gì đó không đúng, nhìn Trình Khanh Lan lững thững bước đi Thiên Thụ biết y đây là bị mộng du, nhưng y xưa nay đâu có bị như vậy.

Trình Khanh Lan bị mộng du từng bước đi đến trước cái giếng, nước mắt không ngừng lăn dài miệng lẩm bẩm cái gì đó cơ thể từ từ thả lỏng, Thiên Thụ vội chạy lại tóm lấy Trình Khanh Lan trước khi y rơi xuống giếng miệng lo lắng không ngừng gọi tên y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play