[Zhihu] Vừa Hay Đúng Lúc

Phần 4


1 năm


15.

Đúng lúc đó thì có người gõ vào cửa phòng bao, mọi người đều hướng sự chú ý về phía cửa, một bạn học nào đó kêu lên "Tạ Cảnh! Đó là Tạ Cảnh!"

"Tại sao anh ấy lại tới đây? Ở đây có ai quen biết Tạ Cảnh à?"

Tạ Cảnh lơ đãng vuốt ve đồng hồ đeo tay, anh nghiên người dựa vào cửa rồi nhìn thẳng vào tôi, trong mắt lộ rõ ​​ý cười: “Tống Thời, sao không đợi anh?”

Tôi ngơ ngác “Sao anh lại ở đây?

Tạ Cảnh nhẹ giọng "Tới làm chỗ dựa cho em"

Phòng bao lại rơi vào im lặng, chỉ là lúc này mọi người cũng không dám nói gì. Tuy rằng thái độ của Tạ Cảnh vẫn lạnh nhạt, nhưng ai cũng biết đến những tin đồn liên quan đến Tạ Cảnh, tốt nhất là không nên chọc vào người này.

Bầu không khí bắt đầu hơi khó xử, Tạ Cảnh tự ý ngồi xuống bên cạnh tôi "Có muốn ăn không? Ăn no về nhà sớm."

Tôi gật gật đầu rồi chỉ vào con tôm.

Những người vừa chỉ trỏ chế giễu tôi khi nãy, bây giờ lại ngoan ngoãn im miệng không dám quấy rầy Tạ Cảnh lột tôm.

Buổi họp lớp diễn ra rất suôn sẻ, tất nhiên là chỉ có mình tôi nghĩ vậy.

Khi nãy tôi có uống rượu nên lúc trở về có hơi choáng váng.

Tạ Cảnh một tay đút vào trong túi, một tay nắm lấy cổ tay tôi, thái độ như một người cha già đang cằn nhằn con trẻ "Chậm thôi kẻo ngã. Có muốn anh cõng không?"

Tôi ngước lên cười ngoan ngoãn: "Không."

Tạ Cảnh nhìn tôi rồi đưa tay lên che mắt tôi, sau đó khó chịu nhìn sang chỗ khác: “Đừng nhìn anh như vậy.”

Tôi nghiêng đầu qua bàn tay rồi nhìn anh "Tại sao lại không được?"

Giọng nói của Tạ Cảnh đột nhiên lại khàn khàn: "Bởi vì em ngoan ngoãn như thế, anh Tạ của em chịu không nổi."

Tôi nấc lên toàn hơi rượu “Dì Giang nói em rất hiểu chuyện.”

Tạ Cảnh nhéo má tôi một cái, bất đắc dĩ thở dài: “Đồ vô tâm, mấy ngày nay em luôn tránh mặt anh, đừng tưởng anh không biết.”

Vừa nói, anh vừa cúi đầu xuống sát tôi: “Đừng chiến tranh lạnh với anh, được không?”

Không biết là bởi vì giọng nói của Tạ Cảnh quá mê hoặc, hay là vì tôi đã uống say bét nhè, khi nhìn thấy khuôn mặt ở quá gần thì tôi liền đưa tay sờ sờ, sau đó kiễng chân lên hôn anh một cái.

Tạ Cảnh lập tức sững người, trong mắt anh có cảm xúc gì đó mà tôi không thể hiểu được, giống như là đang cố tình đè nén.

Thanh âm của Tạ Cảnh hơi khàn, hai tay to lớn ôm lấy sau gáy của tôi: "Tống Thời, em biết mình đang làm gì không?"

Tôi ngoan ngoãn trả lời "Em biết!"

Ánh mắt Tạ Cảnh nhìn xuống môi tôi "Ngày mai tỉnh rượu, em có nhớ được chuyện hôm nay không?"

"Nhớ được."

"Được, đừng gạt anh."

Đêm đó tôi đã có một giấc mơ, sáng hôm sau khi tỉnh lại thì đôi môi tôi đã sưng vù.

16

Vào ngày sinh nhật thứ 18 của tôi, người mẹ kế đã lâu không gặp bỗng nhiên lại đến Tạ gia, trên tay còn cầm theo cả một món quà.

Bà ta nhìn căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Tạ, trong mắt lộ ra vẻ tham lam không chút che giấu.

Bà ta nhìn tôi rồi ngượng ngùng cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn.

"Tống Thời, là mẹ đây! Hôm nay là sinh nhật của con, mẹ vất vả lắm mới dành ra được chút thời gian rảnh để đến gặp con, con cũng không hoan nghênh mẹ một chút à? Mẹ cũng muốn dẫn 2 đứa em của con đến đây, nhưng không hiểu sao mà 2 đứa nó vừa nghe tới Tạ gia thì đã run lên bần bật, chắc là hôm qua gặp ác mộng rồi.”

Mẹ kế đặt những món quà rẻ tiền lên bàn rồi ngồi xuống ghế sofa.

Mông bà ta vừa chạm vào sofa, dì Giang đã chạy tới kéo bà ta lên rồi phủi phủi sofa "Hừ, xui quá, cái sofa này đúng là xui xẻo!"

Mẹ kế liền khó chịu "Chị Giang, chị làm sao vậy? Người tôi đâu có bẩn."

Dì Giang cũng không thèm nhìn bà ta “Không hoan nghênh cô đến đây.”

Chú Tạ bật cười rồi vỗ vỗ trán dì Giang: “Đừng làm loạn.”

Mẹ kế không ngờ dì Giang lại thẳng thắn như vậy, cũng không thèm nể mặt bà ta, sắc mặt bà ta liền trở nên xấu xí.

"Tống Thời này, ngoài việc đến chúc mừng sinh nhật cho con thì mẹ còn có chuyện quan trọng nữa. Con xem, hiện tại con sống rất tốt, nhà cao cửa rộng lại có người hầu. Nhưng ba con và chúng ta vẫn phải sống trong căn nhà tồi tàn kia, con có thấy rất đáng thương không?"

Mẹ kế nhìn tôi chờ đợi, nhưng tôi chỉ nhìn bà ta rồi nhẹ giọng đáp: “Không liên quan gì đến tôi”.

Mẹ kế lập tức tái mặt "Mày... mày, mày nói cái gì vậy? Tao nể mặt mày quá rồi phải không? Tại sao mày ích kỷ như vậy, mày được sống vui vẻ còn bọn tao phải chật vật khổ sở. Mau thu xếp cho chúng tao mấy gian phòng đẹp đẹp vào, có nghe chưa?"

Vẻ mặt tôi không chút thay đổi "Không."

Mẹ kế tức giận run cả người, bà ta vừa nói vừa vỗ ngực để thuận khí "Mày… tao mặc kệ, mày không sắp xếp chỗ ở cho chúng tao, ngày mai tao về sẽ hủy hết thanh danh của mày, tao sẽ nói với mọi người mày là một con sói bắt trắng vong ân phụ nghĩa, mày có tin không?"

Trước đây tôi từng rất sợ bà ta, nhưng bây giờ thì không sợ nữa. Bởi vì tôi có chỗ dựa, luôn có những người sẵn sàng đứng ra để bảo vệ cho tôi.

Những gì mà bà ta nói cũng chẳng gây ra một chút sóng gió gì, tôi thậm chí còn ngồi xuống và chậm rãi đáp "Không tin."

"Mày nói bậy bạ cái gì vậy! Tống Thời, mày học cái thói ấy ở đâu ra? Mày có tin tao xé rách miệng mày ra không?"

"Không tin."

"Đồ mất dạy này."

Mẹ kế tức giận đến mức không biết phải làm sao, sắc mặt bà ta tái mét. Bà ta xắn tay áo lên và định lao vào đ.ánh tôi.

Đúng lúc đó, cánh cửa đột ngột được mở ra.

17

"Đủ rồi! Gây chuyện đủ chưa?"

Sau đó là một cái tát giòn tan.

Tôi chưa bao giờ nghĩ là ba tôi sẽ đến đây, càng không nghĩ đến là ông ta sẽ ra tay đ.ánh mẹ kế, bởi vì từ trước đến giờ người mà ông ta đ.ánh sẽ chỉ là tôi.

Nhưng hình như ông ta đã trở nên rất hốc hác, khuôn mặt đã già đi so với trước đây rất nhiều, ánh mắt ông ta nhìn tôi lộ rõ vẻ hối hận.

"Xin lỗi Tống Tống, ba đã không trông chừng bà ta, để con phải tủi thân rồi."

Tôi sững người một lúc, chắc hẳn khi tôi đi rồi thì ông ta sẽ phải cáng đáng những công việc của tôi. Bởi vì mẹ kế không giúp việc nhà được, trước đây bọn họ có thể tùy ý hành hạ tôi, nhưng vì tôi đi rồi nên đến lượt ba tôi phải làm hết.

Vừa kiếm tiền vừa phải làm việc nhà chắc là vất vả lắm.

Nhưng 10 năm nay tôi đã phải sống khổ sở như vậy mà không dám kêu ca tiếng nào.

Mẹ kế bị tát cho lệch mặt, bà ta nhìn ba tôi với ánh mắt không thể tin nổi "Sao ông dám đ.ánh tôi? Trước đây ông từng hứa cái gì? Là ai sinh con trai cho ông? Là ai sinh con cho ông khi ông vẫn còn có vợ? Là tôi, đều là tôi…"

Ba tôi bịt miệng bà ta lại, mẹ kế bây giờ mới nhận ra là mình đã lỡ lời.

Ba tôi xấu hổ nhìn tôi “Tống Thời, ba không biết bà ta tới đây tìm con, bây giờ ba sẽ đưa bà ta về, con đừng nóng giận.”

Tôi không đáp lại, trên mặt cũng không có chút thay đổi nào mà chỉ yên lặng đứng nhìn ông ta. Nhưng bàn tay nắm lại thành nắm đấm, tôi siết chặt như muốn cắm móng tay vào trong da thịt.

Mẹ ơi, mẹ lấy nhầm người rồi, ông ta là một lão già tồi tệ. Ít ra bây giờ mẹ cũng không phải chứng kiến cảnh này, nếu không thì mẹ sẽ đau lòng ch.ết mất.

Đột nhiên có một bàn tay to lớn nắm lấy tay tôi, Tạ Cảnh nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang siết chặt của tôi ra. Anh nắm chặt tay tôi rồi nhẹ giọng “Đừng tự làm đau mình, lát nữa nếu vẫn không thoải mái thì nhéo tay anh.”

Tạ Cảnh không thèm nhìn ba tôi và mẹ kế, chỉ chuyên tâm quan sát bàn tay tôi: “Sau này nếu các người còn dám động đến Tống Thời, Tạ gia sẽ không để các người có chốn dung thân ở đất Miên Thành này.”

Tạ Cảnh nói chuyện tùy ý, nhưng giọng điệu mang theo ý đe dọa rõ ràng.

Dì Giang cũng rất kích động: "Đúng! Ngày mai phải thuê máy xúc đến múc cả nhà họ đi, rồi xây nhà vệ sinh lên chỗ đó."

Ba tôi lập tức gật đầu khom người: “Để tôi đưa bà ta đi, tôi đưa bà ta đi ngay.”

Tôi nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, không hiểu sao lại hét lên ba chữ:

“Thẩm Thúy Hoa!”

Đó là tên đầy đủ của mẹ kế.

Bà ta tức giận quay người lại: "Sao mày dám gọi thẳng tên tao, đồ khốn kiếp!"

Tôi khẽ cười: “Có một chuyện tôi vẫn luôn muốn nói.”

Mẹ kế nhìn tôi, sốt ruột nói: “Nói vớ vẩn cái gì?”

Tôi nhẹ nhàng mở miệng, nhấn mạnh từng chữ "Trông bà rất ghê tởm."

Đây là suy nghĩ đầu tiên khi tôi nhìn thấy bà ta vào năm 6 tuổi, và đến tận năm tôi 18 tuổi thì suy nghĩ này vẫn không thay đổi.

Mẹ kế bị chọc giận đến mức đỏ mặt "Mày đi ch.ết đi! Mày học đâu ra mấy lời đó? Mày nói nhảm! Mày nói nhảm!"

Ba tôi dùng sức kéo mẹ kế ra, từ đằng xa vẫn vọng lại giọng gào thét chói tai của bà ta.

Tôi nghĩ cuộc sống của ba tôi sau này chắc hẳn sẽ không dễ dàng gì, nhưng bọn họ đã sống với nhau nhiều năm như vậy, quả thực là xứng đôi vừa lứa, là một cặp trời sinh.

18

Vào ngày sinh nhật lần thứ 20 của tôi, Tạ gia đã tổ chức một bữa tiệc đính hôn hoành tráng cho tôi và Tạ Cảnh.

Sau khi tiệc tàn, khách khứa ra về hết, một bóng người quen thuộc lặng lẽ đợi ở cổng nhà Tạ gia.

Đó là ba tôi, ông ta ngượng ngùng trong bộ vest cũ kỹ nhưng chỉnh tề, hình như trên tay còn đang cầm một vật gì đó.

Ông ta thấy tôi đi tới thì ánh mắt cẩn thận nhìn tôi.

"Tống Thời à, nghe nói hôm nay con đính hôn, đây là ngày trọng đại, ba sợ con căng thẳng nên chủ động đi thăm con."

Nghe đến đây, tôi bất chợt sững người.

Tay tôi đột nhiên bị một bàn tay ấm áp bao bọc, Tạ Cảnh siết chặt lòng bàn tay tôi, giúp tôi bình tĩnh trở lại.

Tôi nhẹ nhàng nói: “Cám ơn, nhưng tôi không căng thẳng”.

Ba tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng lại thận trọng đưa tấm thẻ trong tay cho tôi: “Tống Thời, ba thật vô dụng, ba không có gì cho con cả. Tiền trong thẻ này không nhiều nhưng cũng là tấm lòng của ba, con dùng tạm làm của hồi môn nhé.”

Ánh mắt hi vọng, giọng điệu quan tâm, tất cả đều là sự thật. Nhưng bây giờ tôi đã không cần nữa.

Tôi đưa tấm thẻ lại cho ông ta, thái độ lễ phép mà xa cách: "Cám ơn ngài, nhưng tôi họ Tống, không phải họ Trình. Tôi sẽ tự kiếm tiền để chuẩn bị của hồi môn, ngài không cần lo lắng. Trời sắp mưa rồi, ngài nhanh chóng cầm ô rồi về đi."

Ánh sáng trong mắt ba tôi dần mờ đi, giọng ông ta bắt đầu nghẹn ngào: “Tống Tống, con sẽ không bao giờ tha thứ cho ba phải không?”

Tôi cười: “Ngài chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tôi, làm sao tôi có thể tha thứ cho ngài?”

Ông ta rời đi, bóng lưng cô đơn và chán nản, giống như đã thực sự nhận ra lỗi lầm của mình.

Suốt 17 năm trời tôi khao khát tình cha, chỉ có điều tình thương này đến quá muộn.

Đến muộn rồi thì thôi, ông ta đã không còn xuất hiện trong cuộc đời của tôi nữa.

Tôi cũng sẽ tiếc nuối vì chưa từng được ngồi trên vai ba tôi để nhìn ra thế giới.

Nhưng tôi yêu thế giới này, vì mẹ tôi đã cược bằng cả tính mạng của mình để tôi có được cơ hội sống, tôi không thể để mẹ cược thua.

Bà ấy đã cố gắng hết sức để cho tôi sự sống, và tôi phải sống một cuộc đời bình an.

-----------------------

Nhưng chỉ được mấy tuần sau thì mẹ kế lại đến ầm ĩ trước cửa nhà Tạ gia. Nghe bảo đứa con trai bảo bối Trình Đào của bà ta không biết chơi đùa ở trường kiểu gì mà bị ngã rất nghiêm trọng.

Lúc đầu còn tưởng chỉ bị ngã không nặng lắm, nhưng khi đưa vào viện thì bác sĩ mới thông báo: Cú ngã này của Trình Đào gây ra vỡ thận phải nên thận bên phải cần phải cắt bỏ.

Không nói đến ba tôi và mẹ kế, ngay cả mọi người xung quanh cũng ngạc nhiên, chỉ ngã một cái thôi mà cũng vỡ thận.

Vậy nên mẹ kế đến tìm tôi, ý bảo tôi và Trình Đào có quan hệ huyết thống, biết đâu thận của tôi lại phù hợp với nó thì sao. Bà ta đứng trước cửa Tạ gia, vừa khóc vừa trách mắng tôi rồi lại than thở con trai mình số khổ.

“Thế sao bà không tự đi xét nghiệm thận của con gái bà ấy, đến tìm con gái tôi làm gì?” Dì Giang không cho tôi ra ngoài mà trực tiếp bước ra cửa.

“Trình Nguyệt nó còn nhỏ lại gầy yếu, lấy thận rồi thì nó sống làm sao?”

“Con gái bà là con vàng con bạc, còn con gái tôi là cục rác dưới lòng mương à? Con gái tôi không có nghĩa vụ gì với con trai mấy người. Không có thận gì hết, cũng đừng mong moi được đồng nào, bà còn không đi nữa là tôi hốt cả nhà bà ra khỏi Miên Thành đấy.”

Dì Giang cũng không thèm cãi cọ với mẹ kế, dì liền gọi bảo vệ với cảnh sát đến múc bà ta đi.

Tôi còn nghe các bạn học kể là hôm đang họp lớp thì thấy mẹ kế đến lôi Trình Nguyệt đi đến bệnh viện.

Không ai biết thận của cô ta có phù hợp không, nhưng lúc về nhà thì thấy ba tôi và mẹ kế cãi nhau rất to, hóa ra lúc xét nghiệm m.áu thì mới biết Trình Nguyệt không phải con ruột của ba tôi.

Ba tôi ngoại tình lúc mẹ tôi đang mang thai tôi, cưng chiều đứa con gái này đến mức ép tôi phải rời khỏi nhà. Cuối cùng lại thành một trò hề, con gái ruột không nhận ba, mà mình lại nuôi con tu hú trong nhà suốt mười mấy năm.

Trình Nguyệt vì sợ quá nên phải bỏ nhà đi biệt xứ, trên người cô ta không có tiền cũng không bằng cấp, cũng không rõ sau này cô ta định sống tiếp kiểu gì nữa.

Mà có lẽ mẹ kế cũng không nỡ để nửa đời sau của Trình Đào phải sống khổ sở. Bà ta phải bán vội căn nhà với giá rẻ để có tiền chạy chữa, dì Giang biết đó là nhà cũ mà mẹ tôi mua nên ẩn danh để nhờ người mua lại.

Không chỉ phải bán nhà mà mẹ kế còn phải vay nợ bên ngoài để chữa trị cho Trình Đào, nhà họ Trình táng gia bại sản. Con gái bỏ trốn, vợ chồng bỏ nhau, cả đời sống trong nợ nần chồng chất.

Thôi cũng là trời xanh có mắt, bọn họ từng đối xử với mẹ con tôi như thế nào thì bây giờ phải nhận lại quả báo như thế ấy.

-------------------------------------------------------------------------

(Từ đầu đến đoạn này là do sốp bịa ra, lấy ý tưởng từ bộ “Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ” của tác giả Tiểu Hài Thích Ăn Đường, còn đoạn sau mới là truyện gốc, chin cảm ơn.)

-------------------------------------------------------------------------

19

Trên bàn có một cuốn nhật ký đã mở, trang giấy cũ kỹ đã ố vàng, trên đó ghi lại những lo lắng bất an của tôi vào năm tôi 10 tuổi.

Ngày 29 tháng 12, ngày nắng đầu tiên của mùa đông.

Chủ đề: Sinh nhật buồn.

Hôm nay là sinh nhật của tôi, nhưng không một ai nhớ.

Hôm nay tôi vẫn mặc một chiếc áo khoác không đủ dày, vẫn phải ra ngoài để nhặt ve chai, tôi bước ra cửa trong trời đông lạnh giá mà ba tôi cũng không gọi lại.

Hai bàn tay tôi đỏ bừng và nứt nẻ vì lạnh giá.

Chú chó hoang Tiểu Hoàng đi theo sau tôi, một tay tôi cầm chiếc túi rách nát, tay kia lấy ra chiếc bánh màn thầu duy nhất rồi đưa cho Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng kêu lên vài tiếng, tôi liền hỏi nó: "Tiểu Hoàng, nếu hôm nay tao nhặt đầy túi ve chai thì có phải ba sẽ yêu tao hơn một chút không?"

Tiểu Hoàng vừa muốn kêu lên, tôi lại thở dài: "À, quên đi, đến tao cũng không tin nữa."

Mùa đông năm đó rất lạnh, tôi ôm chặt lấy Tiểu Hoàng: "Tiểu Hoàng, mày có tin sau này sẽ có ai đó yêu thương tao không? Dù tao có làm sai điều gì, người đó vẫn sẽ thương yêu bảo vệ tao vô điều kiện."

Tiểu Hoàng còn chưa kịp kêu lên, tôi lại lắc đầu thở dài: “Tao cũng không tin.”

Tôi nhìn những nét chữ non nớt của mình ngày xưa mà thầm bật cười thành tiếng.

Năm 10 tuổi, tôi không chắc tương lai của mình sẽ thế nào, nên đã hỏi một con chó hoang: "Sau này có ai yêu thương tao không?"

Nhưng con chó hoang cũng bị người ta vứt bỏ, nó cũng sống cô độc nhiều năm trên thế giới này, và nó cũng không thể đáp lại được câu hỏi của tôi.

Bây giờ tôi suy nghĩ một chút, cuối cùng cầm bút ghi dòng cuối cùng trong nhật ký - Phải, nhưng bây giờ đã khác xưa, giờ tôi cũng đã học được cách để tự yêu lấy chính mình.

Nhật ký trang kế tiếp còn có một câu, nét chữ vẫn còn mới - đó là nét bút của Tạ Cảnh năm 21 tuổi.

Anh ấy viết cho Tiểu Tống Thời năm 10 tuổi - Phải, mãi mãi về sau, Tạ Cảnh sẽ yêu thương Tống Thời.

20

Hai năm nữa trôi qua, Tạ Cảnh, người ít khi cập nhật trang cá nhân lại bất ngờ đăng bức ảnh chụp hai cuốn sổ đỏ, kèm theo dòng cap "Được như ý nguyện."

Mọi người đều cười cợt "Anh Cảnh còn trẻ mà đã phải kết hôn?"

Vì vậy sang ngày thứ hai, các bạn học ngày xưa đều truyền tai nhau, rằng Tạ Cảnh “con cưng của trời” cuối cùng đã cưới được cô gái mà anh luôn đặt nơi đầu quả tim.

Giữa mùa hè tiếng ve kêu không dứt, sau khi tuyết tan thì trời lại nắng, lòng người ấm áp như những câu chuyện tình, nơi mà người ta yêu và được yêu.

Cuộc đời mỗi người đều có những vết nứt, nhưng sau nhiều năm, ai rồi cũng chờ đợi được ánh sáng của riêng mình.

Hy vọng chúng ta vĩnh viễn chân thành thiện lương.

CHÍNH VĂN HOÀN


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play