1
Tôi là Tống Thời, họ của tôi là mang họ mẹ.
Tuổi thơ của mỗi người có thể rực rỡ màu sắc, nhưng của tôi thì khác, tuổi thơ của tôi chỉ có một màu u ám tối đen.
Mẹ tôi sinh khó, ông trời đã cho bà ấy cơ hội để lựa chọn. Nhưng bà ấy lại quyết định phải cứu sống tôi.
Tôi đã sống, nhưng mẹ còn chưa thể gặp mặt tôi trước khi qua đời.
Mẹ đi rồi, ba tôi buồn đến phát điên, ông ấy không thích tôi, thậm chí nhìn thấy mặt tôi cũng cau có khó chịu.
Một lần nọ uống say, ông ấy chán ghét hỏi tôi "Tại sao người ch.ết không phải là mày?"
Tôi còn nghĩ vì ông ấy quá yêu mẹ tôi nên mới đối xử với tôi như vậy.
Cho đến khi mẹ kế vào cửa, tôi mới biết suy nghĩ trước đây là sai lầm.
Đó là khi tôi mới 6 tuổi, tôi đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ để đun bếp thì ba tôi mở cửa và đưa một người phụ nữ đang mang thai vào nhà.
Đó là lúc hiếm hoi ông ấy cười với tôi: "Tống Thời, đây là mẹ mới của con."
Tay tôi bị bỏng một vết to, nhưng tôi không dám kêu ca tiếng nào, đành ngoan ngoãn chào bọn họ.
Người phụ nữ đang ôm một cô bé trạc tuổi tôi, đó là con gái riêng của mẹ kế, nhỏ hơn tôi 5 tháng tuổi.
Từ lần đầu gặp nhau, tôi đã biết đứa em gái mới này không ưa gì tôi, sau đó thì nó được đổi thành họ của ba tôi, gọi là Trình Nguyệt.
Mẹ kế vào cửa chưa được bao lâu thì sinh ra một đứa em trai, tuổi thơ u ám của tôi mới chính thức bắt đầu.
2
Ba tôi không cho tôi ngồi ăn cùng bàn với họ, còn nói rằng mọi người nhìn thấy tôi sẽ khó chịu, nhưng toàn bộ đồ ăn của bọn họ đều là do một tay tôi nấu.
Đứa em gái Trình Nguyệt rất giỏi lấy lòng ba tôi, so với tôi thì họ càng giống cha con ruột thịt hơn.
Trong nhà có món gì ngon thì Trình Nguyệt sẽ được lấy đầu tiên, kế đến là em trai, cuối cùng là mẹ kế chứ không có phần tôi.
Nhưng tôi rất hiểu chuyện, không ồn ào cũng không khóc nháo, chỉ mong nhận được một chút tình thương từ ba.
Nhưng ông ấy không nhìn tôi thêm được lần nào.
Sau giờ học, mẹ kế bắt tôi nhặt một túi đầy chai nhựa trước khi về nhà nấu cơm ba tôi cũng âm thầm chấp nhận quy tắc chỉ dành cho một mình tôi này.
Tôi không có chỗ dựa, tính cách lại mềm mỏng nên ai trong nhà cũng có thể tùy ý giẫm đạp tôi.
Gia đình này không có chỗ cho tôi, nhưng nơi bọn họ ở là ngôi nhà mà mẹ tôi đã mua trước khi bà qua đời, vậy nên người ra đi đáng lẽ không phải là tôi.
Tôi cố gắng chiếm được tình cảm từ ba nhưng hoàn toàn vô ích. Ở tuổi 17, tôi ngày càng trầm lặng hơn, nhưng thật ra đó chỉ là vẻ bề ngoài.
3
Tôi và Trình Nguyệt vốn dĩ là được học cùng trường, nhưng sau đó bọn họ không cho tôi đi học nữa. Tôi quỳ trước cửa phòng ba tôi cả đêm, đến khi trời sáng thì ba mới mặc quần áo đi ra, rồi nhìn tôi với ánh mắt phức tạp:
"Con là đứa hiểu chuyện, nhưng bây giờ gia đình khó khăn. Em trai con cần tiền để đi học thêm vào cuối tuần. Giờ con cũng đã lớn, dì con muốn con ra ngoài kiếm tiền để giảm bớt gánh nặng cho gia đình."
Hừng đông đã sáng rõ, ánh mặt trời chiếu xuống mọi ngõ ngách xua tan đi bóng đêm. Tôi quỳ trên mặt đất, lần đầu tiên nhìn ba bằng ánh mắt chất vấn dò hỏi.
"Tôi lớn hơn Trình Nguyệt có 5 tháng, như thế không công bằng. Trình Nguyệt đi học được thì tôi cũng có thể đi học. Các người không cần chi trả học phí cho tôi, tự tay tôi kiếm được."
Ba tôi trầm mặc một lát rồi cuối cùng cũng gật đầu, còn sắc mặt của mẹ kế mấy ngày liền đều rất khó coi.
Khi biết tôi sẽ học cùng trường cấp ba với Trình Nguyệt, nó bắt đầu làm ầm ĩ ngay trong bàn ăn "Con không muốn học cùng trường cấp ba với Tống Thời, xấu hổ ch.ết đi được! Mọi người mà biết con có người chị đi nhặt ve chai thì họ sẽ nghĩ thế nào?"
Mẹ kế đưa cho Trình Nguyệt một cái đùi gà: "Nguyệt Nguyệt, đừng nhõng nhẽo, con lớn rồi mà cứ ấu trĩ như đứa trẻ con vậy? Ở trường con cứ giả vờ như không quen biết nó là được."
Trình Nguyệt đẩy bát sang một bên, ánh mắt ghét bỏ nhìn tôi: "Con mặc kệ, con không muốn học cùng trường với chị ta, con sẽ không đi học đâu!"
Mẹ kế nghe vậy liền vội dỗ dành "Nói bậy bạ gì đấy? Con còn nhỏ, không đi học thì biết làm sao?"
Sau đó bà ta lại trừng mắt nhìn tôi: "Có vài người cũng thật là, cứ nhất quyết phải học cùng trường với Nguyệt Nguyệt mới chịu cơ. Thấy người ta có cái gì là ghen tức đỏ mắt, muốn mình cũng có cho bằng được. Đã ăn ở không mất tiền lại còn không biết ơn."
Khi đó tôi đang xếp bánh bao vào túi, định ra quảng trường để nhặt ve chai.
Lúc này các bà lão mới ra quảng trường khiêu vũ.
Ba tôi thấy tôi im lặng thì nhíu mày "Tống Thời, sao con nhất quyết đòi học cùng trường với em? Con không đổi được à?"
Tôi cầm lấy cái túi rồi nhìn ông ta “Ba có thể tự tra thành tích của tôi, tôi được cử đi học, học phí được miễn toàn bộ. Còn Trình Nguyệt của các người phải tốn mấy vạn mới được vào trường.”
Nói xong tôi xách túi đi thẳng ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng ném bát đĩa loảng xoảng ở bên trong.
4
Trời về đêm hơi lạnh, bộ quần áo tôi mặc trên người khá mỏng và cũ kỹ, cúc áo đã cài đến tận cổ nhưng gió đêm vẫn làm tôi run lên cầm cập.
Tôi nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời.
Nhưng ông trời ơi, liệu có bao giờ nhìn thấy cuộc sống của tôi bây giờ không?
Lúc đó mẹ tôi thực sự mù quáng, lại còn cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè chỉ vì một người đàn ông như ba tôi.
Đừng khóc, tôi không được khóc, nếu khóc thì là thua cuộc.
Ngay lúc tôi đang cố kìm nước mắt, một đứa em trai chạy lại kéo áo tôi: “Chị, mẹ em hỏi chị có muốn lấy cái chai này không?”
Ta nhìn cậu bé đó 2 giây, sau đó không kìm lại được mà bật khóc “Huhu”.
Em trai nhỏ bị tôi dọa sợ, cái miệng nhỏ nhắn hơi mếu, vừa đưa cái chai trên tay cho tôi rồi khóc chạy đi mất.
Mà tôi lại vừa khóc vừa nhặt chai nhựa, ngay cả một thằng nhóc cũng tốt hơn là ba tôi.
Khóc cũng khóc xong, túi ve chai cũng đã đầy. Tôi mang theo túi lớn túi nhỏ trở về, nhưng vừa về đến cửa nhà thì nhìn thấy một dàn xe hơi đang đậu giữa con hẻm nhỏ.
Tôi đếm thì có tới hơn 10 chiếc xe.
Ánh đèn pha làm chói mắt tôi, tôi vô thức đưa tay lên che mắt mình lại.
m thanh của đoàn xe lớn đến nỗi khiến những người hàng xóm tò mò chạy ra hóng chuyện.
Ba và mẹ kế của tôi cũng ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài.
Tôi rẽ sang một bên vì sợ chắn đường đoàn xe, nhưng chiếc xe sang trọng dẫn đầu bỗng nhiên dừng lại ngay trước mắt tôi.
Một người phụ nữ mặc chiếc áo lông đắt tiền bước xuống xe, dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng nhan sắc vẫn còn mặn mà xinh đẹp.
Khi đôi giày cao gót chạm đất, dì ấy tháo kính râm ra và chạy đến ôm tôi:
"Bảo bối, cuối cùng dì cũng tìm được con rồi! Dì là bạn thân nhất của mẹ con đây, dì không đồng ý cho mẹ con ở bên thằng đàn ông ngu đần đó, mẹ con giận dì lâu lắm rồi. Dì còn chờ mẹ con về tìm dì, nhưng không ngờ là mẹ con đã mất. Chỉ trách dì không điều tra rõ ràng, để con phải chịu khổ lâu như vậy."
Dì ấy nắm lấy tay tôi xoa xoa, ánh mắt đầy xót xa: “Sao tay con lạnh thế con, dì sưởi ấm cho con nhé?”.
Sự quan tâm đột ngột đó khiến tôi bất ngờ, nhưng đó là kiểu quan tâm mà trước đây tôi chưa từng nhận được, nên tôi nhìn vào mắt dì ấy và cẩn thận gật đầu.
Người phụ nữ sưởi ấm tay cho tôi, thản nhiên chỉ vào người bên cạnh "Thằng này là con trai dì, con nhìn xem có ưng nó không? Nếu ưng thì cưới nó đi, dì có thể trở thành mẹ của con."
Sau đó tôi mới đưa mắt ra đằng sau, và nhìn thấy là một chàng trai cao lớn.
Cậu ta thản nhiên dựa vào chiếc xe hơi sang trọng, một tay đút túi quần, dù chỉ mặc áo phông trắng đơn giản những vẫn cực kỳ đẹp trai.
Tôi nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu ta rồi bất chợt ngẩn người.
Đây không phải là Tạ Cảnh, là “trùm trường” không ai dám chọc tới ở trường trung học A sao?
"Nhìn xem, con trai dì đấy." Người phụ nữ vẻ mặt trìu mến nhìn tôi.
Tôi cầm túi đồ trên tay, ngơ ngẩn một lúc lâu mới từ từ mở miệng “Con không tin đâu”.
Chàng trai bật cười tựa vào cửa xe, khóe miệng cong lên, tựa hồ như rất vui vẻ.
Cậu ta bước lên và đi về phía tôi, sau đó đưa tay ra nhận lấy chiếc túi ve chai lớn mà tôi đang cầm.
Cậu ta không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của tôi, chỉ nhìn tôi với đôi mắt đầy ý cười.
Thanh âm của cậu ta trầm thấp lại có chút uể oải "Lại gặp nhau rồi, bạn học."
5
Lần đầu tôi gặp Tạ Cảnh mới chỉ nửa tháng trước, là vào một buổi chiều rất bình thường.
Hôm đó tôi tan làm từ quán trà sữa trở về. Tôi đi đôi giày trắng cũ kỹ, cầm theo chiếc túi nylon đi nhặt ve chai để bán lấy tiền.
Sân thể thao gần đó có nhiều người chơi bóng rổ, vậy nên có rất nhiều chai nhựa.
Vì tôi chú tâm nhặt chai nhựa nên không để ý có một quả bóng bay tới đập vào đầu mình.
Khi tôi đứng lên, đầu tôi hơi choáng váng và tôi lảo đảo một chút.
Một bàn tay to lớn bất chợt nắm lấy cổ tay tôi.
“Đứng vững được không?” Một giọng nam âm trầm dễ nghe.
Tôi nhìn lên, trước mắt tôi là một khuôn mặt cực kỳ dễ nhìn.
Tôi ngây người nhìn cậu ta, ôi mẹ ơi, con nhà ai mà đẹp trai thế, có khi là người đẹp trai nhất mà tôi từng thấy. Chắc là cậu ta mới chơi bóng rổ xong, tóc phía trước còn hơi ướt, trên cổ tay vẫn còn đeo băng bảo vệ, xuyên qua lớp áo thun còn thấp thoáng hiện ra cơ bụng săn chắc.
Tim tôi bất chợt run lên một chút, tôi vội vàng giật tay ra "Không sao, cảm ơn cậu."
Chàng trai dừng lại nhìn tôi, vô thức xoa xoa những ngón tay vừa nắm cổ tay tôi.
Chai lọ vương vãi trên mặt đất, cậu ta ném quả bóng cho người bên cạnh, sau đó cúi xuống giúp tôi nhặt hết chai nhựa trước vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người.
Khi đứng dậy, cậu nhích một bước để che nắng cho tôi: “Chỗ chúng tôi có rất nhiều chai nhựa, cậu có muốn lấy không?”
Tôi ngây người nhìn cậu ta rồi gật đầu: “Có được không?”
Bạn học này tốt bụng thật đấy.
Cậu ta nhìn tôi rồi bật cười "Tất nhiên là được."
Cậu ta đá người bên cạnh một cái "Nhìn cái gì mà nhìn? Cậu đi nhặt tất cả vỏ chai nhựa về đây, chai nào chưa hết thì bắt bọn nó uống bằng hết rồi mang về đây."
Người bên cạnh tròn mắt kinh ngạc: "Anh Cảnh, hôm nay anh bị làm sao đấy?"
Chàng trai liếc cậu ta một cái: "Tôi hôm nay thế nào?"
Cậu ta nuốt nước bọt: "Không có gì, em… em đi bắt bọn nó uống nước."
Thế là chỉ trong vòng năm phút, cậu ta đã thở hổn hển chạy về, và cái túi nylon to bằng cái túi thức ăn cho lợn của tôi đã đầy ắp những vỏ chai.
Khi tôi định rời đi, chàng trai bên cạnh giơ tay định giúp tôi, nhưng tôi vội vàng từ chối: “Tôi, tôi tự làm, cảm ơn cậu, bạn học…”
Cậu ta nhướng mày rồi cúi xuống buộc túi cho tôi: “Được, đi từ từ thôi kẻo ngã, nhớ phải nhìn đường”.
Tôi gật đầu, sau đó cầm theo chiếc túi và bước đi.
Nhưng vừa đi được vài bước thì cậu ta lại gọi tôi lại.
Tôi quay lại nhìn, cậu ta đút một tay vào túi, đưa tay lên gãi gãi đầu rồi nói: “Mai cậu vẫn có thể đến đây, ngày nào chúng ta cũng ở đây”.
Tôi nở nụ cười: "Hiểu rồi, cảm ơn bạn học!"
Tôi xách túi chầm chậm đi về nhà, khi đi qua một góc phố, một nhóm nữ sinh và cả Trình Nguyệt từ đâu chạy ra ngăn tôi lại.
Nữ sinh dẫn đầu rất xinh đẹp, cô ta mặc một chiếc váy sang trọng nhưng khuôn mặt thì cau có khó chịu "Giỏi giả vờ thật đấy, lại còn nói chuyện với Tạ Cảnh, cô cũng xứng sao?"
Cô ta đá chiếc túi đựng của tôi, những chai nhựa vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
Trình Nguyệt từ phía sau ngon ngọt lên tiếng: "Chị Xuyến, để em theo dõi cô ta cho, nếu còn dám quyến rũ Tạ Cảnh nữa thì em sẽ nói cho chị, để chị đi xử cô ta."
Tôi nhìn ánh mắt Trình Nguyệt căm hận nhìn tôi, từ lúc đó tôi mới biết, nam sinh vừa giúp đỡ tôi lên là Tạ Cảnh.
Tôi đã từng nghe nói về Tạ Cảnh rất nhiều lần, cậu ta ở Miên Thành rất nổi danh.
Tạ Cảnh học hơn tôi 1 lớp, thành tích học tập rất tốt, tướng mạo ưa nhìn nhưng rất côn đồ, tính tình lại còn hung dữ.
Tạ Cảnh còn hay gây chuyện đ.ánh nhau, nói chung tin đồn về cậu ta rất nhiều, tốt có mà xấu cũng có, ở Miên Thành hầu như ai cũng biết đến cái tên Tạ Cảnh.
Ở trường trung học A chưa ai dám chọc vào “trùm trường” này, đừng nói là mấy đứa học sinh xuất thân từ trường làng như chúng tôi.
Từ đó về sau, tôi cũng không dám đến sân bóng đó để nhặt chai nhựa nữa.