Trời xanh mây trắng Trình Khanh Lan ngồi vắt vẻo trên một cành cây nhìn trời, trong tay vân vê con dao nhỏ. Đã sáu năm hắn xuyên vào thế giới sách này, đếm từng ngày từng giờ thời gian trôi, chờ đợi cái kết cục bi thảm kia đến với mình.
Trình Khanh Lan kiếp trước là một pháp y tài ba, không vụ án nào có thể làm khó được, nhưng thật sự không ngờ hắn không chết trong tay những kẻ muốn báo thù mình, mà lại chết trong tay những kẻ gọi là người nhà nhẫn tâm vứt bỏ hắn lúc nhỏ. Trình Khanh Lan cứ nghĩ mình sẽ cứ vậy mà chết, hắn không biết trời cao thương xót hay là trêu đùa lại cho hắn xuyên sách trở thành một nhân vật chẳng sống nổi hai chương.
Trình Khanh Lan trở thành đứa con thứ ba của Trình gia, thành chủ của Hà Bắc là một phần đắc lực của hoàng đế, đáng tiếc thay khi hắn vừa được sinh ra, đã bị phán là tai tinh lúc này chiến sự biên cương nổi lên cha hắn phải ra chiến trường, chỉ nghe một lời phán như vậy liền ném hắn về một vùng quê, để đám họ hàng nuôi dưỡng.
Hai lần bị người nhà vứt bỏ Trình Khanh Lan chẳng thiết tha gì thứ tình yêu của người nhà, thà rằng hắn yêu xác chết cũng không muốn cái thứ tình yêu gia đình viễn vông kia.
Họ hàng nuôi dưỡng Trình Khanh Lan cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, bao nhiêu tiền nuôi dưỡng bị bọn họ nuốt hết còn bắt hắn làm việc không khác gì người ở, nếu không phải trên người hắn lúc nào cũng toát ra lệ khí u ám, thì đám người kia cũng chẳng dám động tay động chân.
Trình Khanh Lan bây giờ chỉ là một đứa trẻ nhưng ngũ quan tinh xảo, da trắng như tuyết, xinh đẹp mỹ lệ, cứ như tạc từ ngọc mà ra, người ta nói nữ nhân đẹp là hoa nam nhân đẹp là hoạ đúng là không sai.
Vì nhan sắc này mà Trình Khanh Lan không ít lần bị bắt cóc thậm chí là bán, nếu không phải số hắn kiếp trước cũng từng bị như vậy, thủ sẵn trên mình ít kỹ xảo để thoát thân nếu không bây giờ đã bị bán vào kỹ viện rồi cũng nên.
- Trình Khanh Lan ngươi xuống đây cho ta
Dưới gốc cây có một bà dì mặt mày dữ tợn gào gọi, Trình Khanh Lan nhìn xuống không ai khác chính là dì hai cũng chính là người hiện giờ đang nuôi dưỡng hắn.
Ánh mắt lạnh lẽo của Trình Khanh Lan khiến bà ta có chút hơi sợ sệt, nhưng vẫn cố gồng mình tỏ ra ta đây
- Ta bảo ngươi đi quét tước ngươi ở đây làm gì, tính lười biếng phải không
Trình Khanh Lan khinh miệt trèo xuống, dì hai định xông lên nhéo tai hắn thì bị ánh mắt nhìn như nhìn xác chết của hắn doạ cho chút sợ, thấy con dao trong tay Trình Khanh Lan bà ta cũng sợ hắn ra tay, người làm trong nhà một lần đánh hắn bị hắn hại cho tàn phế, dựa vào bản thân là tai tinh mà không ai dám đụng.
Trình Khanh Lan cứ vậy mà đi cho đến khi hắn đi xa thì dì hai mới chợt nhớ ra, mình đến đây để bắt hắn về làm việc, liền ba bước thành một bước đuổi theo gào lên
- Trình Khanh Lan trưa nay mày đừng hòng ăn cơm
Trình Khanh Lan vờ như không nghe thấy đi vào trong rừng, hắn đi hái mấy quả dại ăn được chất đầy trong áo, đem ra suối rửa rồi men theo dòng sông đi một đoạn đường, khi thấy một bụi hoa tím hắn liền đi về hướng tây không bao lâu thì thấy một cái hang.
Thoạt nhìn cái hang này rất bình thường nhưng Trình Khanh Lan rất quen thuộc với cái hang này, hắn đi sau vào trong cho đến khi cùng đường, thì sờ soạn lên vách đá nhấn vào một cái cơ quan, tiếng lạch cạch phát ra bên cạnh mở ra một lối đi.
Trình Khanh Lan bước vào trong đoạn đường ban đầu rất tối nhưng đi được một đoạn thì bên trong được thắp sáng bằng dạ minh châu. Khi đến cuối hiện ra trước mắt hắn là một nơi giống như mật thất cổ mộ trong mấy bộ phim truyền hình.
Trên trần chạm khắc tinh xảo với hình long phượng quấn quýt, đính dạ minh châu soi sáng cả nơi này, ở giữa là một đài tế nhưng thay vì là xương cốt chất đống thì lại là đang xích một người bằng sợi xích lớn nối ở bốn cây cột xung quanh. Sau lưng người đó là một cái quan tài bằng đá chạm trỗ tinh vi, không biết bên trong liệu có chứa vàng bạc hay không.
Người kia nhìn không khác gì ăn mày quần áo rách rưới, đầu tóc đen dài bù xù che đi gương mặt. Người kia nghe tiếng thì cười khanh khách
- Tiểu tử lại bị bỏ đói sao?
Trình Khanh Lan tiến lại gần để trái cây trước mặt người kia, ngồi xuống bên cạnh cầm lấy một quả lên nói.
- Toàn là cơm thừa canh cặn chó cũng không thèm ăn, ta ăn làm gì.
Người này phải nói sao nhỉ là Trình Khanh Lan trong lúc trốn việc đến đây, đã vô tình tìm thấy ban đầu khi thấy hắn, Trình Khanh Lan tò mò tiến lên xem thử thì bị hắn bóp cổ suýt chết. Ban đầu Trình Khanh Lan theo bản năng mà phản kháng, nhưng sau mặc cho người kia có thể bóp chết mình, dù sao thì đối với hắn chết thêm lần nữa cũng chẳng sao, chết trong tay một người lạ như thế này làm hắn cảm thấy thoải mái hơn.
Người kia thấy Trình Khanh Lan muốn chết thì liền thả đi, nhưng hắn lại không ngờ Trình Khanh Lan vậy mà quay lại mang theo quả dại đến. Lại muốn lần nữa bóp chết hắn nhưng trên người Trình Khanh Lan lại toát ra lệ khí làm người kia chẳng thèm muốn lấy mạng hắn, tò mò muốn xem hắn có phải người hay không mà sao một đứa trẻ không khóc, không quấy người lại toát ra lệ khí khiến người ta phải e sợ như vậy.
Hai người cứ vậy mà làm quen với nhau, Trình Khanh Lan không hỏi gì về thân phận tên tuổi của người kia, hắn chỉ đơn giản là muốn kiến thức về y học của người kia. Trong một lần thấy người kia ăn một con chuột sống, thì Trình Khanh Lan đã ngăn lại, dùng khả năng dùng dao của mình cạo lông rồi mổ xẻ con chuột, lấy sạch nội tạng đem đi rửa rồi nướng lên cho người kia.
Người kia thấy vậy thì kinh ngạc trước khả năng của Trình Khanh Lan, nên quyết định dạy những gì mình biết cho hắn. Cả hai giống như bạn tâm giao nói về các loại thuốc, các loại độc dược, rất nhiều thứ liên quan về y học.
Từ đây Trình Khanh Lan cũng biết nguyên nhân mà người này bị nhốt ở đây, người này chế ra loại thuốc gần như là trường sinh bất tử, nên bị người ta săn đuổi khiến cả giang hồ điên đảo. Thế là hai người đứng đầu hắc bạch giang hồ, đã đứng ra bắt hắn nhốt ở đây tuyên bố với thiên hạ rằng người đã chết thuốc trường sinh cũng không còn, nhưng hai người kia lại không ngờ người này đã uống loại thuốc kia nên dù bị nhốt nhiều năm trong cổ mộ, chỉ ăn chuột và trùng mà vẫn sống đến bây giờ.
Trình Khanh Lan ban đầu không tin nhưng khi người kia bảo đâm thử vài nhát dao, lên người hắn thì Trình Khanh Lan không do dự mà đâm xuống, nhìn các vết thương tạo ra tế bào mới thay thế tế bào đã chết thì hắn lúc này mới tin thuốc trường sinh là có thật, nhưng hắn chẳng quan tâm sống lâu để làm gì chứ, chỉ làm cho cuộc sống thêm tẻ nhạt. Người kia lúc đó cũng rất bất ngờ không nghĩ Trình Khanh Lan lại hạ dao thật, cảm thấy không huấn luyện cho Trình Khanh Lan đi làm sát thủ thì có hơi uổng.
Tiếp tục công việc thường ngày Trình Khanh Lan lại chạy tới chạy lui tìm thứ gì để chặt được dây xích giải thoát cho người kia. Tiếng leng keng của kim loại phát ra, người kia nhìn Trình Khanh Lan non nớt dùng mọi cách phá xích thì cảm thấy buồn cười, xem đây như thú vui vì bị nhốt ở đây quá lâu.
Trình Khanh Lan cảm thấy phá xích không được chỉ có thể mày mò đi phá khoá, hắn nhìn khoá xích trên tay người kia rồi lấy ra một dây sắt, luồn vào ổ. Người kia ở một bên ngồi cười tay vỗ lên đầu Trình Khanh Lan theo nhịp
- Tiểu tử ngốc, đừng có cố nữa xích này làm từ huyền thiết, khoá lấy kĩ thuật lỗ ban, ta đã mấy chục năm không mở được, ngươi hai năm liền muốn mở sao.
Trình Khanh Lan đuổi cái tay của người kia ra khỏi đầu mình, hắn không tin không có cái khoá nào mà có cách mở, nếu đã là khoá lỗ ban thì chỉ cần tìm ra quy luật của nó là được. Đột nhiên cạch một tiếng khóa xích mở ra hai người bốn mắt nhìn nhau, người kia hoạt động lại cánh tay bị còng đã lâu, trên cổ tay hằn dấu tím rất dễ thấy, Trình Khanh Lan nắm lấy cổ tay người kia nghiêm mặt nói.
- Ngươi từng bẻ gãy xương, ngươi có bị điên không vậy, dù có đập nát tay ngươi cũng không thoát khỏi cái khoá xích này đâu.
Người kia cười xoà nói
- Tuổi trẻ bồng bột, ngươi yên tâm gãy xương như thế này không nhằm nhò gì với ta đâu.
Trình Khanh Lan không nói gì đi ra ngoài một lúc rồi quay về trên tay cầm theo một nhành cây, cùng vải buộc nhìn là biết xé từ y phục ra. Người kia nhìn một cái hiểu ra ý định của Trình Khanh Lan liền nói
- Vết thương đã lành lại rồi ngươi không cần tốn công như vậy đâu
Trình Khanh Lan không nói gì dùng bàn tay nhỏ bé của mình, xoa bóp ở vùng cổ tay người kia, nhìn thấy Trình Khanh Lan nhỏ nhỏ xinh xắn, người kia không tự chủ được mà chọc vào má trêu đùa, thấy người kia không để ý Trình Khanh Lan nhanh tay bẻ khớp, một tiếng rắc vang lên người kia kêu lên vì đau, hất văng Trình Khanh Lan.
Hắn xem cổ tay của mình vậy mà bị một đứa trẻ như Trình Khanh Lan, một cái bẻ khớp xương khiến nó lần nữa bị gãy, Trình Khanh Lan phủi bụi trên người mình đi đến chỗ người kia, lấy nhành cây là khung rồi dùng dây vải cột lại cố định, như vậy khớp xương sẽ trở về dạng ban đầu, không mắc phải di chứng.
Người kia còn không biết ý định của Trình Khanh Lan, chỉ là lúc nãy quá bất ngờ nên mới theo phản xạ hất văng hắn.
- Khanh Lan ta xin lỗi, khi nãy ta hất ngươi có bị thương ở đâu không, có đau chỗ nào không
Trình Khanh Lan không để ý chuyện khi nãy nói với người kia.
- Ta không sao, chỉ là sau này mở khoá các khoá còn lại ta cũng sẽ làm tương tự như hôm nay
Người kia thấy gương mặt nhỏ của y vờ như không quan tâm, thì cảm thấy đáng yêu liền nổi lên ý tứ muốn trêu đùa.
- Tiểu tử lo lắng cho ta sao, cảm động quá đi
Trình Khanh Lan vô tình mà nói, tay kề con dao nhỏ lên cổ hắn
- Đừng có hiểu nhầm, ta chỉ muốn mổ xẻ ngươi ở trạng thái hoàn thiện nhất, xem thử người trường sinh như thế nào thôi.
Người kia hoàn toàn câm lặng trước ý nghĩ của Trình Khanh Lan, đây là một đứa trẻ sáu tuổi sao đây là một kẻ biến thái thích mổ xẻ người khác. Trình Khanh Lan hạ con dao khỏi cổ người kia, hôm nay người kia lại tiếp tục dạy hắn viết chữ, cùng võ công.
Nhìn Trình Khanh Lan học võ người kia vô cùng ngao ngán, dạy chữ cùng y thuật thì phải nói là thiên tài, nhưng đến học võ thì hắn chẳng biết nói sao ngay cả tạp kỹ đánh còn có lực hơn tên nhóc này. Thời gian cứ như vậy trôi qua Trình Khanh Lan mới để ý thời gian lúc ra ngoài thì trời đã gần tối, chạy về thôn thì nhà nhà đã thắp đèn sáng trưng, hắn chạy về đến nhà thì thấy trước cửa có vài cỗ xe ngựa nhìn rất lạ.
Nhìn cỗ xe sang trọng như thế này chắc chắn là nhà quyền quý nào đó tới chơi, Trình Khanh Lan không muốn gặp rắc rối nên chạy ra sau chui lỗ chó vào nhà, ở trong bụi rậm hắn thấy kẻ hầu người hạ ra vào tấp nập càng chứng minh cho suy đoán của hắn. Trình Khanh Lan không muốn bị ai bắt gặp lợi dụng đêm tối mà trở về trạch viện cũ nát, đây cũng chính là nơi hắn ở tuy có hơi cũ nhưng được cái yên tĩnh không ai tới làm phiền.
Trạch viện cũ kĩ tối đen như mực Trình Khanh Lan cũng chẳng có ý định đốt đèn, dù sao có khách quý tới dì của hắn cũng chẳng cho hắn ra ngoài, tránh làm thanh danh trong nhà. Trình Khanh Lan đã quen với mọi thứ trong phòng, nên không cần đốt đèn hắn vẫn đến được chỗ tủ quần áo để thay đồ, vừa mới khoác xong áo thì tiếng cửa cót két vang lên.
- Ai đó?
Hai cái bóng trải dài trên đất dưới ánh trăng hai hình bóng hai đứa trẻ đứng ở ngay cửa, Trình Khanh Lan nhớ trong nhà dì hai không có đứa trẻ nào, hẳn hai đứa này là con nhà quyền quý tới nhà. Hai đứa trẻ nghe thấy trong phòng có người thì giật mình, một đứa trẻ hỏi.
- Nơi này mà cũng có người ở sao, ngươi sống ở đây sao?
Trình Khanh Lan nhìn hai đứa trẻ đầy vẻ khó chịu khi có kẻ tự tiện đi vào nơi ở của mình.
- Phải, còn hai ngươi là ai?
Đứa trẻ còn lại nghe ra giọng khó chịu của Trình Khanh Lan, vô cùng lịch sự mà đáp lại.
- Bọn ta lạc đường nên đã mạo phạm mong ngươi thứ lỗi
Trình Khanh Lan nhìn thái độ kia thì cũng không làm khó gì hai đứa trẻ này, chỉ nói.
- Nếu lạc đường thì đi nhanh đi, sảnh đường quẹo trái đi thẳng là tới
Đứa trẻ kia thấy Trình Khanh Lan thái độ thì khó chịu liền kiêu ngạo nói
- Ngươi phải dẫn bọn ta đi chứ, ngươi có biết chúng ta là ai không
Trình Khanh Lan không quan tâm trèo lên giường định ngủ một giấc mặc kệ đám nhóc này, ai ngờ hai tên nhóc kia cũng leo lên giường, cái giường kêu lên cót két có thể sập bất cứ lúc nào. Trình Khanh Lan khó chịu nói
- Hai người các ngươi leo lên giường ta làm gì có tin ta đạp các ngươi xuống không
Đứa trẻ phách lối kia đắc ý nói
- Ta thách ngươi đấy, ta là Trình Nguyên Dương, cha ta là đại tướng quân, ta theo cha học võ ngươi chắc chắn không đánh lại ta.
Trình Khanh Lan nhìn hai đứa trẻ vậy mà lại là người Trình gia, nếu tên nhóc phách lối này là Trình Nguyên Dương, vậy đứa còn lại chắc hẳn là Trình Dạ Vũ. Thật sự không nghĩ lại gặp hai người anh của mình sớm như vậy, trong truyện không có tình tiết này, có vẻ như chuyện này xảy ra trước cả cốt truyện.
Thấy Trình Khanh Lan không nói gì Trình Nguyên Dương đắc ý ngút trời, Trình Dạ Vũ kéo hắn lo lắng nói
- Đại ca, chúng ta mau đi thôi chắc mẹ đang tìm chúng ta đấy, chúng ta còn phải gặp đệ đệ nữa
Được nhắc Trình Nguyên Dương mới nhớ ra việc mình đi vào đây, liền hỏi Trình Khanh Lan.
- Ngươi biết viện của đệ ta ở đâu không, hôm nay chúng ta đón đệ đệ của chúng ta về.
Trình Khanh Lan nghe vậy mặt không đổi sắc, trầm giọng nói
- Ta không biết, chẳng phải đệ đệ các ngươi bị phán là tai tinh sao, đón về không sợ rước hoạ vào thân sao.
Hai đứa trẻ nghe vậy thì tức giận
- Ngươi nói ai là tai tinh, đệ đệ ta ốm yếu nên mới đưa về đây nuôi để hợp cơ địa
Trình Khanh Lan cười khanh khách châm chọc nói ra sự thật cho hai người anh của mình.
- Các ngươi bị lừa rồi, đệ đệ các ngươi gì mà ốm yếu đem về đây nuôi chứ, là chính cha mẹ các ngươi nghe lời một tên thần côn, nói rằng đệ đệ các ngươi là tai tinh mang lại xui xẻo, nên mới ném cho dòng họ nuôi hộ hàng năm chu cấp bạc để nuôi, tiếc là số bạc đó còn chưa đến tay đệ đệ các ngươi đã bị cô dì chú bác lấy mất rồi
- Ngươi nói láo, cha mẹ ta không phải như vậy
Trình Khanh Lan chỉ cười nhạt bình thản nói
- Không tin thì hai ngươi hỏi khắp cái phủ này đi ai cũng biết cả, nếu muốn bằng chứng thì tới phòng của dì hai dưới cái gối ở đầu giường, có một cuốn sổ cứ đưa cho cha mẹ của các ngươi sẽ rõ.
Hai đứa trẻ nhìn nhau trèo xuống giường lót tót chạy đi, trước khi đi Trình Dạ Vũ hỏi tên Trình Khanh Lan, nhưng hắn chỉ nói rằng mình chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt trong nhà mà thôi. Sau khi hai đứa trẻ rời khỏi Trình Khanh Lan nhanh chóng đóng cửa đánh một giấc, chắc hẳn không lâu nữa sẽ có một trận lôi đình kéo tới đến lúc đó đến ngủ cũng không yên.