Trong khu ghế riêng của quán cà phê, Hạ Viêm câu nệ ngồi, sắc mặt nghiêm trọng, trù trừ không quyết định được.

            “Thế nào?” Đối diện với cô. một chàng trai trẻ tầm hai lăm, hai sáu tuổi khẽ cười một tiếng, “Chẳng lẽ cô thà chọn tự trả ba mươi vạn còn hơn làm việc tôi bảo? Theo tôi được biết, cô đang học năm ba đại học. Bằng tốt nghiệp đại học còn chưa có, tân tân khổ khổ làm việc cả năm, liệu có đủ trả lãi không?”

            Hạ Viêm cúi đầu không nói.

            Cô lớn lên ở cô nhi viện , trong lòng rất rõ ràng, trên đời không có cơm trưa miễn phí. Đối phương đưa ra đãi ngộ quá tốt, cô không tin trong này không có mờ ám.

            Nhưng nghĩ lại, dường như chính mình không có lựa chọn nào khác.

            Kể từ khi được nhận nuôi lúc tám tuổi , mẹ nuôi luôn đối xử rất tốt với cô, hai người sống rất hạnh phúc. Nửa năm trước lên năm ba đại học, mẹ nuôi đột nhiên bị chẩn đoán ra ung thư, mọi việc mới trở nên hỏng bét.

            Vì  chữa bệnh cho mẹ nuôi, nhà ở đã thế chấp, đồ đáng giá cũng đã bán lấy tiền, mặt khác còn nợ bên ngoài rất nhiều.

            Cô tính đợi mẹ nuôi khỏi bệnh, sau đó hai người cùng nhau trả nợ. Ai ngờ mắt thấy đã sắp khỏe lại, bệnh tình bỗng nhiên chuyển biến xấu. Ngắn ngủn hai ngày, mẹ nuôi bất hạnh chết bệnh, bỏ lại một mình cô đối mặt với số nợ khổng lồ.

            Nói thực ra, với cái bằng tốt nghiệp trung học hiện giờ, mà muốn kiếm tiền trả hết nợ thì rất khó. Nhưng nếu để đến sau tốt nghiệp đại học lại nghĩ biện pháp trả nợ, vậy thì quá muộn.

            Nhíu mày, Hạ Viêm trầm giọng hỏi, “Dựa theo anh nói , chỉ cần nghe theo phân phó, download app trò chơi được chỉ định, đăng ký tài khoản, thì anh sẽ giúp tôi trả hết 30 vạn đang nợ?”

            Chàng trai trẻ gật đầu, “Đúng là như thế.”

            Hạ Viêm đỡ trán, thế này thì làm sao mà cô tin tưởng đối phương nói thật được? Nghe quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm!

            Huống chi, cô căn bản không biết anh ta! Đang đi trên đường bỗng dưng bị ngăn lại, sau đó bị kéo vào quán cà phê, bắt đầu một cuộc nói chuyện không tưởng.

            “Cô sợ hả?” Chàng trai trẻ nhíu mày.

            “Đương nhiên sợ.” Hạ Viêm không chút do dự thừa nhận, “Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Nếu anh thật sự có lòng trả nợ giúp, thì tôi đăng ký tài khoản hoàn toàn không thành vấn đề.”

            “Nhưng mà tùy tùy tiện tiện đăng ký cái tài khoản có thể được ba mươi vạn, tôi không nghĩ  mình có thể gặp được chuyện tốt như thế. Nếu đã không phải bánh nóng, thì chỉ có thể là cục than nóng[1] mà thôi. Nói không chừng nợ không trả hết, ngược lại còn gặp phiền phức khác.”

            “Trong đầu tôi bây giờ chỉ nghĩ phải trả nợ như nào, thật sự không có tâm tình đùa giỡn với anh.”

            Chàng trai trẻ bỗng nhiên nở nụ cười, “Nghe có vẻ chỉ cần có ba mươi vạn chuyển vào tài khoản, cô sẽ nguyện ý bán mạng?”

            “Đúng như vậy.” Hạ Viêm thẳng thắn thừa nhận.

            Số nợ ba mươi vạn, một bộ phận lớn là mượn từ người thân của mẹ nuôi. Có người gần ba mươi tuổi, chẳng bao lâu nữa sẽ chuẩn bị kết hôn, cần dùng tiền gấp; có người ở nhà cũ gần một đời, muốn tích cóp để mua nhà mới. Mắt thấy mục tiêu sắp đạt tới, tiền tiết kiệm lại cho mẹ nuôi mượn chữa bệnh; còn có người tuổi già sức yếu, nhỡ mà sau này đau đầu nhức óc một cái, hậu quả khó lường!

            Gánh nặng kinh tế áp Hạ Viêm không thở nổi. Thậm chí có lúc cô nghĩ, nếu như có thể một hơi trả hết nợ, để mọi người tức khắc khôi phục cuộc sống bình thường, cái mạng cô không cần cũng được.

            Đương lúc phiền muộn, chàng trai trẻ ấn vài cái trên điện thoại di động, bình tĩnh nói, “Được rồi, xác định tiền nhận không sai thì bắt đầu tải app xuống đi.”

            Vừa dứt lời, di động hiển thị tin nhắn thông báo của ngân hàng. Hạ Viêm bán tín bán nghi mở ra xem, kết quả! Số dư trong thẻ! Thực sự biến thành ba mươi vạn!

            Cô nhìn chằm chằm, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, hơn nửa ngày mới nghi ngờ hỏi, “Có phải anh ngại tiền nhiều bỏng tay không vậy?”

            Chàng trai trẻ lạnh lùng nói, “Thù lao đã trả. So với việc hỏi, cô hẳn nên lâp tức làm việc mới phải?”

            “Đợi một chút, sẽ đăng ký ngay.” Hạ Viêm lần lượt chuyển khoản cho đám họ hàng, sau đó mới theo lời tải xuống app trò chơi có tên “Phó bản thực tế”. Đồng thời, cô thở phào một hơi, vẻ mặt dần trở nên thư thái hơn.

            Trong thoáng chốc, app đã tải xong.

            Hạ Viêm một bên thao tác, một bên hỏi, “Chỉ cần đăng ký tài khoản là được, đúng không?”

            “Đúng vậy.” Chàng trai trẻ khóe miệng hơi hơi nhếch lên, thoáng một nụ cười lạnh. Ba mươi vạn đâu dễ kiếm đến thế, đây chính là “hữu danh hữu thực” tiền mua mạng.

            “Đã biết.” Hạ Viêm đáp, rồi tiếp tục thao tác.

            Trên thực tế, cô không phải là lính mới đối với trò chơi. Trước đây đã chơi rất nhiều game online, thực lực không tồi. Tuy không biết đối phương muốn làm gì, nhưng người ta đã nguyện ý chi ba mươi vạn, cô không ngại tốn công tốn sức.

            App cài đặt thành công, lựa chọn đăng ký người dùng mới, trên màn hình bật lên “Thuyết minh miễn trừ trách nhiệm” .

            Hạ Viêm không nhìn lấy một cái đã ấn “Xác định” —— mặc kệ lúc sau sẽ phát sinh chuyện gì, cô đều phải đăng ký, dù sao tiền là tuyệt đối không nhổ ra.

            Hệ thống xuất hiện thông báo, 【 Xin nhập vào nick name trò chơi 】

      Hạ Viêm không nghĩ nhiều, tùy tiện nhập vào một cái tên, “Liệt Diễm.”

            【 nick name không bị trùng, có xác nhận hay không? 】

      “Có.”

      Một giây sau,bảng thuộc tính trong suốt hiện lên, trên đó viết ——

            Nick name: Liệt Diễm

            Trí lực: 5

            Sinh mệnh: 5050

            Pháp lực: 5050

            Phía dưới thuộc tính có giải thích.

            Trí lực quyết định thương tổn của kỹ năng và tốc độ khôi phục pháp lực; khi giá trị sinh mệnh hao hết, nhân vật trò chơi sẽ tử vong; pháp lực dùng để phóng kỹ năng.

            Chỉ có ba hạng thuộc tính? Coi vẻ rất đơn giản. Ý nghĩ vừa nảy lên trong đầu Hạ Viêm, thì thấy hệ thống gửi thông báo, 【 Ngài đã kích khởi chức nghiệp hiếm: Mục Sư Thần Thánh, có dùng chức nghiệp này hay không? 】

      【 Ghi chú: Chức nghiệp hiếm cực kỳ ít thấy. So sánh với chức nghiệp phổ thông, người chơi có chức nghiệp hiếm lúc bắt đầu sẽ có thêm một ô kỹ năng, cũng có thể rút thêm một kỹ năng. 】

      Hạ Viêm không muốn làm Mục Sư. So với vú em thì cô ưa thích chức nghiệp cao công[2] hơn, carry toàn trường[3].

            Nhưng thì mà là, “Phó bản thực tế” là một trò chơi lưu manh.

[1]Nguyên văn “hãm bính” – bánh nóng và “hãm tịnh” – cạm bẫy

[2] Nguyên văn “thâu xuất” – chỉ những chức nghiệp gây được giá trị thương tổn cao

[3] ý chỉ nhân vật có thể kéo được đội, khống chế đại cục toàn trường


Mặt ngoài nó làm bộ dân chủ hỏi “Có / Không”, nhưng mà lựa chọn “Không” căn bản không ấn được……

Bất đắc dĩ, Hạ Viêm chỉ có thể chọn “Có”.

【 Chúc mừng người chơi trở thành “Mục sư thần thánh”. 】

【 Ngài nhận được vũ khí: Pháp trượng tân thủ. 】

【Pháp trượng tân thủ: Lực công kích cơ sở 1-2. Cách 2 giây, người nắm giữ có thể phát ra một quả đạn ma pháp công kích địch nhân, đạn ma pháp đạn thương tổn bằng công kích cơ sở + trí lực. 】

【 Xin hãy rút ngẫu nhiên hai thẻ trong số mười thẻ kỹ năng sau 】

Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện mười tấm thẻ, hoa văn ở mặt sau giống nhau như đúc.

Hạ Viêm không nghĩ nhiều, tùy ý chọn hai thẻ ở đầu và đuôi.

【 Chúc mừng người chơi đạt được kỹ năng: Thuật trị liệu.】

【 Thuật trị liệu: Ba sao, khôi phục cho mục tiêu 30 ( + trí lực + lực công kích cơ sở  của vũ khí ) điểm giá trị sinh mệnh. Mỗi lần phát kỹ năng cần tốn 15 điểm ma pháp, thời gian đóng băng 10 giây. 】

【 Chúc mừng người chơi đạt được kỹ năng: Cấp cứu. 】

【 Cấp cứu: Một sao, mỗi giây khôi phục cho mục tiêu 2 ( +1 ) điểm giá trị sinh mệnh, duy trì 5 giây, khi bị công kích sẽ mất hiệu quả. Mỗi lần phóng kỹ năng cần tốn 4 điểm ma pháp, thời gian đóng băng 5 giây. 】

【 Đã mở khóa ô kỹ năng các, tổng cộng có 4 ( +1 ) ô kỹ năng, hiện có Thuật trị liệu , Cấp cứu chiếm hai ô. 】

【 Đã mở khóa kho hàng tùy thân, độ lớn của không gian bây giờ là năm mét vuông, hiện đang có Pháp trượng tân thủ. 】

【 Ghi chú: Người chơi mang tối đa bốn trang bị, nếu mang thêm sẽ tự động vô hiệu hóa. 】

Tuy lấy được hai kỹ năng, nhưng trên mặt Hạ Viêm không vui tí nào. Cô thầm nghĩ, kỹ năng đều là loại hồi phục, phương pháp công kích chỉ có đạn ma pháp, thế này có mà xong đời sao?

Đến đây, tất cả lựa chọn kết thúc.

Hệ thống liên tiếp phát thông báo, 【 Toàn bộ nhiệm vụ sẽ thông báo qua app 】

【 Trò chơi sắp bắt đầu, xin người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng. 】

Hạ Viêm đặt điện thoại ở trước mặt, bày trận sẵn sàng. Bỗng ánh sáng lóe lên, cả người biến mất không thấy đâu nữa.

Bên cạnh, chàng trai trẻ thấy toàn bộ quá trình, lại không có chút kinh ngạc. Gã bình tĩnh uống một ngụm cà phê, nhỏ giọng oán giận , “Trò chơi rác này thật phiền toái! Thiếu người thì thôi, còn muốn ý kiến, yêu cầu người tham gia phải có gì mà pháp lực với cả thể chất…… Phiền chết được! Không thì mình đã sớm nhét vào mấy trăm đứa.”

Lẩm bẩm xong, gã duỗi cái lưng, nở nụ cười lười biếng, “Bất quá nói đi phải nói lại, hết thảy đều là đáng giá. Thành công kéo được một người mới, chắc có thể xin nghỉ tầm một tháng!”

**

Hạ Viêm chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, cảnh vật nháy mắt thay đổi. Cô cẩn thận đánh giá chung quanh, phát hiện mình đang đứng ở trong sân thể dục của trường học. Chỉ là khung bóng rổ đã cũ nát, khắp nơi mọc đầy cỏ dại, không người quét tước, hiển nhiên đã bỏ hoang lâu rồi.

Bên cạnh có chín người, phần lớn cũng mặt mũi mờ mịt, duy chỉ có ba người tỏ vẻ “tập mãi cũng thành quen”.

Hạ Viêm bỗng nhiên nhận ra, app “Phó bản thực tế”, sợ là thật sự khiến bản thân cô tổ đội đánh phó bản trong thế giới thực rồi.

Lúc này, di động rung lên.

Cô cúi đầu nhìn, phát hiện trên màn hình viết, 【 Nhiệm vụ tân thủ, giết Goblin, phó bản độ khó cấp C. 】

【 Nhiệm vụ mặc định số một: Lượng trị liệu lớn hơn 300. ( 0/300 ) 】

【 Nhiệm vụ mặc định số hai: Tự tay giết 5 con Goblin. ( 0/5 ) 】

【 Nhiệm vụ tùy chọn số một: Tự tay giết 3 con Goblin tinh anh. ( 0/3 ) 】

【 Nhiệm vụ tùy chọn số hai: Giết sạch Goblin trong phó bản. ( 0/100 ) 】

【 Chú ý 1: Sau khi hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ mặc định số một và hai, người chơi có thể yêu cầu rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào. Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ mặc định, nhân vật trò chơi tử vong. 】

【 Chú ý 2: Người chơi không thể thương tổn lẫn nhau. 】

【 Chú ý 3: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ mặc định số một và hai, người chơi sẽ nhận được Bảo rương đồng. Đánh giá càng cao, cồng hiến trong phó bản càng lớn, phần thưởng nhận được càng tốt. 】

Hạ Viêm đánh giá một chút, nhiệm vụ tân thủ không tính quá khó, nói không chừng tự mình có thể quá quan.

“Đây là chỗ nào? Sao tôi lại ở đây? Mấy người là ai?” Một người phục hồi tinh thần lại, kinh hoảng hét lên.

Hạ Viêm nhìn thoáng qua, phát hiện người vừa nói chuyện là nam giới, trên đỉnh đầu có một chuỗi thông tin —— nick name “Tiểu Đào Khí”, giá trị sinh mệnh 60, giá trị pháp lực 50.

Thuộc tính của người mới không phải hoàn toàn giống nhau sao? Cô thầm nghĩ.

“Nói đi! Trả lời tôi.” Tiểu Đào Khí ép hỏi.

“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Một người chơi nữ nick name là “Trường Tương Tư” nói thầm nói. Cô gái có giá trị sinh mệnh 40, giá trị pháp lực 60, nhìn qua cũng là người mới.

“Phụt.” Người trung niên nick name là “Hàn Phong” cười ra tiếng, “Lúc trước tự mình làm gì, trong lòng không rõ ràng sao?”

Tiểu Đào Khí vẻ mặt khó hiểu, “Tôi chỉ tải về một app trò chơi thôi mà! Hệ thống nói trò chơi sắp bắt đầu, sau đó thì tôi……”

Nói đến đây, hắn tức khắc ngơ ngẩn.

Hàn Phong cười nói, “Sau đó thì cậu đã tự thân tới chơi rồi.”

“Không thể nào! Giây trước tôi còn ở phòng ngủ, sao có thể đột nhiên chạy đến trường học hoang vu này?” Tiểu Đào Khí đã ý thức được có chỗ không thích hợp, lại từ chối tiếp nhận hiện thực.

Hàn Phong nhún vai, tự nói với hai người chơi thuộc tính rõ ràng hơi cao hơn kia, “Này, chia người mới ra, chúng ta tự phân tán ra đi?”

Người chơi tên “Lâm Mộc” gật gật đầu, tùy ý chọn hai người, rồi đi thẳng.

Người chơi tên “Oanh Phi Thảo Trường” thì trầm tư, tựa hồ đang nghĩ xem mang ai.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hàn Phong chỉ Hạ Viêm, lại chỉ Trường Tương Tư, quyết đoán nói, “Hai người các cô đi theo tôi.” Nói xong, cũng đi thẳng không thèm nhìn lại.

Hạ Viêm không hiểu tình huống, trước thành thật mà làm theo.

Một lát sau, phía sau truyền đến tiếng rống giận của Oanh Phi Thảo Trường, “Em gái nó chứ[1]! Lại bỏ đứa khó trị nhất lại cho tôi!”

Lời tác giả: Bối cảnh giả tưởng, chỗ không hợp lý tự động hợp lý hoá (Sal: ơ.ơ|||)

【 mỗi người một sở thích, khẩu vị không giống thì không cần miễn cưỡng, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ 】

**


[1] Nguyên văn “Ngươi muội” – ni mei – một câu chửi bậy thui

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play