Đầu tiên Hồ Dung sửng sốt một chút nhưng sau khi nhìn biểu cảm phức tạp của Thịnh Nịnh lại mau nhanh hiểu được.

Rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái trẻ.

Cô ấy không định giấu Thịnh Nịnh, cười nói: “Cô Thịnh, hỏi cái này có ý nghĩa gì đâu, hẳn là cô biết tôi là ai của anh ấy mà.”

“Trước mắt là đối tượng xem mắt, nếu cuối cùng Ôn Diễn cũng không lay chuyển ông ngoại anh ấy được thì tôi là vợ chưa cưới của anh ấy.

Thịnh Nịnh gật gật đầu: “À.”

Bởi vì đã sớm đoán được cho nên trong lòng cũng không bất ngờ.

Chỉ là có một chút khó chịu.

Cô theo Hồ Dung vào nhà họ Hạ, từ trước cửa chính đến huyền quan, lại cho đến khi đến gian giữa, không gian truyền thống Trung Quốc càng chậm rãi tiến dần lên, cột cửa khảm hoa phụ trách phân chia nâng đỡ không gian trầm ổn dày nặng, đến gian nhà chính mới rộng rãi sáng sủa.

Nơi này có tranh chữ đồ cổ nhưng không nhiều, lại bày biện vừa đúng, ở trung tâm thị giác treo một bức tranh hoa điểu* theo lối vẽ tỉ mỉ đến từ học giả tiếng tăm.

*Tranh hoa và chim.

Tối nay ở đây có một bữa tiệc riêng, khách được mời không nhiều lắm nhưng ít hay nhiều Thịnh Nịnh cũng không thấy chênh lệch mấy, bởi vì Ôn Diễn không có ở đây, một người cô cũng không biết.

Phần lớn đều là người trung niên, ăn mặc mười phần tùy ý nhưng đều đơn giản hào phóng.

Một nơi hoàn toàn xa lạ, một nhóm người hoàn toàn xa lạ và những người xa lạ này biết nhau, họ nói chuyện rất vui vẻ và đưa mắt tò mò đánh giá về Thịnh Nịnh.

Tình huống như vậy khiến Thịnh Nịnh không khỏi cảm thấy câu nệ và khẩn trương, ngay cả tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, cũng chỉ có thể đi theo bên cạnh Hồ Dung mới quen hôm nay.

Một người đàn ông trung niên chủ động đến: “Ầy, đây là bạn của Tiểu Dung chúng ta hả?”

“Vâng, bạn cháu xinh đẹp, phải không?”

“Xinh đẹp xinh đẹp.” Người trung niên hỏi: “Bạn cháu họ là gì? Bố mẹ con bé làm việc ở đâu?”

Hồ Dung cười tủm tỉm nói: “Họ Thịnh, còn lại bác cũng đừng hỏi thăm, cô ấy không phải người bên chúng ta, chỉ là cháu đơn thuần dẫn bạn tới đây ăn cơm thôi.”

Người trung niên cười bảo Thịnh Nịnh tùy ý sau đó trở về ngồi trên ghế.

“Cô là gương mặt mới cho nên tò mò với cô, cô cứ nói chuyện bình thường, không muốn trả lời thì đừng trả lời.” Hồ Dung nói: “Có cần tôi giới thiệu những người này cho cô không?”

Thịnh Nịnh gật gật đầu: “Làm phiền cô Hồ.”

“Không có việc gì nên làm cả mà. Bữa tiệc hôm nay chủ yếu là một số thân thích họ hàng bên ông ngoại Ôn Diễn, còn có một ít bạn bè của ông nội tôi, ông ngoại anh ấy và ông nội tôi còn đang chơi cờ trên lầu, chờ lúc ăn cơm sẽ xuống.”

Bữa cơm riêng tư này, đều là thân thích bạn bè của nhà họ Hạ và nhà họ Hồ, sắc mặt Thịnh Nịnh trắng bệch, cảm thấy châm chọc.

Đợi đến giờ ăn cơm, mọi người dời bước đến phòng ăn, rốt cuộc hai đại phụ huynh cũng lộ diện.

Hai người già có tóc bạc, thân hình thẳng tắp, đều là áo sơ mi quần dài đơn giản, nói chuyện rất vui vẻ đi từ trên lầu xuống.

Vị trí của Thịnh Nịnh được sắp xếp bên cạnh Hồ Dung, ngoại trừ mấy người biết chuyện, những người khác đều coi cô là bạn bè của Hồ Dung.

Hôm nay Thịnh Nịnh ăn mặc rất đẹp, chỉ riêng ngoại hình mà nói, cô là người nổi bật nhất trên bàn cơm này.

Giống như một chiếc bình hoa được bày ra, mà người trên bàn cơm này đã sớm quen với đủ kiểu bình hoa xinh đẹp, lúc nhìn thấy Thịnh Nịnh cũng chỉ nhìn thêm hai lần, ngay sau đó dời tầm mắt đặt ở trên người đáng giá để nói chuyện phiếm trao đổi.

Không ai bài xích cô, càng không có người hỏi đông hỏi tây về bối cảnh gia thế của cô, một đám người này chìm nổi trong danh lợi, có thể ngồi trên bàn cơm này, tất cả họ đều luyện thành một thân bản lĩnh vui buồn không lộ mặt.

Trước sau họ vẫn duy trì khách sáo và lễ phép với Thịnh Nịnh, ông cụ Hạ Chí Chính bảo cô cứ tùy ý, muốn ăn gì thì gắp nấy, không cần khách sáo, ông nội của Hồ Dung thấy trước sau gì Thịnh Nịnh cũng chỉ ăn mấy món ăn trước mặt mình còn cố ý xoay bàn giúp cô, thân thiết bảo Hồ Dung gắp thức ăn mới cho Thịnh Nịnh.

Ở tầng lớp này thường mặc định một ít lễ nghi xã giao và quy tắc, Hồ Dung ngồi bên cạnh cũng nhắc nhở cô.

Không có cảm giác khoảng cách, lại nhắc nhở Thịnh Nịnh khắp nơi, mình và nơi này không hợp nhau.

Rốt cuộc có người hỏi về công việc của Thịnh Nịnh, Thịnh Nịnh thành thật nói tình huống của mình, người nọ vừa nghe cô muốn thi vào Bộ Ngoại giao thì lập tức hứng thú.

“Bộ Ngoại giao? Bộ Ngoại giao tốt nha, Cục trưởng Từ trẻ nhất của bọn họ á, trước đây tôi và bố cậu ấy còn là đồng nghiệp nhưng người ta có năng lực làm việc mạnh mẽ, thăng tiến nhanh hơn tôi nhiều, con trai lớn của ông ấy cũng có tiền đồ, hình như giờ làm ở thành ủy?”

Chủ đề từ Bộ Ngoại giao nhảy đến thành ủy ngay tức khắc, dù cho xoay như thế nào thì đều có người có thể chấp nhận đề tài mới.

Chuyện gì Thịnh Nịnh cũng không biết, chuyện gì cũng không hiểu, cô chỉ biết mình muốn thi Bộ Ngoại giao, Cục trưởng Từ kia rất đẹp trai, trên mạng có rất nhiều video phát biểu của anh ta, còn đối với bối cảnh gia đình anh ta thì hoàn toàn không biết.

Nhưng những người này cũng không thèm để ý Cục trưởng nổi tiếng trên mạng như thế nào, thứ họ quan tâm vừa vặn chính là thứ Thịnh Nịnh không có khả năng biết.

Mãi cho đến khi ăn bữa cơm này xong, rốt cuộc tâm tư Thịnh Nịnh trước sau tự do trên bàn cũng hiểu được vì sao ông ngoại Ôn Diễn lại muốn tìm cô đến ăn bữa cơm này.

Bình thường cô gặp những người ngoài mặt bẩn thỉu đôi mắt danh lợi thì tính là gì, đây mới là thượng lưu chính cống ra oai phủ đầu.

Không cần nói một câu nào, chỉ dùng một bữa cơm đã nói cho cô biết.

Cô và Ôn Diễn là hai thế giới.

Mà thậm chí Thịnh Nịnh còn không có cơ hội phủ nhận, bởi vì sự câu nệ và luống cuống của cô đã đưa ra đáp án cho Hạ Chí Chính.

Ăn cơm xong, Hạ Chí Chính bảo Thịnh Nịnh đến phòng sách để nói chuyện.

“Cô Thịnh, cơm chiều có được không?”

<

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play