Hai mắt Thẩm Dao San đờ đẫn, chỉ nhỏ nhẹ lặp lại "Anh cứu em với được không? Em sắp chết rồi."

Phương Quýnh lấy lại bình tĩnh, thương lượng với người kia, "Chúng ta đi tìm đại thần đi, Phong Khải thâm sâu khó lường, Lạc Văn Hiên thì rất thông minh. Hai người họ chắc chắn sẽ có biện pháp."

Thẩm Dao San không rõ ý kiến, Phương Quýnh kéo tay cô ra cửa. Triệu Lai Trí vẫn nằm trên giường không hề nhúc nhích, tiếng động lớn mới này như thế mà chú ta vẫn một mực ngủ say.

Phương Quýnh kéo Thẩm Dao San, vừa đi vừa quay đầu lại an ủi cô, "Không sao, hai người họ chắc chắn sẽ có biện pháp, em đừng lo." Cậu vừa mở cửa ra, cô bé váy trắng đứng ngay ngoài cửa.

Phương Quýnh sợ đến nỗi ngậm miệng, nháy mắt buông tay Thẩm Dao San.

"Chị ơi, tối rồi mình không ngủ còn muốn đi đâu thế ạ? Tiểu Điệp đợi chị lâu lắm rồi." Tiểu Điệp chẳng để ý đến Phương Quýnh, chỉ lạnh lùng nhìn Thẩm Dao San.

Thẩm Dao San không kìm được sợ hãi trong lòng, sụp đổ gào khóc "Xin cô, tôi xin cô, làm ơn tha cho tôi, làm ơn tha cho tôi với...."

Cơ thể cũng tựa như mất đi lực chống đỡ, quỳ sụp trên mặt đất.

Tiểu Điệp thương xót đưa tay gạt nước mắt trên mặt Thẩm Dao San, thầm thì "Đừng khóc, em thích chị nhất mà. Mình đi thôi, đừng để em nói lần nữa." Thẩm Dao San loạng chòa loạng choạng đứng dậy đi theo sau cô bé, Phương Quýnh nhìn hai người họ lần lượt vào phòng Tiểu Điệp rồi đóng cửa lại.

"Chỗ này còn chưa đủ kỳ quái à? Tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất là tự giữ lấy mình, tự lo cho bản thân đi." Triệu Lai Trí đột nhiên mở miệng, Phương Quýnh quay đầu lại phát hiện ông ta chẳng hề mở mắt.

--------

Lạc Văn Hiên không biết đã chạy bao lâu, phổi gào thét thiêu đốt nhưng cậu không dám dừng lại, phía sau có rất nhiều người mặt dữ tợn đuổi theo cậu, người giơ còng, người cầm xích, người kéo chó dữ.

Cậu không biết vì sao mấy người này bám theo cậu mãi không tha, chỉ theo trực giác cảm thấy, nếu cậu bị tóm thì nhất định sẽ chẳng có chuyện gì tốt xảy ra cả.

Càng không biết tại sao là Lạc Văn Hiên cảm giác bản thân nhỏ hơn rất nhiều, tay ngắn chân ngắn, không cách nào chạy nhanh được. Những người kia đang dần rút ngắn khoảng cách với cậu, trong lòng cậu vô cùng sợ hãi nhưng lại sợ nước mắt rơi làm mờ tầm mắt, cố nén không dám khóc.

Lạc Văn Hiên chạy một mạch vào khu vực náo nhiệt, hi vọng những người qua đường tốt bụng sẽ giúp cậu ngăn cản đám người ác quỷ phía sau. Nhưng dòng người chỉ lạnh lùng tới lui, tựa như chẳng ai nhìn thấy cuộc truy đuổi.

Cơ thể đã mệt mỏi đến cực hạn, sự vật trước mắt đã mơ hồ không rõ. Hình như đám người ác quỷ phía sau đã chạm được góc áo, cậu cũng không chống đỡ nổi, hai chân mềm nhũn ngã nhào xuống đất. Lạc Văn Hiên nhắm tịt mắt, đau đớn như dự đoán lại không ập tới, vì cậu ngã vào một lồng ngực ấm áp.

Rõ ràng thở cũng không thở nổi, cậu vẫn mang theo hy vọng cuối cùng nhìn người đàn ông cao to như thần kia, khẽ cầu xin: Anh ơi, xin anh, giúp em với.

----------

"Anh ơi....giúp em với..." Lạc Văn Hiên lầm bầm trong miệng, lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt dây trên mặt, trán dính đầy mồ hồi.

Phong Khải trở mình kéo cậu vào trong lòng, cẩn thận ôm lấy rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, khẽ nói "Anh luôn ở đây, tiểu Hiên không sợ." Dường như do ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Lạc Văn Hiên dần dần bĩnh tĩnh lại.

Phong Khải buông Lạc Văn Hiên ra, tính rón rén ra ban công hút thuốc. Anh vừa đứng dậy đã nghe thấy tiếng người nói khẽ trong đêm "Anh...Đồ lừa đảo.."

Con ngươi Phong Khải co lại, không dám tin "Tiểu Hiên, em tỉnh rồi?" Nhưng lại phát hiện hai mắt cậu vẫn nhắm chặt, anh không nhịn được tự giễu. Phong Khải cúi người sờ mái tóc mềm mại của Lạc Văn Hiên rồi lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi tiền, rút một cái ra ngậm. Anh vừa đi tới ban công, vừa giơ tay châm lửa thuốc lá, hút nhẹ một cái rồi dùng hai tay kẹp thuốc lá lấy ra, thong thả phun ra một ít khói trắng.

Một bóng người màu trắng ngồi trên lan can ban công, làn váy trên người tung bay theo làn gió đêm, không khí lẫn chút mùi máu tanh như có như không. Người kia nghe tiếng thì lập tức quay đầu lại, chính là tiểu Điệp.

Phong Khải tựa như chẳng nhìn thấy cô bé, đứng ở ban công nhả khói, ngay thời điểm Tiểu Điệp tưởng anh bị câm thì người đàn ông lại từ từ nói: "Đừng có quá trớn..."

"Quá trớn cái gì cơ? Mấy người cần ăn đồ ăn, tôi cũng cần chứ."

"Cô biết tôi nói gì, tưởng tôi không dám giết cô sao?"

"Đương nhiên anh có thể, nếu anh muốn thì còn có thể giết tất cả mọi người ở đây nữa là. Nhưng anh sẽ không làm vậy." Tiểu Điệp nói xong, trên mặt hiện lên một nụ cười không hề sợ hãi. "Dù sao đây cũng là quy tắc của người đó, ngay cả anh cũng phải tuân thủ đúng chứ?"

"Tôi sẽ dẫn em ấy rời khỏi đây." Phong Khải không nói rõ là ai nhưng cả hai đều biết rõ ràng.

Tiểu Điệp quay đầu nhìn xa xa, cân nhắc một lát rồi nói "Vậy thì...chờ xem." Nói rồi cô bé buông tay nắm lan can, váy trên người lay động đón gió, cả người như hoa tuyết trắng xóa rơi từ trên xuống.

Phong Khải tiện tay vứt thuốc lá vào thùng rác, cũng không thèm nhìn mà vào phòng, kéo rèm cửa sổ rồi lên giường nằm. Tay anh giơ lên, chỉ một giây sau đã có một vật nhỏ mềm mại ấm áp chui vào trong lòng, tự tìm vị trí thoải mái, động đậy một chút rồi ngừng lại.

Sáng hôm sau, Lạc Văn Hiên bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức. Bên người không có ai, trong phòng tắm có tiếng nước, hẳn là Phong Khải đang rửa mặt. Mới sáng sớm này ai đi gõ cửa?

Lạc Văn Hiên dụi dụi mắt, đi dép lê tới cạnh cửa mở cửa. Phương Quýnh bên ngoài thẳng tắp lao vào lòng cậu, cả người Lạc Văn Hiên nổi đầy da gà, đẩy cậu ta ra "Đứng yên, nếu cậu không cần chân cậu nữa thì tôi giúp được đấy."

Phương Quýnh nghiêng trái nghiêng phải tránh Lạc Văn Hiên, muốn chen vào trong phòng, cảm thấy chỉ có như thế mới có chút cảm giác an toàn. Lạc Văn Hiên đau đầu bóp mi tâm "Cậu làm sao thế? Mới sáng sớm không ngủ, chạy tới đây diễn hài à?"

"Không không, đại thần, anh không biết, Thẩm Dao San ấy" Phương Quýnh như lên cơn quay đầu nhìn xung quanh rồi lén lén lút lút thì thầm bên tai Lạc Văn Hiên "Em ấy không còn nữa rồi."

Lạc Văn Hiên nhíu mày "Là sao?"

"Mẹ nó, nghĩa mặt chữ á đại thần!" Nói rồi lại cảm thấy dB(1) hơi lớn, Phương Quýnh lại hạ giọng "Không còn nghĩa là....chết rồi..."

"Tại sao cậu biết?"

"Em...em nhìn thấy."

Lạc Văn Hiên liếc mắt "Cậu thấy ở đâu?"

"Ở...."

"Hai người nói gì vậy?" Bên cạnh truyền đến tiếng Tiểu Điệp tò mò hỏi, cả người Phương Quýnh cứng đờ, lẻn ra sau lưng Lạc Văn Hiên trốn. Cậu ta lộ mặt sau vai Lạc Văn Hiên, đối diện với Tiểu Điệp cười híp mắt.

Lạc Văn Hiên bước lên trước, chặn tầm mắt Tiểu Điệp "Tôi hơi đói, khi nào thì chúng ta ăn sáng vậy Tiểu Điệp?"

"Em đang muốn gọi anh đây nè. Không ngờ anh Phương Quýnh cũng tới rồi, mình chuẩn bị ăn cơm thôi, mọi người nhớ sang phòng sớm nha~" Tiểu Điệp chắp tay sau lưng, nói rồi nhún nhảy bỏ đi.

Phương Quýnh nắm áo sơ mi, run rẩy di chuyển "Phù...MD(2) cũng bị hù chết mất, lưng em đầy mồ hôi rồi."

Lạc Văn Hiên đóng cửa lại, hạ giọng nói "Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Sáng sớm nay em đói đến tỉnh, em tính tới phòng bếp xem có gì lót bụng không thì lúc mới bước qua cửa phòng Tiểu Điệp, nó vừa lúc mở cửa ra. Em tiện thể ngó vào thì thấy người nằm trên giường không hề nhúc nhích."

"Cậu nhìn rõ không? Nhỡ đang ngủ thì sao?"

"Ài, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là cái tay lộ ra ấy, da đều nhăn nheo hết rồi."

"Dù có thế nào thì các cậu cũng không thể thể hiện đã biết, yên lặng xem thế nào đã." Không biết Phong Khải ra khỏi phòng vệ sinh từ lúc nào, anh đứng sau lưng hai người, lạnh lùng nói.

Lạc Văn Hiên nghe vậy thì gật gù đồng ý, "Đặc biệt là cậu, nhớ chú ý biểu cảm. Không biết trong lòng Triệu Lai Trí nghĩ gì nhưng chí ít mặt ông ta không thể hiện, chỉ có cậu mới viết hết sợ hãi lên mặt."

"Mẹ chứ, em sợ á. Anh thử đổi người bình thường dính phải chuyện như thế xem, không sợ chắc?"

"Được rồi, mau đi ăn cơm, tới chậm lại không biết xảy ra cái gì đâu."

Lạc Văn Hiên kéo cửa đẩy cậu ta ra ngoài.

Phương Quýnh sợ hãi gõ cửa "Mình đi cùng nhau đi đại thần ơi."

Trong phòng mơ hồ vọng ra tiếng Lạc Văn Hiên "Cậu đi trước đi, tôi rửa mặt xong rồi ra."

Phương Quýnh vẫn tiếp tục gõ, Tiểu Điệp bên kia đã ngồi trong phòng ăn, lớn tiếng gọi cậu ta "Anh không ăn cơm à?" Lúc này Phương Quýnh chỉ có thể cam chịu, dùng tốc độ rùa bò đi đến bàn ăn.

Chỉ một lúc sau, Lạc Văn Hiên và Phong Khải lần lượt ra khỏi phòng, đến bàn ăn ngồi. Người cuối cùng là Triệu Lai Trí, chờ ông ngồi vào chỗ xong là tất cả bắt đầu dùng bữa.

Bữa sáng là bánh bao cùng cháo trắng, bánh bao nhân thịt nên chẳng ai động vào, đều lặng lẽ chỉ uống cháo trắng. Tiểu Điệp cũng không nói gì, ăn từng cái từng cái bánh bao thịt.

"Hình như chúng ta thiếu mất một người?" Lạc Văn Hiên giả vờ vô tình hỏi.

Phương Quýnh thấy cậu lên tiếng trước, ít nhiều thấy an tâm hơn, lập tức nói tiếp "Đúng thế, sao hôm nay không thấy San San đâu rồi?"

Tiểu Điệp nhún vai "Chị ấy còn đang ngủ." Dứt lời, cô bé đảo mắt, mặt hiện lên ý cười "Cơm nước xong mình cùng đi xem chị ấy nha?"

Phương Quýnh hơi bất ngờ cô bé lại đề nghị dẫn mọi người đến xem Thẩm Dao San, nhịn không được lén lút nhìn lại, đối diện tầm mắt Tiểu Điệp. Cô bé thấy cậu ta nhìn sang thì lập tức tặng thêm nụ cười thật tươi, Phương Quýnh lại cảm thấy hết thảy lông tơ trên người mình đều dựng đứng cả rồi.

Ăn cơm xong, Tiểu Điệp mang hết đồ vào phòng bếp rồi đứng cửa phòng mình nhìn mọi người "Mọi người lại đây, chúng ta vào xem chị ấy."

Đợi tất cả đều đứng trước cửa, cô bé cười vô cùng thần bí "Chào mừng đến với căn phòng đáng yêu của Tiểu Điệp~Tèn tèn ten ten" Nói rồi đưa tay đẩy cửa phòng.

Cửa phòng vừa mới mở ra, một luồng hơi lạnh lập tức ập tới. Trong phòng vô cùng âm u, trên tường dán đầy poster quảng cáo. Một tờ vẽ một đứa trẻ rất đáng yêu, cậu nhóc ngồi dưới đất, tay cầm đồ chơi, chỉ là trong đôi mắt không hề có lòng đen mà chỉ có lòng trắng mắt.

Có bức tranh khác vẽ một cái mặt nạ, trên mặt nạ có đường nét hoa văn cực kỳ phức tạp lại tinh xảo nhưng ở viền mắt đen ngòm lại chảy ra hai dòng máu.

Trên tường đầy rẫy những loại poster như vậy nhưng mặc kệ đống poster này làm người ta sợ hãi đến mức nào thì đều không thu hút được ánh mắt bọn họ. Bởi, tất cả chú ý đều bị con người không nhúc nhích nằm trên giường kia hút lấy.

—-------

dB là viết tắt của từ Decibel (đề - xi - ben), đơn vị đo lường mức cường độ âm thanh dựa trên thính lực của con người.

MD: Này nó nhiều nghĩa quá mình cũng chưa rõ theo nghĩa nào. Về chỉ người thì có thể là chỉ tiến sĩ y khoa hoặc tổng giám đốc. Ai biết thì chỉ mình nha Ọ^Ọ












Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play