Chỉ chốc lát sau, phía chỗ rẽ đã xuất hiện một cô bé mặc váy trắng liền áo, da mặt nhợt nhạt nhưng môi lại hồng tươi. Cô bé nhìn mọi người đứng ở cửa, nhếch môi "Vào đi, em chờ mọi người lâu lắm rồi."
Thấy mọi người bên ngoài chậm chạp không di chuyển, cô bé từ từ đi tới. Con ngươi đen láy đảo láo liên, đi thẳng tới cạnh Thẩm Dao San rồi duỗi đôi tay trắng bệch cầm cổ tay cô, cô bé nghiêng đầu cười, "Đi thôi nào, chị ơi, em thích chị lắm."
Tay cô bé vừa lạnh vừa gầy, rõ ràng chỉ tầm 11-12 tuổi nhưng từ khi bị chộp lấy, Thẩm Dao San lại chẳng thể nào rút tay ra.
Nụ cười vẫn luôn treo trên mặt Thẩm Dao San hơi cứng lại, cầu cứu người bên cạnh. Phương Quýnh đưa tay nắm chặt tay hai người họ, miệng nói "Nào, mình cùng đi, cùng đi với nhau mà. Anh biết em thích cô ấy nhưng hai người kéo nhau như thế, bọn anh đứng sau cũng không dễ đi vào, không thì mình buông ra trước nhé?" Miệng nói, tay cũng không rảnh, cậu ta nỗ lực dùng sức tách hai người ra.
"A....." Thẩm Dao San buộc miệng kêu đau, chỗ cổ tay bị nắm đã hiện màu đỏ chót. Cô bé váy trắng ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Phương Quýnh, Phương Quýnh ngẩn người, từ từ buông lỏng tay.
Trên mặt cô bé lại treo nụ cười ngọt ngào lần nữa, không cho phép từ chối lôi kéo Thẩm Dao San vào trong, những người khác theo sát phía sau.
Đi tới bên sô pha, cô bé dừng lại một chút rồi quay đầu híp mắt cười với mọi người "Mọi người ngồi đi, con gái bọn em phải đi tâm sự đây". Sau khi tất cả đều ngồi vào chỗ đàng hoàng, cô bé kéo Thẩm Dao San tiếp tục đi về phía trước, vào căn phòng vừa nãy cô bước ra, đóng cửa lại....
Trong bầu không khí yên tĩnh, Lạc Văn Hiên quay đầu đánh giá bốn phía xung quanh. Trang trí hay đồ dùng đều bình thường không có gì lạ, dường như là một gian phòng rất rất phổ thông.
Phương Quýnh liếc cánh cửa đóng chặt, đè giọng nói, "Làm sao bây giờ?"
Triệu Lai Trí vẫn kiệm lời như thể không nghe thấy, Lạc Văn Hiên lắc đầu "Tạm thời không có manh mối, cứ quan sát nó--"
Câu nói còn chưa hết, cánh cửa phòng bên kia đột nhiên mở ra. Cô bé váy trắng đi ra trước, phía sau cầm tay Thẩm Dao San mặc cả bộ màu đỏ, híp mắt cười "Em rất thích chị ấy nên em cho chị ấy thử bộ váy khi lớn của em, đẹp không ạ?"
Thẩm Dao San mặc cả người màu đỏ, không phải váy công chúa bình thường hay một loại váy thương hiệu nào đó mà lại hơi hướng hán phục. Mái tóc đen dài xõa ra, móng tay sơn đo đỏ, nhìn mọi người rồi lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, đôi mắt cô hiện lên vẻ hoảng sợ không cách nào che giấu, trên mặt đã không còn nụ cười vô tội đó giờ.
Cô bé váy trắng hơi tiếc, đưa tay nhẹ nhàng vuốt bộ váy đỏ trên người Thẩm Dao San "Tiểu Điệp cũng thích bộ này lắm nhưng em còn chưa lớn, chưa thể mặc được. Nếu không phải em rất thích chị thì làm sao để chị thử trước được, vậy chị gái có thích em không?" Cô bé nghiêng đầu nhìn Thẩm Dao San.
Thẩm Dao San tựa như một con rối dây, bị Tiểu Điệp kéo tay chạm vào khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo, cứng ngắc nói "Thích...Thích..."
"Em biết ngay mà. Dù sao ở đây cũng chỉ có hai mình con gái, buổi tối mình ngủ chung trong phòng nhỏ đáng yêu nhất của em nha." Giọng Tiểu Điệp nghe vẻ rất hưng phấn, không thể chờ đợi được nữa.
Vành mắt Thẩm Dao San ửng đỏ, quay đầu nhìn mọi người mang theo lời cầu cứu nhưng không ai lên tiếng, cô tuyệt vọng trả lời "Ừ....được..."
Tiểu Điệp cao hứng vỗ vỗ tay, "Vậy chúng ta ăn cơm thôi, ăn xong rồi thì.....phải lên giường, đi ngủ nhé~"
Chỉ một lúc sau, cô bé lục tục bưng ra bốn món ăn một món canh từ phòng bếp, tất cả đều ngồi vào chỗ mình nhưng mãi vẫn không ai động đũa.
"Ăn thôi, mọi người không thích bữa tối Tiểu Điệp chuẩn bị sao?" Cô bé bĩu môi, dáng vẻ không vui.
Trên bàn ăn lần lượt là não non nướng, gan lợn xào ớt xanh, rau trộn tim lợn, bầu dục xào hành tây cùng tiết canh vịt. Nhìn ngoài là mấy món không thể bình thường hơn, ngửi cũng rất thơm, chỉ lẫn một chút mùi kỳ dị làm người ta không nhịn được hoài nghi nguồn gốc của nguyên liệu.
Ngoài ý muốn, người đầu tiên động đũa lại là Triệu Lai Trí, ông dường như chẳng hề e dè chút nào, lần lượt gắp mỗi món một ít vào bát. Mặt Tiểu Điệp lại lộ ra ý cười "Chú Triệu là người tốt, không phụ tấm lòng Tiểu Điệp, buổi tối chúc chú ngủ ngon nha~" Triệu Lai Trí gật bừa, thức ăn đưa vào miệng chỉ tùy ý nhai vài lần lập tức nuốt xuống.
"Những người khác đều ghét bỏ tấm lòng của Tiểu Điệp sao? Tối nay em gặp ác mộng mất." Cô gái nhỏ cười híp mắt nhìn mọi người, trong đôi mắt lại chẳng hề mang ý cười.
Phong Khải cầm đũa từ tốn ăn, mặt không biểu tình. Phương Quýnh liếc Lạc Văn Hiên, thấy cậu chỉ bưng bát ăn cơm thì cũng học theo, bưng bát lên che nửa mặt, nhanh chóng lùa cơm vào miệng, không động một chút nào đến thức ăn.
Từ khi đáp ứng ngủ chung buổi tối với Tiểu Điệp, cả người Thẩm Dao San đều đờ đẫn, không biết đang nghĩ cái gì.
Cơm nước xong xuôi, Lạc Văn Hiên vừa mới bưng cái mâm lên đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lại cổ tay, "Anh ơi, Tiểu Điệp có thói quen không để khách làm việc. Mọi người xem ti vi đi, mấy thứ này để em mang vào bếp là được rồi." Lạc Văn Hiên cảm thấy sức lực bàn tay kia rất mạnh, giờ bị nắm có thể cảm giác được cô bé không dùng hết sức, nếu không đã dễ dàng bẻ gãy cổ tay cậu.
Phong Khải đột nhiên đứng lên, kéo lại tay Lạc Văn Hiên, không thèm nhìn Tiểu Điệp bên cạnh, "Đi, ra đây xem TV." Kỳ quái là Tiểu Điệp lại buông tay trong chớp mắt, nhìn Phong Khải, đôi mắt mơ hồ kiêng kỵ.
Hai người ngồi lên sô pha, Lạc Văn Hiên lắc lắc cánh tay bị Tiểu Điệp nắm. Phong Khải bắt lấy cái một rồi kéo đến trước mặt xem, chỉ thấy trên cổ tay trắng nõn đột ngột xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ chót. Phong Khải nhẹ nhàng xoa lớp vùng da đó, trầm thấp hỏi: "Còn đau không?"
Lạc Văn Hiên lắc đầu "Chỉ hơi nóng thôi."
Lúc này Phương Quýnh cùng Triệu Lai Trí cũng tiến lại gần, vừa thấy tay Lạc Văn Hiên, Phương Quýnh không nhịn được hơi hoảng sợ, biểu cảm phức tạp quay đầu nhìn Tiểu Điệp hẵng còn đang bận rộn trong phòng bếp và phòng ăn.
TV mở lên, không có chương trình truyền hình lại không có nhạc phát thanh, trong phòng cũng chẳng có mạng. Muốn lựa chọn cũng không được, chỉ còn duy nhất một tập tin video được ghi chú là "Chuyện tình yêu buồn đẹp."
Xem được vài phút, Phương Quýnh mới nhận ra, "Đây không phải là The Ring à??? Mẹ nó chứ chuyện tình yêu buồn đẹp!?"
"Đùng" một tiếng, cả gian nhà chìm vào trong bóng tối, chỉ có chiếc TV chiếu nguồn sáng duy nhất trong phòng.
"Xem phim thì phải có bầu không khí xem phim chứ nhỉ? Sao mọi người không tắt đèn đi vậy?" Tiếng Tiểu Điệp truyền tới từ trong phòng bếp, "Thế nên em tắt hộ rồi đó."
Phim đang chiếu đến đoạn ma nữ váy trắng chậm rãi bò ra khỏi TV, Phương Quýnh không chịu nổi nhắm mắt lùi về sau, cố gắng cách TV xa hơn một chút. Đột nhiên một người mặc váy trắng đứng cạnh cậu ta, tóc xõa ra, ghé vào lỗ tai cậu ta thổi hơi "Đi đâu vậy?" Phương Quýnh vừa quay đầu, gào lên một tiếng rồi lập tức ôm đầu co người trên sô pha.
Mặt người kia tái xanh, bên miệng dính chất lỏng màu đỏ khả nghi. Thấy tất cả chú ý mình, đôi môi đỏ tươi hé ra cười, ngay cả trong kẽ răng cũng dính màu đỏ lòm.
Cả người Triệu Lai Trí run lên, che ngực thở dốc tựa như bị sợ đến mất khả năng ngôn ngữ, Phương Quýnh trốn trên sô pha co rúm người thành con tôm chín. Chỉ có Lạc Văn Hiên cùng Phong Khải không xúc cảm tiếp tục xem TV.
"Tại sao chứ, hai anh không sợ à, anh nhìn hai người kia phản ứng thú vị đến thế cơ mà." Người mặc váy trắng vén tóc trước mặt, bĩu môi ngồi vào cạnh Phương Quýnh.
Thấy hai người vẫn thờ ơ không để ý, cô bé mất hứng đứng dậy, "Thôi bỏ đi, chị gái còn đang chờ em. Em buồn ngủ rồi, mấy anh cứ xem tiếp đi."
Đi được hai bước, dường như là nhớ ra chuyện thú vị gì đó, cô bé hưng phấn lên tiếng, "À đúng rồi! Em có nuôi một con vật nuôi, nó thích nhất là kết bạn. Mọi người đều là bạn mới của em, nếu tối nay nó có đến gặp thì mong mọi người đừng thấy phiền nhé~"
Trong gian nhà không có mấy phòng trống nên nhất định phải chia hai người một phòng, tất nhiên là Phong Khải cùng Lạc Văn Hiên một phòng và Triệu Lai Trí cùng Phương Quýnh một phòng. Sau cả quá trình dày vò lên xuống của Triệu Lai Trí và Phương Quýnh, bộ phim cuối cùng cũng kết thúc, hai người mệt mỏi về phòng mình, cẩn thận nhìn xung quanh không có đồ gì đặc biệt thì hai người thở phào nhẹ nhõm. Từ vòng đầu tiên đến nay đã không được ngủ ngon, tuy tình huống bây giờ vẫn rất kỳ quặc nhưng chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đe dọa tính mạng, nghỉ ngơi được chút nào thì hay chút nấy.
Nửa đêm, gian phòng đang yên tĩnh thì đột nhiên vang lên vài tiếng "tách tách", Phương Quýnh khó chịu không thôi, mơ mơ màng màng gãi đầu ngồi dậy, xuống giường đi dép lê rồi chậm rãi tới phòng vệ sinh. Ánh sáng ban đêm phòng vệ sinh hơi yếu, Phương Quýnh dường như nhìn thấy bóng đen lắc lư bên trong. Cậu xoa mắt, theo bản năng cho rằng mình nhìn lầm. Phương Quýnh đưa tay mở cửa, nhìn toàn bộ bên trong một lần, quả nhiên không có ai, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tiếng "tách" bắt nguồn từ vòi nước cũ kỹ trên bồn rửa tay, Phương Quýnh nhớ rõ là lúc cậu rửa mặt thì vòi nước đâu có cũ nát như này, tại sao mới qua một lúc đã rỉ sét cả rồi? Cậu vặn vòi nước, muốn vặn chặt nó nhưng làm như nào thì nó vẫn rỉ nước như trước.
"Lạ ghê...Hay là hỏng rồi?" Phương Quýnh vừa lầm bầm, vừa cúi người dí sát vào quan sát tỉ mỉ. Không biết là do vòi nước biến chất hay gì, nước nhỏ ra lẫn vào rỉ sắt hiện lên màu đỏ sẫm. Hai tay cậu nắm vòi nước, dùng sức vặn một cái, cuối cùng cũng thành công làm vòi hết rỉ nước. Căn phòng trở lại bầu không khí yên tĩnh.
Phương Quýnh hài lòng vỗ tay đứng thẳng, nghĩ thầm lần này có thể ngủ ngon giấc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy trong gương phản chiếu một bóng người màu đỏ lẳng lặng đứng sau cậu.
Phương Quýnh kinh hoàng hét lên, nhất thời không biết nên tiến lên hay xoay người, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, không dám làm bất kỳ cử động nào.
Một người đột nhiên dán lên người cậu, người mặc đồ đỏ kia nằm nhoài trên lưng cậu, nhẹ nhàng nói "Cứu em được không?" Phương Quýnh kinh ngạc quay đầu, gạt mái tóc dài rối tung ra, người nọ lại là Thẩm Dao San cả tối chưa thấy đâu.