Thịnh Thi Mông không muốn lừa gạt anh.

“Từng có.”

Ôn Chinh giãn mày trong bóng đêm, đang muốn nói cái gì đó, ngay sau đó lại nghe được câu tiếp theo của Thịnh Thi Mông.

“Nhưng Ôn Chinh, anh không sợ những lời này của tôi lại là lừa gạt anh sao?”

Ôn Chinh không trả lời ngay lập tức.

Nhưng tâm tư Thịnh Thi Mông nhạy bén, cô cười cười, nói: “Anh xem, anh có di chứng rồi.”

“Anh…”

Anh cả nửa ngày cũng không nói gì.

Thịnh Thi Mông nói: “Tôi cũng vậy. Nếu tôi thực sự chơi với anh, tôi sẽ không ở đây để giả vờ với anh, giả vờ là hơn một năm nay không quên được anh.”

Cô cũng không phân biệt được Ôn Chinh đối với mình là thật hay giả, biết rõ người này là một playboy không đáng tin cậy, có đôi khi vẫn mơ hồ.

Trước kia cô cười những cô gái kia, gặp phải một người có tiền sẽ trêu chọc không cầm giữ được, bây giờ cô cũng tự mình kiểm chứng, không trách trái tim phòng vệ của các cô gái kia quá yếu, chỉ trách người đàn ông này quá giảo hoạt.

“Anh không cam lòng, tôi cũng không cam lòng.” Thịnh Thi Mông dừng một chút, thành thật mà nói: “Nói một câu nông cạn, điều kiện của anh quá tốt, ánh mắt của tôi đã bị anh kéo cao, bây giờ anh bảo tôi tìm đại một người đàn ông yêu đương, đúng là tôi không làm được.”

Chỉ là không cam lòng mà thôi, con người chính là thực tế như vậy.

Trước kia ở trường còn có thể ôm một ít ảo tưởng phim thần tượng không thực tế, nhưng Thịnh Thi Mông cũng ra ngoài làm việc một năm, nam nữ đô thị chỉ dùng thời gian vì công việc, nào có nhiều thời gian rảnh rỗi nói về tình yêu như vậy, huống chi thuần khiết hay không thuần khiết.

Bỗng dưng Ôn Chinh cười châm chọc.

“Trước kia anh cũng không biết em sẽ nói chuyện như vậy.”

“Những lời đó của trước kia là đều cố ý giả vờ ở trước mặt anh.” Thịnh Thi Mông nói: “Bởi vì tôi biết như vậy mới có được anh.”

Cô không còn gì để giấu diếm nữa, tự nhiên nói chuyện không chừa lối thoát.

Thịnh Thi Mông rất rõ ràng, nếu cô thật sự là một cô gái không có kinh nghiệm yêu đương, đoán chừng Ôn Chinh đã không kiên nhẫn lâu rồi.

Ôn Chinh đã chứng kiến quá nhiều cô gái, anh thích cô gái đơn thuần, thỉnh thoảng ngốc cũng được nhưng nếu chỉ có đơn thuần và ngốc, sẽ rất nhanh chóng làm anh cảm thấy phiền chán.

Ngay từ đầu cô giả bộ đơn thuần ngây thơ kia, hấp dẫn đến Ôn Chinh.

Về sau bộ dạng toàn tâm toàn ý thích anh làm cho cảm giác hư vinh người đàn ông Ôn Chinh được thỏa mãn nhưng vẻn vẹn điểm ấy còn chưa đủ đả động anh, cô che giấu dưới bề ngoài đơn thuần là vẻ hiểu chuyện và săn sóc, vừa vặn có chỗ tốt ngây thơ cùng với dịu dàng hoàn mỹ lại giả tạo, đây mới là nơi chân chính đả động anh.

Thịnh Thi Mông còn đang nói từng bước đi từng bước câu anh cho anh như thế nào, Ôn Chinh càng nghe mày nhíu chặt, cũng càng cảm thấy khó chịu.

Anh không phải không biết điều đó.

Nhưng là…

Trong lòng Ôn Chinh xoay chuyển trăm ngàn lần, cuối cùng nghe không nổi nữa, nóng nảy nói: “Thịnh Thi Mông em trâu bò lắm, đúng là ông đây bị em chơi tới ngu người rồi.”

Sau đó thẹn quá hóa giận cúi đầu hôn cô.

Thịnh Thi Mông không từ chối, thuận thế đưa tay vòng quanh cổ Ôn Chinh, không còn ra vẻ ngượng ngùng như trước nữa, thành thạo hôn lại.

Anh không còn săn sóc cô nữa, trước kia cho rằng cô là một cô gái đơn thuần, sợ dọa cô cho nên không dám quá mãnh liệt.

Mà Thịnh Thi Mông cũng không một mực đón ý hùa với anh nữa, mà là hăng hái, giống như là ganh đua cao thấp ở giữa môi răng với anh xem cao hơn, bản lĩnh của ai lớn hơn, kỹ thuật hôn môi của ai tốt hơn.

Hai người đều đang tranh đấu, muốn nói cho đối phương biết mình mới là kẻ chân chính lợi hại, tiếng hôn kịch liệt ở trong hoàn cảnh tối tăm giống như bị phóng đại gấp trăm lần, k1ch thích tất cả cảm quan tri giác, rất nhanh liền châm lên một ngọn lửa trong thân thể.

Ôn Chinh đẩy cô lên tường, thân thể bám chặt vào cô.

“Em rất rành.” Anh mím môi hơi đau đớn khi bị cô m*t, thở dài một tiếng nói.

Thịnh Thi Mông thản nhiên hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao, còn giả vờ là thỏ trắng thanh thuần với anh à?”

Ôn Chinh hừ cười một tiếng, sau đó lại tiếp tục hôn.

Quan hệ giữa hai người cứ xoay chuyển tại chỗ hơn một năm như vậy, anh vẫn không quên được cô.

Cô cũng vậy.

Nhưng hai người họ đều sợ hãi.

Giờ phút này tâm lý có sợ đến đâu, cũng không ngăn được khát vọng trên thân thể trong nháy mắt này.

Làm đi.

Dù sao ai cũng không quên được ai, cùng lắm thì sau này làm làm pháo hữu*, vậy cũng không cần sợ.

*Bạn thân trên giường, hoặc bạn tình.

Hai người chỉ lo hôn môi anh m*t tôi tôi m*t anh, không có lời nói trao đổi, trong đầu lại không hẹn mà cùng nghĩ lên ý nghĩ này.

Thắt lưng đều cởi một nửa, cuối cùng Ôn Chinh vẫn cứng rắn ngừng lại.

Thân thể Thịnh Thi Mông không có sức lực trượt xuống theo góc tường, Ôn Chinh cũng ngồi xổm xuống, ôm cô điều chỉnh hô hấp.

“Có phải em rót canh mê hồn cho anh không?” Anh cười ha ha bên tai cô, hô hấp nóng bỏng: “Chút suy nghĩ của người đàn ông của anh đều dùng trên người em.”

Hai gò má Thịnh Thi Mông nóng bỏng, nhắm mắt nói: “Tôi còn không có bản lĩnh lớn như vậy.”

“Chia tay hơn một năm, em tìm người đàn ông khác chưa?” Thói hư tật xấu người đàn ông quấy phá, Ôn Chinh không cam lòng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play