6
Tâm trí tôi như được kéo trở về hiện thực, dưới con mắt kinh ngạc của hàng xóm, tôi bước lên chiếc xe sang trọng của dì Giang.
Mẹ kế sáng mắt ngay lập tức rồi làm ra vẻ người lớn trong nhà "Vị phu nhân này, chúng tôi đã nuôi dạy Tống Thời lâu như vậy, cho dù cô là bạn thân của mẹ Tống Thời thì cũng không thể cướp nó đi được chứ, không định đền đáp công nuôi dưỡng Tống Thời sao?"
Giọng nói của dì Giang lãnh đạm, cũng không quá để ý: "Nói đi, bao nhiêu?"
Sự tham lam hiện lên trên khuôn mặt của mẹ kế: "Hai trăm vạn."
Dì Giang cười nhạt một tiếng rồi nói với những người khác: "Đưa cho bà ta, sau này đừng xuất hiện trước mặt Tống Thời nữa, nếu không thì tôi sợ là tôi sẽ cầm cái d.ao phóng lợn mà đâm ch.ết bà đấy. Hiểu chưa?"
Ánh mắt mẹ kế dán chặt vào tấm thẻ ngân hàng. Bà ta gật đầu lia lịa, giọng nói mang theo ý nịnh nọt, không còn cảm giác kiêu ngạo như ngày thường.
"Hiểu, hiểu, hiểu! Nếu cô là bạn thân của mẹ Tống Thời thì chúng ta sẽ giao Tống Thời cho cô. Cô cũng thấy đấy, gia cảnh nhà chúng ta không tốt, nuôi ba đứa nhỏ thật sự rất khó khăn."
Ba tôi do dự không lên tiếng, nhưng hình như ông ta rất sợ dì Giang nên chỉ đứng nhìn thôi chứ không dám nói gì.
200 vạn, ba tôi cũng không cần đứa con gái này, từ nhỏ đến lớn tôi trông chờ điều gì ở chỗ ông ta?
Trình Nguyệt vẫn đang mặc bộ đồ ngủ, khi tôi rời đi, ánh mắt ghen tị của nó như khoét được cả một cái lỗ trên người tôi.
Túi chai nhựa lớn mà tôi vừa nhặt được đang nằm trong tay Tạ Cảnh.
Tạ Cảnh rất khỏe mạnh, túi chai nhựa mà tôi phải chật vật mãi mới mang về được thì cậu ta lại có thể dễ dàng nhận lấy.
Khi tới biệt thự của Tạ gia thì tôi mới ngẩn người, sự tình diễn ra quá nhanh, ngay cả hành lý của tôi cũng chưa kịp thu dọn nữa.
Đột nhiên một bàn tay to lớn đặt lên vai tôi, làm tôi giật mình đến thót một cái.
Tôi ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt đen láy của Tạ Cảnh, tôi khẩn trương mở miệng “Sao… sao vậy?”
Tạ Cảnh cầm theo túi chai nhựa, khóe miệng uể oải cong lên một chút “Đừng vội, một tuần trước mẹ anh mua cho em cả một phòng váy, em không mặc hết được đâu.”
Tôi mở to mắt, cả một căn phòng đầy váy! Không, làm sao anh ta biết tôi đang lo lắng điều gì?
Bình thường tôi rất khó che giấu tâm trạng, suy nghĩ chuyện gì cũng đều hiện lên trên mặt hết.
Tạ Cảnh không bỏ qua sự thay đổi nào trên khuôn mặt tôi, anh cười khẽ đẩy lưng tôi về phía trước “Hoan nghênh về nhà, Tống Thời.”
7
Điều đầu tiên tôi làm khi đến Tạ gia đó là đi tắm.
Sau khi nhặt chai nhựa cả đêm, mặt tôi ửng đỏ lên vì gió lạnh.
Dì Giang đau lòng bảo tôi nhanh nhanh đi tắm nước nóng cho ấm người.
Lúc ngồi trong bồn tắm, tôi vẫn cảm thấy như một giấc mơ, ngay cả tưởng tượng tôi cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến một nơi đẹp như thế này.
Nước tắm ở đây cũng còn sạch hơn so với nước bình thường mà tôi hay uống.
Bên ngoài phòng tắm là một phòng thay đồ, tôi nhìn những bộ quần áo xinh đẹp ở trong đó mà ngẩn người.
Dì Giang quả thực đã mua cho tôi cả một phòng váy. Tôi vỗ vỗ mặt mình, ông trời ơi, đây thực sự không phải là một giấc mơ?
Tôi lau sạch nước trên tay, cẩn thận thay một chiếc váy ngủ mềm mại rồi nhẹ nhàng xoay người đến trước gương.
Quần áo tôi mặc trước đây đa phần đều là là đồ thừa của Trình Nguyệt. Vì thiếu ăn thiếu mặc nên tôi chỉ cao 1m56, ba mẹ lại không mua quần áo mới cho tôi, nên tôi chỉ đành nhặt những bộ quần áo mà Trình Nguyệt không muốn để mặc trên người.
Sau khi thay quần áo xong, tôi thậm chí còn không dám vứt chúng đi, tôi sợ một ngày nào đó tỉnh mộng thì đến quần áo bình thường cũng không có mà mặc nữa.
Trong bữa ăn, dì Giang gắp cho Tạ Cảnh một con cua, nhưng dì lại nhìn tôi trìu mến “Mau bóc đi, Tiểu Tống Thời của chúng ta muốn ăn.”
Dì Giang xúc động sờ sờ mặt tôi "Con thật giống mẹ con. Con không biết đâu, năm đó dì với mẹ con là bạn bè thân thiết. Ông bà ngoại con mất sớm, mẹ con chỉ có người thân duy nhất là dì. Nhưng mẹ con mù quáng quá, nhất quyết đòi gả cho cái thằng cha trên răng dưới dép không được cái nết gì kia. Dì vừa nhìn ba con là đã biết ngay là một con chim ăn hại."
"Dì nhiều lần thuyết phục mẹ con chia tay, nhưng cuối cùng mẹ con lại mời dì đến ăn cưới. Ăn cái rắm, dì còn mặt mũi nào mà đi. Dì nói 10 câu thì đã 9 câu là mắng ba con rồi."
"Cho nên dì mới giận mẹ con, dì ra nước ngoài không thèm liên lạc với mẹ con nữa, bao nhiêu năm nay dì vẫn trách cô ấy vô tâm không chịu cúi đầu, hóa ra mẹ con đã đi rồi, có còn sống đâu mà cúi đầu nữa. Đều do dì, cũng không biết mà điều tra cho cặn kẽ, để cho con phải khổ sở nhiều năm như vậy. Đừng sợ, từ giờ đây sẽ là nhà của con."
Tạ Cảnh bỏ thịt cua đã bóc vỏ vào trong bát của tôi, và tôi cầm cái bát bằng cả hai tay, đây là do Tạ Cảnh tự tay bóc đấy, tôi đúng là có tiền đồ mà.
Khóe miệng Tạ Cảnh cong lên một nụ cười, anh chống cằm nhìn tôi: “Muốn ăn nữa thì anh bóc cho em.”
Dì Giang múc cho tôi chén canh: "Còn nữa, dì và mẹ con lúc còn trẻ đã ước định với nhau, nếu sinh được một nam một nữ thì phải làm thông gia, con còn nhớ rõ không?"
"Khụ, khụ, khụ... "
Thịt cua mắc nghẹn ở cổ họng, Tạ Cảnh vô thức đưa tay lên giúp tôi thuận khí "Bị sặc à?"
Tôi lắc đầu rồi đẩy tay anh ra, Tạ Cảnh tức giận cười lớn, nhưng vẫn tỏ vẻ kiên nhẫn với tôi: "Không thích ông đây à? Anh Tạ của em không dễ chăm sóc người khác đâu."
Lời còn chưa nói hết, dì Giang đã cốc vào đầu Tạ Cảnh một cái:
"Xưng “ông đây” với ai đấy? Không để lại cho Tiểu Tống Thời chút ấn tượng tốt đẹp à? Con bé mà không ưa mày thì mẹ mày cũng không giúp được đâu."
Dì Giang vừa nói vừa dỗ dành tôi như một đứa trẻ "Ôi trời, đều là lỗi của dì cả, thằng này nó dọa con rồi à? Mà khoan đã, hồi đó con đã sinh ra đâu, làm sao con biết được chuyện của dì với mẹ con. Thôi cũng xem như con với Tạ Cảnh có ước định trước, để dì có cơ hội làm mẹ của con."
Tôi uống canh nóng mà dì Giang múc cho tôi, viền mắt có chút ươn ướt, không biết là sặc hay là vì cái gì.
Trước đây khi ở nhà, ngay cả cơ hội được ăn cơm trên bàn ăn mà tôi cũng không có, thi thoảng vào ngày lễ Tết thì mới được ăn thịt một lần. Mẹ kế nói tôi có cơm trắng mà ăn là tốt lắm rồi.
Thực sự tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có người thật lòng quan tâm tôi.
Mẹ ơi mẹ, bạn thân của mẹ thật tốt, ở đây đúng là thiên đường.
8
Tôi đã vào Tạ gia được nửa tháng, cuộc sống ở đây mỗi ngày đều giống như trong mơ vậy.
Dì Giang đã giúp tôi nghỉ việc ở tiệm trà sữa.
"Làm thêm cái gì mà làm thêm? Đứa nhỏ như con thì phải ở nhà để được người lớn cưng chiều."
"Nhưng con đã hứa với ông chủ phải làm hết tháng."
Dì Giang đặt tay lên vai tôi: “Con yên tâm, dì sẽ không để ông chủ của con phải thiệt thòi đâu, dì đã bồi thường đủ rồi, con ngoan ngoãn làm công chúa nhỏ xinh đẹp trong nhà dì đi.”
Ngày chú Tạ về nhà, tôi đứng ở cổng sân ngượng ngùng chào hỏi.
Thấy tôi còn xấu hổ, chú ấy nheo mắt cười rồi đưa cho tôi một phong bao lì xì rất lớn:
"Đây là Tiểu Tống Thời phải không, lớn lên rất xinh đẹp. Mong ước lớn nhất của chú đó là có một cô con gái mềm mại dịu dàng, cuối cùng cũng được giống như ý nguyện."
Tôi mừng rỡ nhận lấy phong bao lì xì dày cộm, đây là lần đầu tiên tôi nhận được lì xì. Khi tôi còn nhỏ, vào dịp năm mới thì họ hàng bên nhà mẹ kế sẽ đến nhà tôi, họ chỉ mừng tuổi cho Trình Đào và Trình Nguyệt, tất nhiên là tôi sẽ không có phần.
Tôi cẩn thận nhìn đi nhìn lại phong bao lì xì "Cảm ơn chú."
Chú Tạ xoa đầu tôi "Không cần cảm ơn, Tiểu Tống Thời thật hiểu chuyện."
Tạ Cảnh cũng rất khác so với người ta đồn đại, nói đúng ra là không giống như lời đồn.
Nghe đồn Tạ Cảnh tính tình không tốt, nhìn ai cũng ngứa mắt, tuyệt đối sẽ không kiên nhẫn nhún nhường với bất kỳ ai.
Nhưng Tạ Cảnh vì để tôi ăn được nhiều hơn mà thấp giọng dỗ dành. Thậm chí là mỗi lần tôi quên sấy tóc, anh lại uể oải dựa vào cửa phòng và đặt máy sấy lên tay tôi “Sao không sấy khô tóc đi?”
"Em quên mất, em không thích sấy tóc."
Giọng nói của Tạ Cảnh có chút lười nhác "Con nhóc xấu xa này đúng là lắm chuyện, sấy tóc đi, ông đây phải đứng nhìn em sấy."
Nghe đồn Tạ Cảnh ở trường trung học A đã quen ngổ ngáo, muốn cho anh cúi đầu nhường nhịn người khác thì còn khó hơn cả lên trời.
Tôi còn biết Tạ Cảnh thường hút thuốc lá, bởi vì đôi lúc anh sẽ vô tình móc ra một cái bật lửa.
Tuy nhiên, vì tôi xuất hiện nên Tạ Cảnh không hút nữa, thuốc lá được đổi thành kẹo mút.
Nhưng sợ là đến tư thế cầm kẹo thì Tạ Cảnh cũng không biết, cách cầm kẹo mút chẳng khác gì đang cầm điếu thuốc lá trên tay.
Một ngày nọ, tôi nhìn thấy anh ấy cầm một cây kẹo mút thì bật cười "Tạ Cảnh."
Tạ Cảnh cà lơ phất phơ nhìn tôi "Làm gì?"
"Anh muốn hút thuốc à?"
Tạ Cảnh hừ nhẹ một tiếng: "Thế nào, còn định quản cả anh?"
Một câu nói đùa lại khiến tim tôi hơi ngứa ngáy, tôi khẩn trương nắm chặt lấy quần áo của mình.
Trời đã hơi nắng, Tạ Cảnh rất tự nhiên ấn vành mũ của tôi xuống.
"Tạ Cảnh, anh không giống mấy lời đồn mà em hay nghe."
Tạ Cảnh bĩu môi "Mấy lời bên ngoài đều là vớ vẩn."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh "Tạ Cảnh, chúng ta trước kia đã từng gặp nhau sao?"
Nếu không thì tại sao anh lại tốt với em như vậy?
Đôi mắt Tạ Cảnh hơi lim dim, hình như anh ấy cười nhẹ và khom người lại gần tôi. Tôi còn tưởng anh ấy sẽ trả lời tôi, nên rướn người về phía trước rồi chăm chú lắng nghe.
Kết quả anh cốc đầu tôi một cái đau điếng.
Tiếng cười truyền xuống từ bên trên "Em tự nghĩ đi."
9
Chỉ trong vòng nửa tháng ở Tạ gia mà tôi đã thay đổi rất nhiều.
Niềm vui hàng ngày của dì Giang là chọn quần áo cho tôi, vì được ăn uống đầy đủ nên khuôn mặt gầy gò của tôi cũng bắt đầu có da có thịt.
Tôi không ra ngoài nhặt ve chai nữa nên làn da cũng mịn màng trắng trẻo hơn.
Tôi soi mình trong gương mà còn tự thấy bất ngờ.
Mọi người ở đây yêu thương tôi vô điều kiện.
Ở cái tuổi chưa được yêu thương, chưa biết yêu thương là như thế nào, thậm chí còn không ai dạy tôi cách bình tĩnh đón nhận tình yêu thương của người khác.
Vậy nên tôi rất bất an, tôi sợ sẽ mất đi những thứ này.
Giống như một đứa trẻ bỗng nhiên được cho kẹo, nó sẽ lo được lo mất, nó sẽ sợ hãi một ngày nào đó cái kẹo sẽ không còn.
Ông trời ơi, con sẽ không mất đi những thứ bên cạnh mình, đúng không?
Dì Giang ghi danh cho tôi vào trường trung học A.
Vào ngày đầu tiên đi học, Tạ Cảnh lái xe máy và đợi tôi ở cửa.
Vừa thấy tôi đi ra, anh hất cằm ra hiệu cho tôi lên xe: “Hôm nay khai giảng nên đừng vội, anh học lớp 11, có đứa nào bắt n.ạt thì phải nói với anh, anh đấm nó một phát ch.ết tươi.”
Tạ Cảnh đội mũ bảo hiểm rồi nhỏ giọng "Có nghe chưa?"
"Em nghe rồi."
Tôi cầm theo cặp sách, nhưng nói thế nào cũng không chịu lên xe.
Tạ Cảnh giống như con công xòe đuôi, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn: "Thất thần đứng đó làm gì? Đi thôi, đừng sợ, anh lái xe từ từ."
Tôi nhìn cái xe đỏ chót rồi gượng cười: “Nhìn ngầu quá”.
Tạ Cảnh nhướng mày: "Nói tiếng người."
Tôi nhỏ giọng phàn nàn: "Em không muốn ngồi, lộ liễu quá."
Tạ Cảnh bị chọc tức đến mức bật cười: "Tống Thời, em lắm chuyện thật đấy."
Tuy nói như vậy nhưng vì anh chân dài nên nhảy một phát là xuống xe ngay, sau đó cầm chìa khóa ném cho quản gia rồi cúi người xuống, rất tự nhiên cầm theo cặp sách của tôi đeo lên trên vai.