10

Vào ngày đầu tiên đi học, bức ảnh của tôi đã lan truyền trên diễn đàn của trường.

Chỉ có một lý do, Tạ Cảnh mặc đồng phục học sinh bước vào trường.

Sau đó tôi mới biết rằng lão đại Tạ Cảnh này chưa bao giờ mặc đồng phục học sinh khi đi học.

Khi giáo viên hỏi lý do tại sao thì anh thẳng thắn "Bởi vì em không thích."

Tạ Cảnh đứng đầu lớp, thành tích tốt mà gia cảnh lại càng không thể chọc vào, giáo viên vừa cưng vừa sợ nên cũng chẳng quản được anh.

Nhưng là hôm nay, lão đại Tạ Cảnh lại mặc đồng phục học sinh, trang phục cực kỳ nghiêm túc, khiến cho đồng phục của trường cũng mang theo một chút “lưu manh”.

Thế tại sao tôi lại nổi tiếng?

Vì “trùm trường” Tạ Cảnh không ai dám động lại đeo 2 chiếc cặp sách trên vai, trong đó có một chiếc màu hồng nhạt, còn đứa đi bên cạnh là tôi đây thì không mang theo chiếc cặp nào.

Lúc bị chụp ảnh là tôi đang vừa đi đường vừa ăn bữa sáng, Tạ Cảnh sợ tôi bị vấp ngã nên túm lấy cổ tôi, trên mặt hiện lên vài nét dịu dàng.

Vì vậy tôi trở nên nổi tiếng, nữ sinh toàn trường đều đang suy đoán thân phận của tôi.

Đương nhiên phiền phức cũng bắt đầu tìm tới tôi.

Lúc tôi đi lấy nước trước giờ vào học thì có một nữ sinh chặn tôi lại, cả khuôn mặt và dáng người đều cực kỳ quen thuộc.

Đây chính là nữ sinh đã cùng với Trình Nguyệt đá văng túi đựng chai nhựa của tôi ngày trước.

Cô ta đứng ở cầu thang, cao giọng nhìn tôi "Tao đã cảnh cáo mày rồi đúng không, tránh xa Tạ Cảnh ra một chút, mày nghe như gió thoảng bên tai à?"

Tôi nhíu mày "Tôi cũng đâu có biết cô học trường này."

"Tao... mày… kể cả tao không học trường này thì mày cũng không thể tới gần Tạ Cảnh!"

Nói xong thì cô ta vẫn chưa hết giận, liền cầm chiếc cốc nước trên tay tôi ném xuống đất, chiếc cốc mới tinh bị vỡ tan tành.

Tôi vừa sửng sốt vừa đau lòng, đây là cái cốc mà dì Giang cho tôi.

Tôi nhìn nữ sinh kia đang đắc ý, rồi lại nhìn cái cốc nằm dưới đất.

Đầu tiên là tôi không trêu chọc cô ta, thứ hai cũng là tôi cũng không trêu chọc cô ta.

Dì Giang nói nếu tôi bị bắt n.ạt thì phải đ.ánh trả.

Tôi liền nhắc nhở cô ta "Tôi sẽ đánh cô."

Cô ta lắc đầu, vẻ mặt càng đắc ý: "Không tin."

Tôi đưa tay lên và nhẹ nhàng “bộp” một phát vào mặt cô ta.

Cô ta sững người ngay tại chỗ, và cả hai chúng tôi đều nhìn nhau với vẻ mặt không thể tin được.

Tôi ngập ngừng đưa tay lên, và lại “bộp” vào mặt cô ta phát nữa.

Cô ta lúc này mới phản ứng lại và chỉ vào tôi: "Mày xong đời rồi, sao mày dám đ.ánh tao, mày biết bố tao là ai không? Không ai dám động tới tao! Một đứa nhặt ve chai như mày cũng dám đ.ánh tao! Tao về gọi ba mẹ tao lên.”

"Tôi đâu có dùng sức..."

Cô ta không nghe tôi nói, chỉ ôm mặt và bỏ chạy mất.

Cô ta tố cáo với giáo viên, khi không đ.ánh được thì đi mách giáo viên, tôi cũng bị mời phụ huynh đến trường.

Tôi nghe nói gia thế của cô ta cũng không bình thường, trước khi dì Giang đến, trái tim tôi như rơi xuống đáy vực.

Xong rồi, ngày đầu tiên đi học đã gây chuyện thị phi, có phải dì Giang sẽ không muốn nuôi tôi nữa không?

Vì thấy tôi phiền phức quá nên sẽ trả tôi trở về nhà?

Nếu là ba tôi, kiểu gì ông ấy cũng sẽ bắt tôi quỳ xuống và xin lỗi đối phương.

Ngay khi tôi đang suy nghĩ lung tung thì một giọng nữ tức giận vang lên, người còn chưa xuất hiện thì giọng nói đã vang vọng khắp văn phòng "Đứa nào? Đứa nào bắt n.ạt Tiểu Tống Thời nhà tôi? Tôi múc cả họ nhà nó lên."

Đó là dì Giang!

Tôi ngẩn người đứng tại chỗ, dì Giang chạy đến kiểm tra từ đầu đến chân "Không sao đừng sợ, dì tới rồi, dì tới làm chỗ dựa cho con."

Hóa ra, nếu có ai đó thực lòng yêu thương tôi thì sẽ không cảm thấy tôi phiền phức.

Cha mẹ của đối phương là chủ của một công ty, vừa khi nãy thái độ còn cao cao tại thượng thì bây giờ lại vội vã đứng lên.

"Tạ, Tạ phu nhân, là chuyện nhỏ… chuyện nhỏ thôi, bọn nhỏ đùa giỡn nhau tí thôi mà."

Họ dẫn con gái đến để ép tôi xin lỗi, nhưng họ không ngờ người đến lại là phu nhân của Tạ gia.

Dì Giang lạnh lùng: "Chuyện nhỏ? Tôi không cho là chuyện nhỏ! Chuyện này nhà trường phải cho tôi một lời giải thích, nếu không thì tiền tôi quyên góp tòa nhà này lại thành vô ích à?"

Hiệu trưởng lau mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu: "Chúng tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng."

Vì vậy ngày hôm sau, nữ sinh kia đã bị chuyển sang trường khác, và ở trường trung học A có lời đồn: Đụng vào ai thì đụng, tuyệt đối đừng đụng vào Tạ Cảnh và tôi.

11

Mỗi buổi chiều tan học, tôi đều cùng Tạ Cảnh về nhà.

Tôi tan học trước nên Tạ Cảnh thường bảo tôi phải chờ anh.

Vậy nên, ngày nào Tạ Cảnh cũng có thể nhìn thấy tôi đứng đợi ở cửa lớp học, lúc này khóe miệng của anh sẽ không tự chủ mà nhếch lên một chút, tựa như tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Nhưng hôm đó Tạ Cảnh phải thi môn số học nên tôi về nhà một mình.

Khi đi ngang qua con hẻm, tôi bị 2 người chặn lại, chính là Trình Nguyệt và Trình Đào đã lâu không gặp.

Họ còn dẫn theo rất nhiều người khác.

Nhìn dáng vẻ tự tin đắc thắng thế kia, tôi biết họ có chuẩn bị rồi mới đến.

Trình Nguyệt ghen tị nhìn tôi: "Ôi, tiểu thư tan học rồi à?"

"Không nhìn thấy sao còn hỏi?"

Trình Nguyệt oán giận nhìn tôi: "Dựa vào cái gì mà mày có thể học ở trường trung học A? Mày cảm thấy bây giờ sống ở Tạ gia là đắc ý lắm sao? Mày mà cũng xứng?”

Tôi bình tĩnh lên tiếng "Vậy hôm nay các người muốn làm gì?"

"Giáo huấn mày." Trình Đào khinh thường nhìn tôi, miệng nó chuẩn bị phun ra nhiều lời cay độc.

Tôi trực tiếp chặn lời "Ồ, thế thử đ.ánh ch.ết tao xem, đến đây đi."

Trình Đào nghẹn lời "Mày… tao cho mày mặt mũi rồi phải không?"

Nói xong thì Trình Đào nắm lấy cổ tay của tôi, cặp sách bị rơi xuống đất, cổ tay cũng đỏ lên một mảng.

Trình Đào quả thực là định đ.ánh ch.ết tôi thật, nhưng Trình Nguyệt còn có lý trí, vội vàng ngăn cản "Chúng ta chỉ là giáo huấn nó, không đá.nh ch.ết nó được đâu. Nó còn đang ở Tạ gia, nó ch.ết rồi thì chúng ta cũng không sống được."

Trình Đào tức giận "Chị, chị không nghe xem nó vừa nói cái gì? Đồ mất dạy này, mới có vài hôm không gặp mà đã kiêu căng phách lối không xem ai ra gì."

Trình Nguyệt cũng tức giận đến run người, nhưng hình như bọn họ cũng chỉ dám dọa thôi, chứ không có gan đâu mà đ.ánh tôi thật.

Ngay cả nhìn tôi cũng không muốn nhìn thêm nữa, tôi tự mình khom lưng nhặt cặp sách, vỗ vỗ vài cái để phủi bụi rồi nói "Đ.ánh cũng không dám đ.ánh thì chặn lại làm gì, lãng phí thời giờ của tôi, tôi còn phải về nhà làm bài tập."

Trình Đào càng tức giận hơn, nó bèn gào lên "Chị, chị xem đồ mất dạy đó nó nói cái gì kìa? Đồ khinh người. "

Trình Nguyệt oán hận nhìn tôi: "Bọn tao hôm nào cũng đợi mày ở đây, tốt nhất là mày nên cẩn thận. "

12

Cũng vì chuyện này mà tôi về nhà muộn.

Tạ Cảnh đã thi xong, anh về nhà trước và nghiêng dựa vào cửa chờ tôi.

Anh đưa mắt nhìn qua, tôi vội vàng giấu đôi tay đã ửng đỏ ở sau người.

Ánh mắt Tạ Cảnh tối sầm lại, anh thấp giọng hỏi tôi "Tại sao về muộn thế?"

Tôi lắp bắp giải thích "Vì… vì phải dọn vệ sinh."

Tạ Cảnh "Ừm" một tiếng, sau đó đưa tay ra cầm cặp sách của tôi "Lần sau nếu phải dọn vệ sinh thì gọi điện thoại cho anh, anh giúp em làm. Mấy việc đó em không cần động tay."

Mắt tôi sáng lên một chút "Được ạ."

Nhưng ngày hôm sau, Tạ Cảnh đột nhiên nói với tôi là có việc bận, bảo tôi cứ về nhà trước, không cần đợi anh về chung làm gì.

Tôi không nghi ngờ gì mà đồng ý ngay lập tức, nhưng vì bỏ quên sách trên lớp, tôi phải quay lại trường lấy nên về hơi muộn.

Khi đi ngang qua con hẻm ngày hôm qua, tôi gặp lại Trình Nguyệt và Trình Đào. Nhưng lần này là bọn họ không phải đợi tôi mà là b.ắt n.ạt bạn cùng lớp.

Trình Nguyệt ngồi một bên sơn móng tay, giống như cái tên Trình Đào đang giở trò b.ạo l.ực kia không phải là em trai mình.

Trình Đào đạp lên người một nam sinh đeo kính: "Bộ dạng như mày cũng dám thích chị tao? Mày cũng xứng? Không tự soi nước tiểu xem khuôn mặt mình thế nào? "

Cô bé bên cạnh chắc hẳn là em gái của nam sinh đeo kính kia, con bé vừa khóc vừa van xin Trình Đào: “Em xin lỗi, anh trai em tuyệt đối sẽ không viết thư tình cho chị Trình Nguyệt nữa, anh tha cho anh trai em đi. Đừng đ.ánh anh ấy!"

Trình Nguyệt tỏ vẻ không kiên nhẫn "Phiền ch.ết đi được, ồn ào quá, bịt miệng nó lại!"

Người bên cạnh chuẩn bị bịt miệng cô bé, tôi bèn hít một hơi thật sâu, nhìn thấy đ.ánh nhau thì cũng không thể làm ngơ được. Tôi bèn lấy điện thoại định báo cho cảnh sát rồi chuẩn bị bước vào con hẻm.

Đột nhiên có một thanh âm quen thuộc vang lên: "Chúng mày giỏi lắm rồi nhỉ?"

Tôi đứng lại không bước thêm nữa, rồi vội vàng cất điện thoại di động vào trong.

13

Tạ Cảnh một tay đút trong túi, tay còn lại nghịch bật lửa kim loại, miệng anh còn ngậm điếu thuốc đang châm. Tạ Cảnh lại cosplay một bát hương di động, khuôn mặt lộ ra vẻ lười biếng.

Thấy người tới là Tạ Cảnh, Trình Nguyệt lập tức đứng dậy vuốt tóc rồi mừng rỡ đi về phía trước: "Bạn học Tạ Cảnh, sao anh lại ở đây? Tống Thời đâu? Cô ta cũng vô tâm thật đấy, sao lại để anh đi một mình? "

Tạ Cảnh nhìn cô ta từ trên xuống dưới một lượt, nhàn nhạt lên tiếng "Cô thích tôi?"

Trình Nguyệt đỏ mặt: "Bạn học Tạ Cảnh, sao anh biết em..."

Tạ Cảnh tới gần, bật cười giễu cợt rồi đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ lên khuôn mặt cô ta "Biến, ông đây không có hứng thú với cô. Còn nữa, hai chữ Tống Thời này không phải để cô tùy tiện nói gì thì nói. Lần sau đừng nhắc nữa, nếu không thì chắc cô cũng biết tính tình của Tạ Cảnh rồi chứ?"

Nói xong, anh lướt qua Trình Nguyệt và nhìn về phía Trình Đào: "Ngày hôm qua cổ tay của Tống Thời bị đỏ lên, là mày làm đúng không?"

Tạ Cảnh gạt tàn thuốc rồi thở ra một vòng khói, anh ném điếu thuốc xuống đất và dùng chân dập nó đi, cuối cùng thích thú lên tiếng "Trình Đào phải không? Hai ta vui đùa một chút."

Đó là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy Tạ Cảnh trong những lời đồn.

Tạ Cảnh ra tay hung á.c, chỉ cần một mình cũng có thể đ.ánh được cả nhóm lưu manh.

Trình Đào bị đ.ánh cho tơi tả, Trình Nguyệt ở bên cạnh cũng sợ đến run người, bây giờ bọn họ mới nhận ra Tạ Cảnh đáng sợ đến mức nào.

Trình Đào kêu lên: "Chị, chị, chị cứu em với! Chị cứu em với!"

Trình Nguyệt bình tĩnh lại, liền bò đến và cầu xin Tạ Cảnh dừng tay. Tạ Cảnh làm như không nghe thấy, và động tác của anh cũng không dừng lại.

Trên tay Tạ Cảnh đã dính m.áu, đều là m.áu của Trình Đào. Đợi khi Trình Đào bị đấm đến mức xỉu ngang thì lúc này Tạ Cảnh mới dừng tay lại.

Tạ Cảnh liếc nhìn bàn tay dính m.áu nhưng cũng không để tâm, m.áu trên tay đều là của tên Trình Đào đó.

“Chuyển đi chỗ khác, đừng học ở đây nữa, Tống Thời nhìn thấy chúng mày sẽ khó chịu.” Tạ Cảnh cười nhạt “Hiểu không?”

Trình Nguyệt khóc lóc và điên cuồng gật đầu: "Hiểu ạ, em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Tống Thời nữa."

Tạ Cảnh cúi xuống và sửa sang lại cổ áo nhăn nhúm của Trình Đào: "Còn nữa, đừng b.ắt n.ạt bạn học, nếu còn để tôi nhìn thấy thì sẽ đấm cho ch.ết tươi."

Trình Đào vừa khóc vừa vâng lời.

Tạ Cảnh quay người lại, còn tôi thì chưa kịp tìm chỗ trốn. Anh vừa nhìn thấy tôi thì khóe miệng đang nhếch lên bỗng nhiên cứng đờ ngay lập tức.

Khuôn mặt anh trở nên ảo não, anh vô thức giấu hai tay ra sau, rồi gãi gãi đầu không dám nhìn tôi.

Tạ Cảnh cẩn thận hỏi tôi: "Em nhìn thấy hết rồi?"

Tôi gật đầu "Vâng."

"À thì, anh đùa giỡn với bọn họ tí thôi, đừng xem là thật."

Ánh mắt tôi rơi vào trên bàn tay dính m.áu của anh, Tạ Cảnh ngại ngùng giải thích "M.áu của anh, đều là m.áu của anh hết. "

Vừa nói, anh vừa cẩn thận bước từng bước, cố gắng che khuất tầm nhìn của tôi.

Tôi cười khan: "Haha, không sao cả, vì đại nghĩa không quản người thân. "

Tôi nở một nụ cười gượng gạo, nhưng bắp chân tôi không ngừng run rẩy.

Ôi mẹ ơi, Tạ Cảnh hung dữ quá.

Và cũng từ ngày hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và Tạ Cảnh cũng trở nên tế nhị hơn, đó là cảm giác khó xử mà tôi cũng không thể giải thích rõ ràng.

14

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc tôi đã lên lớp 12. Sau khi vượt qua thời điểm này thì tôi sẽ trở thành “người lớn” mà tôi thường hay nghĩ đến.

Tôi không muốn tham gia buổi họp lớp ở trường cấp hai, bởi vì ở lớp cũ có nhiều người coi thường tôi.

Nhưng rồi nghĩ lại, hồi cấp 2 tôi cũng khá may mắn vì có được một vài cô bạn thân, họ là những người bạn quý giá mà tôi hiếm hoi có được. Cũng không nên vì những kẻ xấu kia mà cắt đứt liên lạc với họ. Lỡ như sau này tốt nghiệp rồi thì đến cả cơ hội gặp lại nhau cũng không có nữa.

Hôm đi dự tiệc thì tôi đã búi tóc lên, đây là kiểu tóc yêu thích của tôi từ lúc còn học cấp 2.

Khoảnh khắc cửa phòng được đẩy ra, âm thanh đùa cợt bên trong bỗng nhiên im bặt.

Mọi ánh mắt đều tập trung vào tôi, mọi người ai ai cũng nhìn tôi kinh ngạc.

Họ ngạc nhiên vì tôi thay đổi quá nhiều, làn da trắng trẻo và mái tóc cũng đen bóng mượt mà hơn. Tôi đã từng mặc những bộ quần áo mà người khác không cần, nhưng hôm nay tôi mặc một bộ váy liền áo đắt tiền, trên cổ đeo mặt dây chuyền quý giá, đây đều là đồ mà dì Giang mua cho tôi.

Ánh mắt của tôi cũng không còn tự ti trầm mặc giống như trước, tôi vui vẻ chào hỏi với những cô bạn thân thiết, đôi mắt cong lên một chút như hình trăng lưỡi liềm.

Cô bạn thân nhất với tôi trước đây cuối cùng cũng phản ứng kịp, cô ấy mừng rỡ kéo cánh tay tôi "Tống Tống, cậu thay đổi rồi, càng ngày càng xinh đẹp, giờ ai nhìn cậu cũng phải động lòng."

Tiểu Lan khen ngợi một hồi khiến tôi cũng ngại ngùng đỏ bừng cả mặt .

"Ồ, hóa ra có người lên cấp 3 rồi lại chỉ muốn đi đường tắt. Từ đầu đến chân toàn là hàng hiệu, không biết là được ai bao nuôi nữa."

Hoa khôi của lớp nhìn tôi giễu cợt, thái độ cực kỳ khó tả.

Tiểu Lan tức giận đập bàn: "Cậu nói ai vậy?"

Hoa khôi lớp nhìn tôi với vẻ chán ghét, nhưng khi nhìn đến bộ váy đắt tiền của tôi thì ánh mắt lại đầy ghen tị.

"Mọi người cũng biết tôi đang nói ai mà. Một người từng nhặt ve chai như Tống Thời mà bây giờ có thể mặc đồ hiệu nổi tiếng? Cô ta có thể mua được dây chuyền đá quý? Chuyện này ai tin? Chỉ riêng mặt dây chuyền mà cô ta đang đeo cũng là vật đấu giá cả triệu đồng, cái này mà Tống Thời có thể mua sao? Một là cô ta ăn cắp, hai là được người khác bao nuôi."

Các bạn học khác gật đầu tán thành, mọi người nhìn tôi, ánh mắt hiếu kỳ chờ đợi tôi làm ra trò hề. Còn Tiểu Lan thì tức giận đến mức đỏ cả mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play