Đoan Mộc giết năm con Goblin màu xanh trước một bước, điểm pháp lực vừa vặn hết. Anh chậm rãi mở miệng, “Tin anh thì chết, không tin lại sống nhăn, không thấy châm chọc lắm sao?”
Sắc mặt Oanh Phi Thảo Trường trở nên cực kỳ khó coi. Hắn không bao giờ nghĩ tới, trong đám người mới có kẻ ác như vậy. Liều mạng dùng hết điểm pháp lực, cũng phải đoạt một kích cuối cùng.
(Sal: Oanh Phi Thảo Trường là nam ah ~.~ ko hiểu sao chương trước bạn cứ nghĩ là nữ _)
Hắn giận quá hóa cười, “Mày cho rằng giết chết tiểu quái, trò chơi sẽ kết thúc? Nếu tao đoán không sai, ngoại trừ yêu cầu giết quái, còn có nhiệm vụ sát thương. Mày nghĩ không có điểm pháp lực, mày có thể sống đến lúc nhiệm vụ hoàn thành?”
“Không nhọc lo lắng.” Đoan Mộc không chút để ý.
“Nếu trước giờ không tin tao, vì sao không đi sớm đi?” Oanh Phi Thảo Trường lạnh lùng chất vấn.
“Người mới đánh quái hiệu suất quá thấp, có anh đánh giùm, làm nhiệm vụ đơn giản hơn nhiều.” Đoan Mộc bình tĩnh nói, “Anh coi người mới làm con khỉ để đùa, thì tôi coi anh là công cụ để lợi dụng, ai cũng không nợ ai.”
Dứt lời, anh xoay người đi không chút do dự.
“Đậu má!!” Lật thuyền trong mương, Oanh Phi Thảo Trường tức giận đến muốn đánh người. Nhưng mà người chơi không thể thương tổn lẫn nhau, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thằng quỷ đáng ghét kia rời đi.
**
Ở phía khác, Hạ Viêm nhận được thông báo của hệ thống, mới ngạc nhiên phát hiện pin điện thoại đã hết, mà màn hình vẫn sáng lên bất chấp.
“Người còn có thể truyền tống vào phó bản nữa là, di động hết pin vẫn sáng, dường như cũng chẳng đáng kinh ngạc.” Trong lúc suy nghĩ, cô lại lần nữa bắn đạn ma pháp.
Ngay cả Trường Tương Tư cũng xốc lại tinh thần, gia nhập chiến đấu.
Lượng máu của con Goblin nhanh chóng hạ thấp, rất nhanh đã rớt đến dưới 40. Quái tinh anh bị chọc giận, nó oa oa kêu to, tốc độ tạo trụ băng càng nhanh hơn so với trước.
Nháy mắt, lại có ba trụ băng bay về phía Trường Tương Tư.
“Cứu tôi!” Trường Tương Tư lớn tiếng cầu cứu, cũng móc một cái cơm nắm ra ăn.
Tên này rốt cuộc tìm được mấy cái bảo rương, ăn mảnh bao nhiêu thứ vậy? Hạ Viêm hạn hán lời, nhưng nghĩ đến thêm một người là thêm một phần lực, bèn tiện tay quăng một cái “Cấp Cứu”.
Một trụ băng đánh trúng, điểm sinh mệnh lên lên xuống xuống, còn dư lại 2.
Cùng lúc đó, đạn ma pháp của Hàn Phong chuẩn xác đánh trúng con quái tinh anh sắp hết máu kia, thuận lợi giết một con. Những người còn lại âm thầm thở phào, quay đầu tập trung công kích con Goblin màu lam cuối cùng.
“Thêm máu! Thêm máu!” Trường Tương Tư dùng kỹ năng Quấn Quanh trói buộc quái tinh anh, sau đó liên thanh thúc giục.
Lúc này, điểm pháp lực của Hạ Viêm là 22, còn dư không nhiều lắm. Nàng giả vờ không nghe thấy gì, chăm chăm dùng đạn ma pháp công kích.
“Đây là hiểu lầm thôi!” Trường Tương Tư trong lòng biết mình bị ghét, vội vàng giải thích, “Lúc tôi tìm được bảo rương, định nói cho Hàn Phong rồi ấy chứ, nhất thời quên mất thôi. Vừa rồi tình huống khẩn cấp, không ăn đồ hồi máu chắc chắn sẽ chết, cho nên mới……”
“Nếu chỉ quan tâm lợi ích của bản thân mình, thì đừng trông cậy người khác sẽ đối xử thật lòng với cô.” Hạ Viêm không khách khí cắt lời, “Không ai bị ngu đâu.”
Trường Tương Tư không phản bác được, sắc mặt u ám xám xịt. Qua một lát, cô ta hạ giọng, ngữ khí làm hòa, “Tôi tìm được một cái kẹo cà phê sữa, ăn xong có thể lập tức khôi phục 6 điểm pháp lực. Cho cô kẹo, ăn xong thì thêm máu cho tôi nhé.”
“Cô nghĩ kĩ đi, vụ trao đổi này không thiệt đâu.”
“Tôi chỉ không thích Hàn Phong, không định tính kế cô. Chúng ta đều là người mới, nên hỗ trợ nhau chứ. Vật phẩm hồi máu, hồi lam phải giao cho Hàn Phong, chẳng bằng âm thầm giữ lại. Nếu nhỡ cô gặp nguy hiểm, tôi cũng có thể nghĩ cách giúp cô.”
Trường Tương Tư vừa dụ dỗ, vừa nói lời hay, thái độ cực kỳ chân thành.
Nhưng Hạ Viêm một lòng trong sáng, một tí cũng không bị lừa, “Nếu Hàn Phong không nói, cô có thể biết phó bản có phân tán bảo rương chắc?”
“Nói thì hay đấy, biết rõ điểm pháp lực của tôi không đủ, chỉ biết đòi thêm máu, lại không muốn chủ động đưa vật phẩm hồi lam ra. Nếu có việc gì thật, tôi có thể trông mong cô tới giúp sao?”
“Thái độ của Hàn Phong không được tốt lắm, không chiếu cố người mới tỉ mỉ chu đáo như bảo mẫu, nhưng ít nhất chú ấy còn quay lại. Không có chú, cô cho rằng cô còn sống đến bây giờ hả?”
Trường Tương Tư trên mặt hiện lên một chút lúng túng, sau lại lý lẽ hùng hồn nói, “Nếu tôi mà không giấu vật phẩm hồi máu, thì giờ đã oẳng rồi! Còn có thể ở đây nói hươu nói vượn với cô chắc?”
“Có là đê tiện vô sỉ, tôi cũng nhờ thế mà còn sống, không hối hận!”
“Cho cô vật phẩm hồi lam, ăn xong thêm máu cho tôi. Một câu, được hay không?”
Hạ Viêm lười cãi cọ, chỉ nói, “Được, đưa vật phẩm hồi lam đây, tôi thêm máu cho cô.”
Con Goblin màu lam lại tạo ra trụ băng, Trường Tương Tư mí mắt giật ầm ầm, cảm thấy nguy đến nơi. Cô ta lại sử dụng kỹ năng Quấn Quanh trói quái tinh anh lần nữa, sau đó tung ra kẹo cà phê ra, cắn răng nói, “Tới lượt cô.”
Nếu ăn kẹo rồi, mà không làm việc, cô ta thành quỷ cũng không bỏ qua cho con bé này!
Điểm pháp lực +6, Hạ Viêm giơ pháp trượng lên , ném kỹ năng “Cấp cứu” qua.
Điểm sinh mệnh +3, +3, +3…… Trường Tương Tư tắm mình trong ánh sáng, lượng máu không ngừng tăng trở lại, thần sắc thoáng thả lỏng.
Hạ Viêm thầm nghĩ, sau này mở thêm dịch vụ “Thu phí thêm máu” có vẻ cũng không tệ. Vừa có thể bổ sung điểm pháp lực, vừa có thể tăng lượng trị liệu, quan trọng nhất chính là mở hàng không cần vốn, bao lời không lỗ.
Không khéo cô đã mở cánh cửa ra thế giới mới cũng nên.
Dưới sự liên thủ công kích của Hàn Phong và Lâm Mộc, con Goblin màu lam kêu thảm thiết liên tục, rất nhanh đã biến mất khỏi phó bản.
Hạ Viêm xem xét trạng thái cá nhân, thấy số liệu như sau —
Nick name: Liệt Diễm
Chức nghiệp: Mục sư thần thánh
Trí lực: 5
Điếm sinh mệnh: 50/50
Điểm pháp lực: 24/50
Xem xét nhiệm vụ, tiến độ đã thành —
【 Nhiệm vụ bắt buộc một: Lượng trị liệu lớn hơn 300. ( 175/300 ) 】
【 Nhiệm vụ bắt buộc hai: Tự tay giết 5 con Goblin. ( 3/5 ) 】
【 Nhiệm vụ tùy chọn hai: Thanh lý toàn bộ Goblin trong phó bản. ( 50/100 ) 】
“Mới thanh lý được một nửa số Goblin……” Hạ Viêm nhìn quanh bốn phía, phát hiện đội người chơi người mất máu, người hết sạch pháp lực, coi bộ sắp ngất đến nơi.
“Nhiệm vụ tùy chọn là không có khả năng hoàn thành rồi đi?” Cô thầm nghĩ, “Liền tính chỉ hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc, cũng đã là rất khó.”
**
Mười con Goblin toàn bộ bị Hàn Phong giết chết!
Trong đó, một con quái tinh anh, một con tiểu quái thường rơi ra Hắc Thiết bảo rương. Hàn Phong mở ra, ở trong lấy được hai thanh sô cô la, một miếng cơm nắm.
Ông ta ăn sô cô la, còn cơm nắm thì ném vào kho hàng tùy thân, sau đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ba phút sau, Hàn Phong tuyên bố, “Rời khỏi đây, đổi một chỗ khác chờ.”
Trường Tương Tư vừa định đứng lên, không ngờ Hàn Phong lại nói, “Còn cô đi đâu thì đi, đừng theo lại đây. Tôi trình độ bình thường, không mang được người mới trâu bò như cô.”
Nói xong, ông ta gọi hai người khác rời đi.
Nhìn ba người càng lúc càng xa, Trường Tương Tư căm giận nói, “Có cái quái gì hay sao? Một mình hành động còn tốt hơn!”
Cô ta nhìn xung quanh một lát, nhanh chóng quyết định phương hướng, đi về phía khán đài của sân thể thao.
Vừa đi, vừa trù tính trong lòng. Bản thân mình dù sao cũng là người mới, đối phó tiểu quái, 1vs1 có thể thắng chắc, 1vs2 thì áp lực rất lớn. Nếu số lượng nhiều hơn nữa, vậy chỉ có chạy mất dép. Cho nên phương án tốt nhất là dụ tiểu quái, tiêu diệt từng con từng con một.
Bàn tính đánh vang dội, đáng tiếc kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Trường Tương Tư đang đi trên đường, bỗng nhiên mây đen áp đỉnh. Mấy con Goblin màu xanh lục múa may cây chùy gai, nhe nanh cười, nhảy từ trên cây xuống!
Trong phút chốc, ba cây gậy lớn đập xuống người chơi.
Trường Tương Tư ban đầu điểm sinh mệnh còn lại 2, Cấp Cứu thêm máu 15, nghỉ ngơi ba phút, lượng máu tự động khôi phục thêm 6. Tính đi tính lại mới có 23 điểm sinh mệnh, sao chịu được tiểu quái vây công?
Cô ta trợn hai mắt lên, phút chốc hóa thành bạch quang.
Cùng thời gian, toàn bộ người chơi còn sống sót trong phó bản nhận được thông báo của hệ thống, 【 Người chơi “Trường Tương Tư” đã tử vong. 】
Hàn Phong liếc qua màn hình di động, cười nhạo nói, “Còn tưởng cô ta giỏi giang thế nào? Hóa ra vừa đi một mình đã tỏi luôn rồi.”
“Người mới đều như vậy, thật sự hiếm người đáng tin.” Lâm Mộc ngữ khí hiu quạnh, tựa hồ nhớ tới hai người mới từng đi theo hắn, “Tự cho mình là bố thiên hạ, đầu óc toàn dùng để tính kế đồng đội.”
Nói đến đây, hắn nhớ ra Liệt Diễm cũng là người mới, vì thế lời thoại bỗng thay đổi , “Bọn họ nên học tập Liệt Diễm nè! Đúng rồi, cô là con gái, vì sao lại đặt tên là ‘ Liệt Diễm ’?”
“Nick name không quan trọng, nhắm mắt đặt bừa thôi.” Hạ Viêm trả lời.
Lâm Mộc nghiêm nghị đáp, “Tôi rất thưởng thức sự tiêu sái của cô!”
Sau lưng, Hàn Phong mắt trợn trắng. Tốt xấu gì cũng là người chơi lâu năm, làm sao mà loáng cái đã vứt hết thể diện rồi ?
Bất quá chửi thầm về chửi thầm,trong lòng ông ta biết rõ, mục sư tốt hiếm có như thế nào. Lâm Mộc cố tình lấy lòng, cũng là muốn đề phòng bất trắc.
Ba người đường cũ trở về, vừa định lên tầng, bỗng nhiên, Hạ Viêm đột ngột lớn tiếng, hét lên nhắc nhở, “Phía trên!”
Hàn Phong, Lâm Mộc trong lòng căng thẳng, nhanh chóng lùi lại.
Giây tiếp theo, năm con Goblin màu xanh lục ngao ngao kêu to, từ hành lang tầng hai nhảy xuống mặt đất, thuận tay dùng cây chùy đập ra một cái hố nông.
“Mau dùng quần khống[1]!” Lâm Mộc một bên lớn tiếng kêu, một bên bắn đạn ma pháp.
Hàn Phong mày nhăn thành chữ xuyên 川, vung pháp trượng, “Tiểu quái đều phân tán, khống thế nào được?”
Kỹ năng đàn khống đều có phạm vi nhất định , tiểu quái tụ một chỗ dùng kỹ năng mới hiệu quả, phân tán như thế này căn bản không có tác dụng.
Nghe vậy, Lâm Mộc giơ pháp trượng lên, trầm giọng nói, “Bão Cát.”
Vừa dứt lời, cuồng phong cuốn theo hạt cát, cuốn lấy Goblin màu xanh, ném tới cùng một chỗ.
“Cát Lún.” Lâm Mộc tiếp tục nói.
Nền xi măng nháy mắt biến thành cát, không ngừng lún xuống.
Trong đó, ba con Goblin xanh lục rớt hết máu, biến mất vô tung, còn hai con khác vẫn còn thừa một hơi.
Hạ Viêm, Hàn Phong đúng lúc bổ đao, rốt cuộc đem tiểu quái thanh lý sạch sẽ.
Tình huống tuy có vẻ hung hiểm, nhưng may có Lâm Mộc phản ứng nhanh, ba người không bị thương. Chỉ là điểm pháp lực hao tổn nghiêm trọng, chiến đấu về sau phỏng chừng sẽ ngày càng thảm thiết.
“Tiểu quái trong phó bản ngày càng nhiều, không nên đi lại lung tung.” Hàn Phong đề nghị, “Tìm một phòng học nghỉ chút.”
Hạ Viêm, Lâm Mộc gật đầu đồng ý. Theo sau, một hàng ba người đi vào phòng học đầu tiên bên trái trên tầng hai.
Mới vừa vào phòng, ba người liền phát hiện bài trí trong phòng không bình thường. Bàn ghế cũ đã bị di chuyển, cửa sau, cửa sổ đều bị lấp kín, chỉ có cửa trước để lại một đường mòn. Đường rất hẹp, chỉ cho một người hoặc một con tiểu quái ra vào.
“Đây là địa bàn của tôi, đi ra.” Đoan Mộc đứng ở cuối đường, biểu tình cực kỳ khó chịu.
“Người nhiều càng an toàn.” Hàn Phong chân thành khuyên bảo.
“Không cần.” Đoan Mộc không do dự từ chối.
Ba người không có biện pháp, đành phải đổi phòng khác nghỉ tạm. Ai ngờ ngồi xuống chưa được hai phút, Goblin xanh lục dùng chùy gai đập vỡ cửa kính, khoa trương nhảy cửa sổ vào.
“Đây là ỷ vào đồng bọn nhiều, khiến người chơi mệt chết sao?” Hạ Viêm lẩm bẩm tự nói, quăng đạn ma pháp ra chào hỏi cùng tiểu quái.
“Đợt người mới lần này không ổn.” Lâm Mộc canh cánh trong lòng, “Nhiều người chết quá sớm! Nếu còn sống đến bây giờ, cùng nhau ném đạn ma pháp, ném kỹ năng, thì chúng ta đâu phải chật vật như vậy?”
“Người mới ấy ah, bị chết cả đám cũng không kỳ quái.” Hàn Phong nhìn xa trông rộng.
“Cũng đúng.” Lâm Mộc cũng không phản bác.
Trong lúc nói chuyện phiếm, một con Goblin xanh lục bị Hạ Viêm giết chết, 【 Nhiệm vụ bắt buộc hai: Tự tay giết 5 con Goblin ( 5/5 ) 】 Hoàn thành.
**
Nam chính lên sàn – thật ra lên từ chương 1 rồi :))
[1] Quần khống: kỹ năng khống chế nhiều mục tiêu >< kh>