Người nọ nằm trên giường, làn da lộ ra từ cổ tay tràn đầy những vết nhăn nhìn như một bà cụ 80 tuổi nhưng mái tóc lại là một màu đen trơn bóng.
Phương Quýnh thật sự không dám tin "Cô ấy...cô ấy có phải..."
Tiểu Điệp lướt qua mọi người đi tới ngồi bên giường, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt không chút đàn hồi nào, dí dỏm nói "Là chị gái nhỏ đó, chị ấy còn đang say giấc nên mọi người đừng đánh thức chị ấy nhe~" Rồi lập tức nở nụ cười thần kinh "Hì hì....ai....là người tiếp theo nhỉ?"
Phương Quýnh sợ hãi mở to mắt, không dám tin tình huống bây giờ. Rõ ràng tối qua cô ấy vẫn là một thiếu nữ mới 17 mùa xuân, làn da trơn bóng nõn nà, tại sao mới qua một đêm đã như là trong phim, bị hút khô hết tinh huyết rồi trở thành bộ dáng già nua như này.
Bầu không khí nhất thời lắng lại, lúc này đột nhiên lại vọng ra tiếng chuông cửa từ ngoài phòng khách, Tiểu Điệp vui mừng đứng lên "Nhất định là đồ ăn em đặt đến rồi! Chúng ta đừng làm phiền chị gái nhỏ nữa, ra ngoài thôi."
Đám người nối đuôi nhau ra phòng khách, lục tục ngồi xuống ghế sô pha. Tầm mắt lại một mực theo sát Tiểu Điệp, nhìn cô bé tung tăng nhảy nhảy nhót nhót ra mở cửa.
Kỳ cục là bên ngoài không có ai, chỉ có một rổ đồ ăn trên mặt đất.
Tiểu Điệp cầm lấy rổ rồi đóng cửa lại, từ từ đi đến nhà bếp. Lúc cô bé đi ngang qua ghế sô pha, tất cả đều không nhịn được ngó thử rổ đồ ăn, ngoại trừ một vài loại rau dưa phổ biến thì bên trong còn có mấy loại nguyên liệu nấu ăn như tim lợn, gan lợn. Mấy thứ này ít nhiều làm người ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cũng may là đều là đồ bình thường, chỉ không biết tại sao Tiểu Điệp không cho bọn họ xuống bếp mà thôi.
Lạc Văn Hiên nhíu mày, nhớ lại thảm trạng vừa nãy, vòng này thực sự làm người ta sởn tóc gáy nhưng đó giờ không có tý đầu mối nào, ngay cả Thần Quyến giả cũng chưa xuất hiện, rốt cuộc phải qua vòng như nào?
Chỉ một lát sau, Tiểu Điệp đi ra từ nhà bếp, cười híp mắt nhìn mọi người: "Được rồi, giờ cách cơm trưa còn xa lắm, chúng ta chơi game nhé? Không ai nói gì thì Tiểu Điệp coi là mọi người đều đồng ý nha~"
"Vậy chúng ta chơi trò chơi đầu tiên trước~ Em nghĩ chơi trốn tìm(1) được lắm nè~" Tiểu Điệp thấy không ai đáp lời thì xụ mặt nói "Nếu mọi nguời không muốn chơi trò chơi thì đi ngủ giống chị gái nhỏ trong phòng cũng được~ Em cũng không phản đối đâu."
Lạc Văn Hiên đưa tay làm động tác tạm dừng "Chờ chút, trò chơi này chơi như nào?"
"Hạn là nửa tiếng, tất cả mọi người làm quỷ bắt Tiểu Điệp. Nếu bắt được thì.....không có thưởng, còn không bắt được thì......tất cả đều đi ngủ được không?"
Cô bé cười hì hì nói rồi đi tới cạnh cửa, quay đầu nhìn mọi người, vừa đưa tay cầm núm cửa vừa nói: "Thế thì....trò chơi bắt đầu." Cô bé lập tức đẩy cửa, thân hình lóe cái đã biến mất.
Lạc Văn Hiên là người đầu tiên đứng lên lại gần cạnh cửa, kéo mở cánh cửa không khóa ra. Đằng sau nó là một hành lang dài dằng dặc, đen thùi lùi khác hẳn lúc mới đến, hai bên cạnh xuất hiện rất nhiều cánh cửa, tất cả đều đang đóng chặt. Tiểu Điệp đã hoàn toàn mất bóng.
Mấy người còn lại lần lượt tới cạnh Lạc Văn Hiên, theo tầm mắt cậu nhìn về phía xa xa. Hàng lang này dường như không có điểm cuối, không biết kéo dài đến đâu.
"Hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước, chúng ta tách ra tìm hay tìm cùng nhau?" Lạc Văn Hiên quay đầu nhìn mọi người.
Phương Quýnh rất hoảng sợ, muốn kéo tay áo Lạc Văn Hiên nhưng lại bị Phong Khải liếc, đành lặng lẽ thu tay về "Đại thần, tình huống bây giờ có hơi nguy hiểm, chúng ta đi cùng sẽ tốt hơn."
Lạc Văn Hiên gật đầu "Được, vậy thì cùng đi." Nói rồi cậu cũng thuận tiện đẩy cánh cửa thứ nhất bên trái.
Theo tiếng "Kẹt kẹt" vang lên, cánh cửa thứ nhất bị mở ra, mùi mốc meo do lâu ngày không mở ra cùng tro bụi phả vào mặt, Lạc Văn Hiên không chịu nổi bịt mũi, ho khan vài tiếng.
Tuy gian nhà không lớn lắm, nhìn thoáng qua không có ai nhưng Tiểu Điệp lại là trẻ con vóc người nhỏ, mấy chỗ như kiểu đáy bàn hay gầm giường cũng có thể trốn được nên mọi người vẫn phải cẩn thận tìm từng li từng tí.
Kết quả đương nhiên là không được gì, Lạc Văn Hiên cảm thấy cứ tìm từng phòng như này không phải cách, đề nghị mọi người tách ra mỗi người tìm một phòng, như vậy khá nhanh.
Phương Quýnh lại thấy trong cái hành lang tối thùi lùi này, bên người có người thì sẽ an toàn hơn chút. Cuối cũng quyết định hai người một nhóm, tách ra tìm.
Phong Khải đẩy cửa một gian phòng, trong phòng vẫn là đồ dùng cùng trang trí cổ xưa. Mặt bàn và sàn nhà đóng một lớp bụi dày đặc, bình thường mà nói, nếu trên mặt đất không có vết chân thì sẽ không có ai từng đến phòng này nhưng cô bé kia thì sao có thể cân nhắc theo tiêu chuẩn người thường được...
Phong Khải đi kiểm tra tủ, gầm giường cùng mấy nơi có thể giấu người, Lạc Văn Hiên lại bị thứ gì đó trên mặt bàn hấp dẫn.
Cậu chậm rãi đi tới trước bàn, phát hiện trên bàn có một tờ báo. Lạc Văn Hiên cầm tờ báo lên, bụi bặm bên trên đã che lấp nội dung. Cậu giơ tờ báo ra xa rồi nhẹ nhàng rung tay, bụi bặm đầy trời phả vào mặt suýt làm cay mắt, Lạc Văn Hiên hít phải lập tức ho khan, phất tay tản không khí bên người, lúc này mới có thể nhìn rõ nội dung báo chí.
Ngày 1 tháng 4 năm 2018, báo Kim thành.
Khiếp sợ! Quán trải nghiệm Escape room mới mở vùng ngoại ô không còn ai sống qua một đêm!
Theo người biết chuyện tiết lộ: Ở vùng ngoại ô Kim thành gần đây mới mở một quán trải nghiệm Escape Room, bởi vì nhân viên theo đuổi hiệu quả chân thực quá mức nên thao tác sai sót, tạo thành thảm kịch tất cả đều chết, không ai sống sót.
Theo dữ liệu thống kê bước đầu, danh sách tử vong có tester game nổi tiếng họ Lạc, sinh viên Kim đại họ Phương, nhân viên phục vụ hàng không Kim thành họ Hứa, quản lý công ty trách nghiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật hàng hải họ Triệu và nghi vấn con gái rơi của công tử thủ phủ Kim thành, Thẩm Vạn Phong.
Lực lượng cảnh sát đang tích cực điều tra, phóng viên sẽ tiếp tục đưa tin tiến triển về sau.
Phóng viên tòa soạn Kim thành: Tiền Đa Đa
Lạc Văn Hiên sợ hãi trợn mắt, cứ tưởng như đang nằm mơ. Bây giờ đã là tháng 4 năm 2019, nếu tờ báo này là thật thì chẳng phải mấy người bọn họ đã chết từ một năm trước rồi?!
Không biết từ khi nào Phong Khải đã đứng sau cậu, cầm lấy tờ báo rồi nhẹ nhàng vứt lại lên bàn "Tiểu Hiên, em thấy thế nào?"
Lạc Văn Hiên đột nhiên không dám nhìn thẳng anh "Thế nào là thế nào? Bây giờ tôi vẫn còn đang sống sờ sờ đứng đây, làm sao có thể đã chết chứ? Cùng lắm chỉ là mấy trò vặt dọa người thôi."
Phong Khải không cho ý kiến, mặt điềm đạm giơ tay xoa đầu cậu "Nếu đã thế, em không nghĩ tới những thứ bây giờ đều là giả sao?"
Lạc Văn Hiên đột nhiên quay đầu nhìn thẳng Phong Khải " Giả? Thế thì Hứa Hi Diêu với Thẩm Dao San sống sờ sờ rồi chết đi là thế nào? Còn anh nữa, đó giờ anh vẫn không chịu nói lai lịch và thân phận bản thân, đã vậy lại còn rất mạnh nữa. Đến cả bên đưa tin danh sách tử vong cũng không có anh, rốt cuộc anh là ai?"
"Anh đã nói anh tới đây vì một người, đến giờ em còn chưa rõ người nọ là ai sao?" Mặt Phong Khải lần đầu tiên lộ ra một nét đau buồn "Lúc bắt đầu anh cũng không hiểu, tại sao anh luôn có cảm giác hơn hẳn mọi người. Nhưng giờ anh biết rồi, là có người đã đưa thân phận không gì không làm được như vậy cho anh."
"Tôi không hiểu anh nói cái gì, sắp đến hạn rồi, mau tìm Tiểu Điệp đi." Lạc Văn Hiên hơi bối rối vòng qua Phong Khải ra cửa. Chân trước vừa bước qua ngạch cửa, phía sau đã nghe thấy tiếng nói thầm của người kia "Tiểu Hiên, dù có thế nào, nhất định anh sẽ đưa em ra ngoài."
Phương Quýnh thấy cổ họng mình đặc biệt khô khan, cố nhịn một lúc nhưng vẫn không nhịn được đành quay về phòng khách tìm nước uống. Do dùng sức quá mạnh mà cậu ta tự đổ vào người mình, áo T-shirt ướt một mảng trước ngực, không còn cách nào khác chỉ có thể về phòng thay đồ.
Phương Quýnh vừa nắm phần áo trước ngực cho khỏi dính vào người, vừa mở tủ quần áo.
"A!!!" Trong phòng lập tức vang lên tiếng ré sợ hãi của Phương Quýnh. Một cô bé mặc đồ trắng đứng trong tủ, cô bé trốn dưới lớp quần áo, khuôn mặt vô hồn ẩn trong bóng tối, không cảm xúc nhìn chằm chằm Phương Quýnh làm cậu ta cứ tưởng như chỉ một giây sao cô bé sẽ xông ra cắn cậu một phát.
"Tiếc quá, tối nay không có bữa khuya rồi, lại để anh tìm được rồi."
Tiểu Điệp chép miệng đi ra từ trong ngăn tủ, từ từ đến cạnh Phương Quýnh còn đang đơ người. Cô bé nhìn cậu ta một hồi, đột nhiên kéo kéo tay ra hiệu cậu ta cúi xuống rồi sát lại bên tai nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng anh nhé....Hì hì"
Phương Quýnh tái nhợt lùi lại vài bước, đầu gối chạm vào thành giường, ngồi sụp xuống giường, trong đầu đã không có cách nào suy nghĩ chúc mừng cô bé nói có ý gì. Không cho cậu ta cơ hội dò hỏi, Tiểu Điệp đã rời khỏi phòng, để lại mình Phương Quýnh hoảng sợ tại chỗ.
Không biết làm thế nào, toàn bộ hành lang vang lên giọng cô bé "Trò chơi kết thúc, chúc mừng người chơi Phương Quýnh bắt được Tiểu Điệp nhưng không có thưởng đâu nhé~"
Cùng lúc đó, mọi người đang ở những chỗ khác nhau đều nghe được tiếng, đồng thời dừng lại động tác, quay trở về. Không có nhiệm vụ thì ai lại muốn đi lục mấy căn phòng đóng bụi 5cm kia chứ.
Từ lúc rời khỏi căn phòng kia, Lạc Văn Hiên bắt đầu ít nói chuyện, hơi cố ý tránh tiếp xúc với Phong Khải. Đầu óc cậu bây giờ rất loạn, thậm chí còn không dám nghĩ ý nghĩa trong câu anh nói, không thể làm gì khác hơn là lảng tránh vấn đề như đà điểu châu phi(2).
Phong Khải đút tay vào túi, chậm rãi theo sau Lạc Văn Hiên, ánh mắt theo sát bóng lưng cậu, trong mắt hiện tâm tình phức tạp khó hiểu.
------------------
(1) Gốc là "躲猫猫" , theo tiếng anh là Hide and Seek.
(2) Bắt nguồn từ tâm lý đà điểu, là một tâm lý trốn tránh thực tế, cũng là một hành vi nhu nhược không dám đối diện vấn đề...Giống như đà điểu châu phi khi bị dồn vào đường cùng sẽ vùi đầu vào cát. (Trích từ baidu)