Thần Thám Linh Y

chương 4


11 tháng

trướctiếp

Vài ngày sau Trình phủ tăng cường canh gác, ngay cả một con muỗi cũng không vào được, vì thế mà Thiên Thụ cũng chẳng cần tới đó để bảo vệ, mà quay về bên cạnh Trình Khanh Lan dính như sam.

Tay của Trình Khanh Lan cũng đã đỡ hơn, y định hôm nay xuống phố mua ít đồ nghe ngóng tình hình ứng tuyển ở nha môn, rủ Thiên Thụ đi chung nhưng mới sáng sớm hắn không biết đã đi đâu mất dạng.

Chỉ để lại túi tiền nhỏ cho Trình Khanh Lan còn để lại mảnh giấy bảo y thích gì thì mua cái đó, Trình Khanh nhìn túi tiền đầy ắp thừa biết tiền này bán dạ minh châu ở trong mật thất mà ra. Dù sao thì Trình Khanh Lan chỉ định mua một ít dược liệu cùng dụng cụ, nên chỉ cầm đủ dùng còn lại thì đem cất đi để khi nào cần thì lấy ra.

 Xuống phố Trình Khanh Lan ghé vào tiệm thuốc mới mở của Hà lão bá, ở trên con đường lớn phía đông của Hà Bắc, vì là mới mở nên không có quá nhiều khách, Hà lão bá vẫn đứng ở chỗ quầy bốc từng loại thuốc cho bệnh nhân.

Sau khi vị khách rời đi thấy phía sau là Trình Khanh Lan, Hà lão bá mừng rỡ.

- Khanh Lan cô nương, tay cô đã khỏi chưa?

Trình Khanh Lan giả giọng đáp lại

- Tay tiểu nữ đã khỏi rồi là nhờ thuốc của bá tốt

Hạ lão bá liền xua tay cảm ơn Trình Khanh Lan lúc đó đã cứu mình rồi hỏi y muốn mua gì, Trình Khanh Lan viết ra giấy những dược liệu mình cần cho Hà lão bá. Nhìn những dược liệu cùng những đồ mình cần ở trên đó Hà lão bá nói với y dụng cụ thì có đủ, chỉ là có vài vị thuốc như Trục Hoàng, Yên Chủ thì ông vẫn chưa nhập về.

Trình Khanh Lan bảo không sao Hà lão bá sai người đi lấy cho y, còn có ý tốt không lấy tiền còn định cho người giúp y xách đồ, nhưng y từ chối vì sợ có phiền phức xảy đến.

Trình Khanh Lan xách đồ lỉnh kỉnh đi trên phố trong lòng thầm nghĩ, nếu có Thiên Thụ ở đây hẳn sẽ có người xách đồ giùm, chỉ mới mua thuốc cùng ấm chén mà hai tay y đã nặng như vậy, nếu mua mấy thứ khác còn nặng như thế nào nữa.

Về đến nhà trọ Trình Khanh Lan mới để đồ lên bàn, thì Thiên Thụ cũng vừa mới về trèo từ cửa sổ vào, trông mặt hắn rất hí hửng giống như đang có chuyện vui, vừa nhìn thấy Trình Khanh Lan liền sáp tới.

- Khanh Lan ngươi về rồi sao, xách nhiều đồ như vậy chắc là mệt lắm, để ta bóp vai cho ngươi.

Thiên Thụ ấn Trình Khanh Lan ngồi xuống ân cần xoa bóp, y gạt tay hắn quay người hỏi.

- Ngươi gặp chuyện gì mà vui thế kể ta nghe đi.

Trình Khanh Lan rót cho hắn một chén trà rồi tự rót cho mình một chén, đang uống thì Thiên Thụ hào hứng nói.

- Ta mua nhà rồi

- Phụt

Trình Khanh Lan sặc trà phun hết ra ngoài dùng tay áo lau nước trà trên miệng, ánh mắt không tin tưởng nhìn Thiên Thụ, hắn thì chống cằm cười hì hì nhìn y bị sắc trà thì cười không thấy mắt.

- Ngươi mua nhà lúc nào mà ta không biết, mà ngươi mua hết bao nhiêu vậy?

Thiên Thụ rót cho Trình Khanh Lan một ly trà khác nói.

- Ta vừa mới mua hai hôm trước giờ mới lấy khế ước nhà, đủ cho hai chúng ta ở cũng rẻ lắm chỉ có 30 lượng mà thôi.

Trình Khanh Lan nghe xong thì tức khắc cứng đờ nhà nào mà bán rẻ quá vậy, y ở trọ nghe được mấy vị khách than phiền về việc mua nhà, ở Hà Bắc tuy không phải tấc đất tấc vàng như ở kinh thành, nhưng mà cũng không phải rẻ, một căn nhà nhỏ bình thường đã hơn 60 lượng.

Y bất giác nghĩ chắc chắn có vấn đề, chứ nhà nào mà bán rẻ như vậy được liền kêu Thiên Thụ dẫn mình đi xem, hắn cười vui như tết, soạn đồ cho Trình Khanh Lan sau đó xách đồ trên bàn đi ra ngoài đợi y trả phòng.

Nhưng Thiên Thụ lại không dẫn Trình Khanh Lan đến nhà mới ngay,   mà là kéo y tới một phường may, bà chủ ở đây cũng từng là người giang hồ nhưng đã lui về ở ẩn mở một phường may sống qua ngày.

Mà Thiên Thụ tới thành Hà Bắc thì đã mua quần áo ở đây rồi quen biết bà chủ, đó là một người phụ nữ yêu kiều vóc dáng đầy đặn, vòng nào ra vòng đấy, nhan sắc thì càng không phải nói khiến ai nhìn cũng phải dành cho nàng một câu tán dương.

Bà chủ phường may vừa nhìn thấy Trình Khanh Lan thì mắt đã sáng rực lên, tuy chưa nhìn thấy dung nhan của y sau lớp che mặt, nhưng đôi mắt phượng kia thật là hớp hồn người a.

Nếu không phải Thiên Thụ nói y là nam nhân chắc chắn bà chủ không tin, nam nhân nào mà có mắt đẹp như vậy, vì muốn biết dung mạo Trình Khanh Lan ra sao bà chủ đưa cho y bộ đồ rồi đẩy vào phòng để y thay.

Thậm chí bà chủ còn hào phóng đưa cho Thiên Thụ một bộ đẩy hắn vào một phòng khác, bà chủ cực kỳ tinh tưởng vào đôi mắt của mình, hai người này đi với nhau nhất định là tuyệt phối.

Không lâu sau Trình Khanh Lan bước ra thu hút vô số ánh nhìn của mọi người trong tiệm, thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của y bà chủ tiệm liền cười đưa y đến trước gương.

Đây là lần đầu Trình Khanh Lan nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình, suốt mười năm giả trang thành nữ để trốn tránh Trình gia.

Trong gương hiện lên một thiếu niên mới lớn gương mặt tuấn mỹ, băng thanh ngọc khiết tựa ngọc, đôi mắt hoa đào thu hút những ai nhìn đến. Một thân bạch y thanh nhã, đường vân mây trên áo như ẩn như hiện khiến Trình Khanh Lan như thiên tiên bước ra từ trong tranh.

Trình Khanh Lan cũng là bất ngờ trước hình bóng mình trong gương, thật không ngờ nguyên chủ lại đẹp như vậy dù có vài nét tương đồng, nhưng Trình Khanh Lan nhận định rằng mình còn kém xa nguyên chủ. Nếu bây giờ y còn sống giờ chắc có lẽ đã trở thành một vị công tử tiêu dao tự tại, hoặc là cái thư sinh đậm mùi sách vở nỗ lực lấy công danh.

Lúc này Thiên Thụ cũng bước ra triệt để làm các cô nương trong phường ngất xỉu, hắn khoác lên mình ào bào màu đen pha lẫn chút đỏ toát ra khí chất ngời ngợi, tóc đen chỉ buộc tùy tiện và áo dài vừa uy vũ vừa tà mị, nếu ai nói hắn là giáo chủ ma giáo thì cả một đám người sẽ tin vì khí thế quỷ mị trên người hắn.

Ánh mắt của Thiên Thụ nhìn sang Thiên Thụ đứng cạnh ở bà chủ, dù y là nam hay nữ thật khiến người ta phải động lòng a, dẫn y tới đây quả thật là lựa chọn đúng đắn nhất của hắn.

Bà chủ phường thấy vậy tấm tắc khen cả hai, này liền phải nói lụa đẹp vì người quả thật không sai, nàng liền hào sảng mà không lấy tiền, Trình Khanh Lan nghe vậy liền từ chối dù không biết y phục này làm bằng chất liệu gì, nhưng cũng không phải hàng hạ phẩm mấy lượng là có thể mua được.

Hai người kỳ kèo mãi khiến Thiên Thụ cũng phải đau đầu, thế là hắn quyết định trả nửa giá cho hai bộ y phục này, vừa không mất lòng bà chủ cũng đỡ để Trình Khanh Lan ý đến kiến gì.

Thiên Thụ nói lời cảm ơn với bà chủ khi nào có dịp sẽ quay lại, rồi xách đồ kéo Trình Khanh Lan đi ra khỏi tiệm, hắn chỉ muốn nhanh chóng đưa y về nhà của của hai người, bắt đầu tận hưởng cuộc sống tự do.

Ra bên ngoài nhiều ánh mắt đổ dồn về cả hai làm Trình Khanh Lan có chút không được tự nhiên, đi đường mà cứ bị người khác nhìn chằm chằm, là một loại cảm giác không mấy dễ chịu.

Thiên Thụ thấy Trình Khanh Lan mất tự nhiên vì bị người khác nhìn, liền không kiềm được mà trêu ghẹo.

- Ai, nương tử càng lớn càng xinh đẹp nhiều người nhìn như vậy ta biết làm sao để giữ ngươi đây.

Trình Khanh Lan ánh mắt sắc lạnh như dao mà nhìn Thiên Thụ, y đạp vào chân hắn nhưng hắn nhanh chóng tránh đi, không những vậy còn chọc người phát hoả, gây chuyện xong rồi bỏ chạy.

Trình Khanh Lan tức sôi máu đuổi đánh Thiên Thụ, nhưng cho dù hắn hai tay xách đồ thì tốc độ vẫn nhanh hơn, khiến Trình Khanh Lan không tài nào đuổi kịp được.

 Y dừng lại một chút rồi thở dốc Thiên Thụ còn không biết lúc nào mà đã ở cạnh, lấy ống tay lau mồ hôi trên trán cho y.

- Nương tử đừng cố sức mệt lắm không, mồ chảy nhiều như vậy.

- Còn không phải do ngươi

Trình Khanh Lan tức mà không làm được gì được Thiên Thụ, trong lòng quyết tâm sẽ đánh tên này một trận ra trò, trong lúc nói chuyện hai người để ý người dân nhốn nháo vội tránh đường cho một đoàn binh sĩ đi đang hộ tống một cỗ xe ngựa.

Trình Khanh Lan nhìn một chút rồi ngoảnh đi được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, ngoại trừ người trong Trình gia thì còn ai được như vậy, đã hơn mười năm y vẫn không thể nào quên được cái đêm mình trốn đi, y chưa bao giờ hối hận ý định của mình vào đêm đó.

Thiên Thụ biết Trình Khanh Lan đối với Trình gia tâm tình phức tạp, hắn biết vào ngày đó mười năm trước, y thật sự chết tâm cỡ nào mới trốn chạy người nhà. Gắn bó với nhau hơn mười năm Thiên Thụ đã coi Trình Khanh Lan như người nhà mà bảo vệ, dù ngoài mặt y ghét bỏ hắn suốt ngày điên khùng, nhưng lúc nào cũng một mực quan tâm hắn.

Nếu Trình gia không coi y như người nhà vậy thì để hắn coi y là người nhà, dù sao cả y và hắn từ lâu đã coi nhau như chốn dung thân của mình, Thiên Thụ cười đầy hào hứng kéo tay Trình Khanh Lan đi đến nhà mới.

Trình Khanh Lan thấy Thiên Thụ phấn khích như vậy, cũng không muốn để tâm trạng của mình ảnh hưởng, cũng vui vẻ mà cười theo hắn về nhà của cả hai.

Vì Trình Khanh Lan và Thiên Thụ cười nói vui vẻ nổi bật giữa đám đông, người trên xe có chút ghen tị với cả hai, lầm tưởng rằng hai người thân thiết với nhau như vậy, hẳn là anh em một nhà trong lòng cảm thấy mất mát.

Người ngồi trong xe chính là Trình Dạ Vũ, đã qua mười năm hắn giờ đây đã lớn, trở thành một vị công tử khí chất tao nhã, ngọc thụ lâm phong, ôn hoà lễ độ người người kính trọng.

Nhưng không ai biết rằng hắn cùng đại ca vẫn canh cánh chuyện vào đêm mười năm trước, lúc đó cả hai đã gặp được đệ đệ của mình mà lại không nhận ra.

 Đệ ấy phải sống trong cái viện tồi tàn, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, dì hai vậy mà nuốt hết tiền nuôi dưỡng, còn không cho đệ ấy đọc sách dạy dỗ lễ nghĩa, còn nói đệ ấy là tai tinh bị cha mẹ vứt bỏ, khiến đệ ấy vì vậy mà trốn đi, bây giờ không tìm thấy tung tích.

Trình Dạ Vũ còn nhớ thái độ đêm đó của đệ đệ mình, điệu cười như châm chọc hắn cùng đại ca ngây thơ tin người, châm chọc chính mình có nhà cũng như không, một chút tình cảm đều đã tan biến, khi nhắc chuyện chính mình là tai tinh, đệ ấy có thể thoải mái mà nói trong đó đã có mấy phần chết tâm rồi.

Cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa thư đồng của hắn đã thông báo đã về tới phủ, Trình Dạ Vũ ra khỏi xe được thư đồng đỡ xuống nhìn hai chữ Trình phủ trong lòng hắn càng thêm lạnh lẽo.

Vừa mới vào trong đã nghe thấy tiếng ồn ào của tổ mẫu truyền đến.

- Các ngươi sao vì một cái thứ tai tinh kia mà tống đệ muội mình sung công ngươi có phải là người không.

Trình Dạ Vũ đi vào sảnh đường thì thấy chén trà đổ vỡ khắp nơi, tổ mẫu ngồi ở trên cao, bực tức mà mắng, hắn đi đến vấn an tổ mẫu, nhìn thấy Trình Dạ Vũ tổ mẫu đã khóc lóc oan uổng.

- Vũ nhi ngươi xem cha mẹ ngươi sao lại có thể vô tâm như vậy, lại bắt đệ muội đi sung công, nếu không phải vì cái thứ xui xẻo đó thì làm sao xảy ra cớ sự như vậy.

Trinh Dạ Vũ siết chặt nắm tay tổ mẫu một câu tai tinh, hai câu tai tinh, khi xưa mời đâu một tên thần côn phán đệ đệ hắn là tai tinh xui xẻo, ném đệ đệ cho dì hai nuôi để rồi bây giờ không tìm thấy tung tích.

Nếu không phải vì chữ hiếu hắn cũng không muốn gọi con người này một tiếng tổ mẫu, Trình Dạ Vũ trong lòng dù bất mãn nhưng vẫn phải niềm nở lại an ủi lão tổ mẫu.

- Tổ mẫu bớt giận cha chẳng qua là tức giận làm vậy để người ngoài không phải dị nghị, nói là sung công vậy thôi chứ dì cùng các cậu cũng đâu phải chịu khổ gì, tổ mẫu đừng nóng giận như vậy hại sức khỏe lắm.

Tổ mẫu hắn thở dài nhận chén trà nha hoàn đưa tới uống để hạ hỏa.

- Ài chỉ có ngươi là đứa cháu ta yêu thương, tri thức hiểu lễ nghĩa đâu phải như đại ca ngươi suốt ngày phản nghịch với ta.

Trình Dạ Vũ cười nói xoa dịu tổ mẫu đồng thời cho gia đinh dọn dẹp lại chén bát đã bể, hắn sau khi vấn an xong thì trở về viện của mình, trên đường đi hắn đi qua một viện trạch vắng vẻ, Trình Dạ Vũ dừng lại nhìn vào trong.

Trạch viện này sạch sẽ khang trang trồng rất nhiều hoa cỏ, còn có một cái cây ở trong sân, lúc đó khi đệ ấy được sinh ra là hắn cùng đại ca trồng cái cây này, nơi này chính là dành cho đệ đệ mất tích của hắn. Nhưng tiếc là cảnh ở đây nhưng người không thấy, lúc đó hắn cùng đại ca hi vọng biết bao nhiêu nhưng cuối cùng chỉ nhận lại là sự thất vọng, tất cả đã tan biến vào cái đêm mười năm trước.

- Đệ về rồi sao?

Trình Dạ Vũ không ngoảnh lại gọi một tiếng đại ca vẫn tiếp tục nhìn vào trong viện, Trình Nguyên Dương đi đến bên cạnh, hắn lúc này đã là một nam tử cao lớn lực lượng, cơ bắp cường tráng, ngũ quan tuấn tú, khí chất cũng trầm ổn hơn không còn hống hách kiêu căng như lúc nhỏ.

Hai người đứng cạnh nhau nhìn rất đối lập, một người ôn nhuận văn nhã, một người uy vũ cường tráng, nhưng mà cả hai đều có chung một kiểu tâm trạng.

- Đã có tin tức gì của tam đệ chưa?

Trình Dạ Vũ không lên tiếng chỉ vô lực lắc đầu, Trình Nguyên Dương cũng biết trước được kết quả, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác mất mát. Cũng phải thôi biển người rộng lớn biết người ở đâu mà tìm, mà cho dù tìm được thì đã sao chắc gì đệ ấy đã nhận bọn họ là người nhà.

Mười năm trước gặp nhau không bao lâu, thì người đã trốn đi biệt tích có thể nói ra lời kia trong lòng hẳn đã không còn lưu luyến gì Trình gia.

- Đại ca ta nghe nói cha đã rút hết người, không còn tìm kiếm tam đệ nữa.

Trình Nguyên Dương nghe vậy siết chặt nắm tay quay người rời đi bỏ lại một câu.

- Mọi việc đều do ông ấy mà ra, ông ấy không tìm chúng ta tìm.

Ở bên này Trình Khanh Lan đã được Thiên Thụ dẫn về nhà mới, vừa đẩy cửa bước vào ấn tượng đầu tiên của Trình Khanh Lan với nơi này là rất yên tĩnh, thích hợp với người không thích ra khỏi nhà như y.

Tường viện thấp nhưng sân lại rất rộng đủ để xây nên một phủ đệ, ở một góc sân có một cây gạo cổ thụ tán lá xum xuê đung đưa xào xạc theo gió bên cạnh còn có một cái giếng nước, nhưng đã đậy ván gỗ đặt lên tảng đá lớn.

Tứ hợp viện tuy không lớn có chút đơn xơ nhưng lại tinh xảo, ở giữa sân có bộ bàn đá dùng để tiếp khách nghỉ ngơi, nơi này thật sự phù hợp với cuộc sống chỉ có hai người, Trình Khanh Lan không nghĩ Thiên Thụ mua được nơi này chỉ tốn có 30 lượng.

Thiên Thụ dẫn Trình Khanh Lan đi một vòng quanh nhà xem thử, theo y thấy nội thất trong nhà đều có đủ, chỉ có một số cái là mới còn lại có vẻ như là chủ cũ của căn nhà để lại.

Sân sau cũng khá rộng dùng để trồng rau củ hay dược liệu cũng không tệ, mọi thứ đều được quét tước sạch sẽ, chắc trước khi y đến Thiên Thụ đã thuê người lau dọn sửa sang lại mọi thứ.

- Ngươi thấy được không ta phải tốn sức lắm mới tìm được nơi như thế này đấy.

Trình Khanh Lan gật đầu hài lòng nhưng mà vẫn có thắc mắc.

- Trạch viện này tuy không quá lộng lẫy nhưng vẫn có thể dùng tốt, ta thấy giá 30 lượng vẫn là quá rẻ, chắc chắn là có vấn đề.

Thiên Thụ nghe vậy liền vỗ vỗ đầu y giống như lúc nhỏ nói.

- Quan tâm nhiều làm gì giấy tờ nhà ở trong tay ta rồi, bây giờ đây là nhà của chúng ta, tối nay nhất định mở tiệc tân gia mới được.

Thế là Thiên Thụ vội chạy đi cất đi đồ cho Trình Khanh Lan hào hứng như một đứa trẻ, còn Trình Khanh Lan đi dạo một vòng quanh sân, trong lòng thật sự cảm khái không ngờ một ngày, mình sẽ có một nơi gọi là nhà để về.

Khi y đi ngang qua cái giếng thì một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác này kiếp trước y cũng có, ban đầu Trình Khanh Lan chỉ nghĩ đó là ảo giác, nhưng khi lại gần hơn cảm giác đó vô cùng mãnh liệt.

Ở kiếp trước khi còn là pháp y Trình Khanh Lan có một năng lực, đó là cảm ứng xác chết, mỗi khi ở gần xác thì một cơn ớn lạnh sẽ chạy dọc sống lưng.

Nhưng năng lực này chỉ phát huy khi xác chết đó bị chôn vùi hay bị giấu ở nơi người khác không nhìn thấy, khi biết mình có năng lực đặc biệt này Trình Khanh Lan cũng có đi tìm hiểu, một người bạn của y nghiên cứu về khả năng sinh vật đã giải thích với y.

Ở một số loài động vật khi gặp nguy hiểm, sẽ phát ra loại tín hiệu để báo đến đồng loại, khi nhận được tín hiệu đồng loại là đến cứu hoặc là di chuyển đến nơi an toàn. Nó được gọi là tần sóng báo động, con người cũng có khả năng này, vì trước khi trở thành loài người như hiện giờ, con người cũng chỉ là loài vượn cổ nên việc phát ra tần sóng không có gì là lạ.

Nhưng vì do sự tiến hoá nên khả năng này đã dần mai một, rất hiếm người có thể nghe hay cảm nhận được tần sóng, bởi vì thế mà không còn ai biết là mình có khả năng này, mà Trình Khanh Lan là cá thể đặc biệt hiếm hoi giữ lại được một trong những bản năng nguyên thủy.

Trình Khanh Lan không nghĩ mình xuyên sách vẫn còn giữ được năng lực này, hay là do nguyên chủ cũng là cá thể giống như y, Thiên Thụ đi ra thấy Trình Khanh Lan ngây ngốc nhìn cái giếng liền chạy lại bên cạnh y.

- Ngươi nhìn gì vậy?

Trình Khanh Lan nhìn Thiên Thụ hỏi

- Ngươi đã mở cái giếng này ra xem chưa?

Thiên Thụ lắc đầu tỏ ý mình chưa xem, nhìn thấy sắc mặt Trình Khanh Lan không tốt lắm liền hỏi.

- Ngươi sao vậy, cái giếng này có vấn đề gì hả?

- Mau giúp ta mở cái giếng này ra xem.

Thiên Thụ không biết vì sao nhưng cũng giúp y hạ mấy tảng đá khỏi nắp giếng, khi Trình Khanh Lan mở nắp gỗ bên trong là một cảnh tượng mà kiếp trước y đã thấy vô số lần.

Một bộ xương trắng ngồi ở trong chiếc giếng cạn mùi tử thi đã nhạt còn đọng lại trong giếng, Trình Khanh Lan chỉ có thể thở dài.

- Giờ ta hiểu lý do nơi này tại sao lại chỉ có giá 30 lượng

Thiên Thụ liếc ánh mắt đi chỗ khác chỉ sợ Trình Khanh Lan trách mắng, nhưng y không trách mắng chỉ nói.

- Ngươi giúp ta mang bộ hài cốt đó lên đây đi ta muốn xem thử người này chết như thế nào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp