Môi Thịnh Nịnh ngập ngừng, vốn định nói gì đó, lại đột nhiên nhìn thấy Ôn Diễn ngồi xuống cầu thang.

Sắc mặt hai người đều không tốt, vừa rồi cũng nắm tay vịn cầu thang cho nên Thịnh Nịnh cũng không phát hiện ra ngay được, sau khi nhìn thấy lớp mồ hôi dày đặc trên trán anh mới giật mình phát hiện không đúng.

Cô nhăn mũi và lập tức ngồi xổm xuống hỏi anh ngay: “Anh làm sao thế?”

Ôn Diễn không muốn nói, còn khổ sở vì cô chùn bước, mím môi không nói gì.

“Rốt cuộc là làm sao vậy hả?” Thịnh Nịnh nâng mặt anh lên, lại đưa tay sờ trán anh: “Bị bệnh ư?”

Đến gần nhìn mới phát hiện chỗ nào cũng không thích hợp hết, mặt mày buồn rầu nồng đậm, ngay cả màu môi cũng trắng bệch.

Ôn Diễn nghiêng đầu, giơ tay ngăn cản cô, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì.”

“Trông anh giống như là bộ dạng không có việc gì sao?”

Thịnh Nịnh nhìn bốn phía, trong phòng khách lớn như vậy lại không có ai.

Giống như cả nhà họ Hạ đều biết, cần cho Thịnh Nịnh và Ôn Diễn có không gian nói chuyện riêng.

Nếu không có sự bức bách cứng rắn, dường như cảm giác áp bức của gia đình này lớn hơn công tâm*, khiến chính Thịnh Nịnh quyết định từ bỏ.

*Công tâm: Đánh vào mặt tư tưởng/ tâm lý chiến/ tấn công tâm lý.

Thịnh Nịnh muốn đỡ người đàn ông dậy trước.

“Em đỡ anh ngồi lên sofa trước, sau đó đi gọi người nhà anh đưa anh đến bệnh viện.”

Ôn Diễn cũng thật sự không chịu nổi nữa, ngồi ở trên cầu thang chật vật không chịu nổi, vì thế tùy ý Thịnh Nịnh đỡ mình dậy.

Bả vai cô yếu mỏng, sức lực cũng không lớn, không đỡ được Ôn Diễn cao hơn cô nhiều như vậy.

Ánh mắt người đàn ông lập loè, không dám dựa hẳn vào, hơn phân nửa trọng lượng vẫn dựa vào hai chân để chống đỡ, đi trên đường đầu gối đau đớn kim châm muối xát.

Cuối cùng cũng dìu người ngồi xuống ghế sofa, Thịnh Nịnh nói: “Em đi gọi người đến.”

Cô vừa đứng dậy, đột nhiên Ôn Diễn đưa tay kéo cô qua.

Thịnh Nịnh ngã vào lòng anh, hai tay người đàn ông khép lại, ôm chặt lấy cô.

Cũng không phải là cái ôm mạnh mẽ mà che chở, người đàn ông vùi mặt vào cổ cô, hơi thở ấm áp ẩn nhẫn đánh vào làn da yếu ớt của cô.

“Em không nên tới.” Giọng nói của anh khô khốc, khàn khàn mà trầm thấp: “Hôm nay anh không ở bên em, sợ không?”

Thịnh Nịnh nhỏ giọng nói: “Sợ.”

“Anh cũng sợ.”

Về phần sợ gì, Ôn Diễn không nói.

Cuộc cãi vã chỉ vài phút, hai người đồng thời thua trận.

Không kịch liệt nhưng cả hai đều biết rằng họ vẫn cần phải bình tĩnh lại.

Không thể cho nhau cảm giác an toàn, e là nói thêm gì nữa sẽ khiến cảm xúc đối phương kích động, không cẩn thận mà nói ra hai chữ kia với mình.

Thịnh Nịnh cảm thấy chắc chắn Ôn Diễn bị bệnh rồi, tuy rằng anh không nói.

Cô còn hơi ích kỷ, không muốn đi gọi Hồ Dung tới đây, cũng không muốn đi gọi ông ngoại Ôn Diễn, chỉ có thể nhìn xem có tìm người nhà khác được hay không.

Chỉ có điều là Thịnh Nịnh không quen thuộc với cấu tạo của nhà họ Hạ, thiếu chút nữa cho rằng mình bị lạc đường rồi, sau đó càng đi càng vào bên trong, thật sự không gặp ai hết, còn có cảm giác như mình chạy một mình thoát khỏi mật thất.

Bản thân cô cũng không biết mình đi như thế nào mà đến một hành lang hẻo lánh nhất nhà họ Hạ.

Cuối hành lang này chỉ có một gian phòng, Thịnh Nịnh vừa định xoay người trở về, ngay sau đó nhìn thấy một nam một nữ đứng ở cuối hành lang này.

Người đàn ông đè người phụ nữ lên tường, Thịnh Nịnh trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt rồi vội vàng lui người núp vào.

Cô biết hai người này, khi ăn cơm Hồ Dung có giới thiệu với cô.

Bây giờ chắt* của Hạ Chí Chính đều làm việc ở Thượng Hải, vừa lúc hôm nay trở về thăm ông cụ, hai người này là chắt và chắt dâu của chắt của Hạ Chí Chính.

*Tằng tôn: Chắt, tức là cháu bốn đời. Gọi Hạ Chí Chính là ông cố.

Nhìn qua khá xứng đôi, thật ra lại không phải là một đôi, chắt dâu đã lớn lên ở nh

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play