Vô Hạn Phó Bản

Chương 6: Phó bản tân thủ 5


1 năm

trướctiếp

Hạ Viêm tâm tình kích động, thân là một mục sư, cô rốt cuộc không cần tìm mọi cách để giết Goblin nữa rồi!

Nhưng chưa mừng được một giây, một con Goblin khác nhảy lên cao, rơi mạnh xuống, tiện tay dùng cây chùy đập nát một cái bàn học.

Vụn gỗ bay tứ tung, trong phút chốc, Hạ Viêm khôi phục bình tĩnh. Cô một bên dùng đạn ma pháp đánh trả, một bên lùi vội ra sau.

Goblin bị đau, trong mắt nổi lên tơ máu, toàn thân lộ vẻ điên cuồng. “Rầm”, “Rầm” hai tiếng, bàn học, ghế đều bị đập nát.

Bên cạnh còn có một con Goblin max máu, hướng tới Hạ Viêm vung vẩy cây chùy một cách hung hãn. Xem động tác này, chúng nó dường như nhận định Hạ Viêm là dễ bắt nạt nhất, cho nên tập trung công kích.

Trên thực tế, phán đoán này cũng không sai.

Hạ Viêm chật vật chạy trốn, nhưng vẫn không kịp né, bị ăn một gậy vào tay trái, điểm sinh mệnh lập tức -11.

Cô xuýt xoa một cái, không kịp kêu đau, vội vàng ngồi xổm xuống. Giây tiếp theo, một gậy vụt qua trên đỉnh đầu cô.

Trong phòng tổng cộng có hai con Goblin màu xanh lục, tình hình không nguy hiểm. Bởi vậy để tiết kiệm điểm pháp lực, Hàn Phong, Lâm Mộc lựa chọn dùng đạn ma pháp công kích.

Hạ Viêm thuộc tính trí lực thấp, trang bị kém, lực công kích xoàng xoàng. Lại thêm bị đuổi theo, ôm đầu trốn chạy, không rảnh mà ngắm bắn, cuối cùng dứt khoát từ bỏ công kích, chạy khắp nơi tránh tiểu quái.

“Rầm!” Lại một cái bàn học chia năm xẻ bảy.

Hạ Viêm cực kỳ linh hoạt, lúc thì ném ghế; lúc lại xô đổ bàn học trên đường truy đuổi; trong chốc lát đã chạy loạn cả phòng.

Goblin đuổi theo phía sau, mãi mà không bắt được người.

Quả cầu ánh sáng tầm nắm tay lần thứ N đánh vào người tiểu quái, lúc này máu của nó đã hết, rên một tiếng, hóa thành bạch quang.

Trong phòng học bừa bãi lộn xộn, còn lại một con Goblin cuối cùng.

Hạ Viêm chạy rất mệt, dựa vào tường thở dốc, đồng thời trong lòng ảo não không thôi — sớm biết sẽ có ngày này, bình thường cô sẽ rèn luyện nhiều hơn. Giờ thì hay rồi, mới chạy một lát đã kiệt sức, ném mấy cái ghế đã thấy cánh tay nhức mỏi……

Trong đầu tạp niệm bay loạn, có điều việc này không trở ngại cô tự thêm máu cho mình.

Vài quả đạn ma pháp đánh vào người Goblin, lượng máu nhanh chóng rớt xuống. Đau đớn kích thích hung tính của tiểu quái, nó đột nhiên tóm lấy bàn học, hung ác ném vào người chơi.

Hàn Phong tránh sang bên cạnh, nhưng bả vai vẫn bị đập trúng, điểm sinh mệnh lập tức -8.

Con Goblin chớp chớp mắt, giống như phát hiện đại lục mới. Nó không cầm gậy đập loạn xạ như ruồi không đầu nữa, mà là cầm bàn học, ghế dựa làm ám khí, ném vào người chơi.

“Mau tập hỏa giết nó!” Hàn Phong cao giọng kêu to. Nhưng mà lời nói còn chưa nói xong, thì hai cái bàn đã phi về phía ông ta.

Hàn Phong cúi đầu, suýt soát né được.

Hạ Viêm, Lâm Mộc nắm cơ hội công kích, ai ngờ con Goblin đột nhiên lấy ghế che trước người.

Đạn ma pháp của Lâm Mộc đánh trúng ghế dựa trước, vì thế cái ghế vỡ tan. Sau đó công kích của Hạ Viêm đánh trúng con Goblin, tạo thành thương tổn lại ít đáng thương.

Cục diện nhất thời giằng co.

Bỗng nhiên, một lưỡi dao gió[1] nhanh như chớp xẹt qua cổ Goblin.

Con Goblin trừng to đôi mắt, thoáng cái biến thành bạch quang. Bàn học đang cầm trong tay rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng“Loảng xoảng” giòn vang.

Nhìn lại, hóa ra là người chơi Oanh Phi Thảo Trường đứng ngoài phòng học, công kích qua cái cửa sổ bị vỡ.

“Ba người không xử được một con quái bình thường, thật là càng sống càng thụt lùi.” Hắn vừa mở miệng đã châm chọc.

Hạ Viêm thầm nghĩ, kỹ năng của Hàn Phong là quần công, đàn khống, hai kỹ năng của Lâm Mộc là đàn khống, chung quy không thể lãng phí điểm pháp lực trên một con Goblin. Người này chẳng qua là lợi ở cái kỹ năng, không biết xấu hổ mà còn dương dương đắc ý.

Ngoài mặt cô cũng chẳng nói gì, chỉ ném cho Hàn Phong một cái “Cấp Cứu”. Tiếp theo, cúi đầu xem tiến độ nhiệm vụ .

【 Nhiệm vụ bắt buộc một: Lượng trị liệu lớn hơn 300. ( 205/300 ) 】

【 Nhiệm vụ bắt buộc hai: Tự tay giết chết 5 con Goblin. ( Đã hoàn thành ) 】

【 Nhiệm vụ tùy chọn hai: Thanh lý toàn bộ Goblin trong phó bản. ( 60/100 ) 】

Thấy thế, Hạ Viêm âm thầm thở phào. Hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ bắt buộc một, hai, bất cứ lúc nào cô cũng có thể truyền tống khỏi phó bản !

Hàn Phong căn bản không đếm xỉa lời khiêu khích của Oanh Phi Thảo Trường, quay đầu dò hỏi tiểu đồng bọn, “Nhớ không lầm, vừa rồi chỉ thấy ba con Goblin màu xanh?”

“Tiểu quái đều là kết bè kết đội mà hành động, hai con còn lại chắc là đi cách vách.” Lâm Mộc nói.

Đoan Mộc không cho bọn họ tiến vào, ba người họ ở phòng học kề bên nghỉ ngơi. Tiểu đội Goblin tuần tra khắp nơi, cùng thời gian phát hiện hai nhóm người chơi, hoàn toàn có khả năng chia ra tấn công.

“Hệ thống không thông báo, tên kia hẳn là không chết nhở?” Hàn Phong nói thầm.

“Người đang đứng ở trước mặt, còn cố giả mù gì nữa?” Oanh Phi Thảo Trường lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ mấy người quên, vừa rồi là ai cứu mấy người hả?”

“Dù anh không ra tay, bọn tôi cũng chả có vấn đề gì.” Lâm Mộc ngữ khí lạnh nhạt.

Oanh Phi Thảo Trường càng tức giận, “Mày không quên một trong những nhiệm vụ bắt buộc là liên thủ diệt BOSS chứ? Thế nào, trước khi khai chiến tính nội chiến hả? Đừng quên, tỉ lệ tiểu quái trong phó bản tử vong vượt qua 60%, bất cứ lúc nào BOSS cũng có thể xuất hiện!”

Hạ Viêm nhất thời cạn lời . Quái tinh anh đã khó đối phó rồi, phó bản lại còn có BOSS?

“Có mệt không? Ngồi xuống nghỉ một lát.” Hàn Phong nói.

Điểm pháp lực hao tổn quá độ, làm sao mà đánh BOSS? Chẳng lẽ nhào lên đánh giáp lá cà? Đương nhiên chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn.

Oanh Phi Thảo Trường nhìn một đám tàn binh bại tướng, cảm thấy tức ngực khó thở, rất muốn xoay người bỏ đi. Nhưng trong lòng hắn rõ ràng, chỉ dựa vào một mình hắn tuyệt đối không đánh lại BOSS, mọi người liên hợp mới có đường sống.

Một đám rác rưởi! Hắn căm giận nghĩ, lại vẫn phải tìm chỗ gần đó ngồi xuống.

Hạ Viêm thuận tay cho Hàn Phong một cái “Cấp Cứu”, sau đó dựa tường nghỉ ngơi, nỗ lực điều hòa hơi thở.

Oanh Phi Thảo Trường ánh mắt sáng lên, giọng điệu mừng rỡ, “Mục sư?!” Trò chơi bình thường, mục sư chỉ được coi là hậu cần. Nhưng đây là phó bản thực tế, mục sư có thể cứu mạng!

“Người mới, có kỹ năng hồi phục dạng liên tục. Nếu bị công kích, hiệu quả sẽ bị cắt đứt.” Lâm Mộc đúng lúc mở miệng.

Nghe giải thích xong, ánh mắt Oanh Phi Thảo Trường thoáng chốc trở nên ảm đạm. Chỉ có kỹ năng hồi phục dạng liên tục, nếu gặp chuyện, căn bản không giúp được gì. Bởi vậy hắn thiếu hứng thú liếc Hạ Viêm một cái, sau đó dời mắt không chút nào lưu luyến.

Hạ Viêm bĩu môi, nghĩ thầm, đám người này thật đúng là thực tế. Cảm thấy cô có thể giúp đỡ, liền thái độ bình thường, thậm chí không tiếc hạ mình lấy lòng. Cảm thấy cô không giúp được gì, liền hếch cằm lên, lỗ mũi nhìn người, thái độ ngạo mạn.

Chẳng qua…… quản nó làm gì! Không lâu nữa, mình có thể rời khỏi phó bản, trở về hiện thực.

Nghĩ như vậy, Hạ Viêm khí định thần nhàn, nắm chắc thời gian khôi phục thể lực.

Trong phòng học yên tĩnh cực kỳ, một lúc lâu không ai nói chuyện.

Qua ba bốn phút, lại một đội Goblin phát hiện tung tích người chơi, nhảy vào qua cửa sổ.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, bốn quả đạn ma pháp nháy mắt phi đến, đánh vào con tiểu quái đi đầu tiên. Điểm sinh mệnh -10, -12, -12, -7, mục tiêu lập tức ngắc ngoải.

Lâm Mộc nắm lấy cơ hội bổ đao, con Goblin rên một tiếng, rồi biến mất không thấy. Những người khác ăn ý mười phần, chọn một mục tiêu mới tập trung công kích.

Không đến nửa phút, chiến đấu kết thúc.

Trong lúc đó, Oanh Phi Thảo Trường vì tranh giết quái tinh anh, không tránh không né, cắn răng chịu một trụ băng.

Chiến đấu kết thúc, hắn đắc ý dào dạt, càng thêm kiêu căng ngạo mạn mà quở mắng, “Người mới mắt mù à? Không thẩy ở đây có người cần trị liệu sao?”

Phó bản tân thủ, Hạ Viêm gặp không ít người. Trong số đó, Oanh Phi Thảo Trường không thể nghi ngờ người đáng ghét nhất. Hắn tùy tiện mở miệng nói hai câu, là đã dễ dàng làm người ta tăng máu não.

Có những thời điểm, nhẫn nhịn cũng không thể trời yên biển lặng, lùi một bước cũng không có trời cao biển rộng. Chúng ta càng nhân nhượng đối phương càng lấn tới, càng không biết kiêng nể gì.

Cân nhắc một lát, Hạ Viêm trong lòng có quyết định. Cô bình tĩnh giơ tay ra, gằn từng chữ, “Thêm máu là dịch vụ thu phí, một vật phẩm hồi lam đổi một lần trị liệu.”

Oanh Phi Thảo Trường, “???”

Hàn Phong đồng tử co lại, Lâm Mộc nắm tay thành quyền.

Hạ Viêm vẫn như cũ giơ tay, thái độ vô cùng kiên quyết.

“Sao bọn họ không cần trả phí trị liệu?” Oanh Phi Thảo Trường nổi giận, “Mày căn bản là cố ý lừa tao!”

“Anh nói chuyện hay như thế, đương nhiên phải đối xử đặc biệt rồi.” Hạ Viêm vẻ mặt lạnh nhạt, “Tôi là người mới, pháp lực ít ỏi, phụ trách ba người đã là quá sức rồi. Cho nên những người khác hoặc là trả phí, hoặc là tự nghĩ cách.”

Nghe vậy, hai người khác không hẹn mà cùng thở phào một cái.

Lâm Mộc hắng giọng, phụ họa nói, “Tôi cảm thấy cô bé nói có lý lắm.”

Hàn Phong trịnh trọng bày tỏ, “Nói như thế cũng chẳng có gì sai, đi bệnh viện cũng phải trả viện phí còn gì.”

Oanh Phi Thảo Trường sắc mặt xanh mét, nửa ngày nghẹn không ra một câu. Hắn rốt cuộc nhìn ra, ba người này rõ là cá mè một lứa, họng súng cùng chĩa ra ngoài.

Hạ Viêm giơ mỏi tay, đành thả xuống bên người, thờ ơ nói, “Không muốn trả cũng không sao, đừng miễn cưỡng.”

Điểm sinh mệnh về mo, đương nhiên chỉ có bản thân hắn để ý! Oanh Phi Thảo Trường mí mắt giật liên hồi, hận không thể cùng người mới đánh một trận. Nhưng người chơi không thể thương tổn lẫn nhau, hắn không làm gì được.

Mặt khác, điểm sinh mệnh tổng cộng 80, vừa rồi -21, thoáng cái đã mất một phần tư!

Nghĩ tới nghĩ lui cân nhắc hơn nửa ngày, Oanh Phi Thảo Trường không thể không khuất phục. Hắn đen mặt nói, “Cho mày thanh sô cô la, nhanh trị liệu đi.”

Nói đoạn, thô lỗ ném vật phẩm ra.

Hạ Viêm nhanh nhẹn tiếp lấy, trực tiếp nhét vào miệng gặm, sau đó quăng một cái “Cấp Cứu”.

Điểm sinh mệnh +3 không ngừng nhảy lên, vẻ mặt Oanh Phi Thảo Trường không vui chút nào. Hắn thầm nói, thù này hắn nhớ kỹ, chờ xem!

Ba tay lão làng vây xung quanh, Hạ Viêm rốt cuộc cảm nhận được ưu thế của chức nghiệp mục sư —— những người khác đều chuyên tấn công, nghĩ mọi cách đoạt kích sát, còn cô chỉ cần nhàn nhã ngồi ở một bên làm chơi chơi, thi thoảng ném cho mọi người một kỹ năng thêm máu.

Người chơi có thâm niên thực lực không thể khinh thường. Dù bọn Goblin cứ cách hai ba phút lại xông lên một đám, nhưng đám lão làng này vẫn ứng đối đâu vào đấy, không hề có tổn thương nào quá lớn. Theo thời gian trôi đi, điểm pháp lực của người chơi dần dần khôi phục.

Hạ Viêm thường xuyên chú ý tiến độ nhiệm vụ, phát hiện lượng trị liệu giờ đã là 245/300, số Goblin đã thanh lý là 75/100.

Kỳ thật lúc này điểm pháp lực là 44, nếu cố ý bị thương, liên tục sử dụng hai lần “Thuật Trị Liệu”, nhiệm vụ bắt buộc một có thể hoàn thành ngay lập tức.

Nhưng đến thời khắc mấu chốt, cô lại không khỏi do dự. Có nên ở lại chờ xem? Cùng lúc hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc, nói không chừng có thể thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ tùy chọn hai.

Đúng lúc này, một tiếng rống giận cuồng bạo vang vọng khắp trường học!

“BOSS!”

“Ngoài phòng!”

Bốn người phi ra hành lang, cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy bãi đất trống trước khu phòng học có một con Goblin siêu to khổng lồ đang đứng. Thân nó rất cao, ước chừng đến hai mét. Làn da có màu xanh biển, như là phiên bản phóng to của quái tinh anh. Trong tay nó còn cầm cây chùy dài hơn nửa mét, bộ dáng xem chừng phi thường hung tàn.

“Mau ra tay!” Oanh Phi Thảo Trường gấp giọng thúc giục, “BOSS có thể triệu hoán tiểu quái tụ tập đến bên nó, đến lúc đó quái nhiều không dễ đánh.”

Chẳng qua chỉ một mình hắn nôn nóng, Hàn Phong, Lâm Mộc lại bình chân như vại, “Không vội, quái tụ tập một chỗ mới dễ đánh.”

Oanh Phi Thảo Trường muốn hộc máu, hắn cảm thấy chính mình không thể ở cùng đám người này. Nếu không phải một người đánh không lại…… Hắn nghiến răng, oán khí tận trời, sắc mặt đen như đít nồi.

Trên thực tế, ý kiến sở dĩ có sự khác nhau, không phải vì có người phán đoán sai lầm, mà do từng người có kỹ năng bất đồng. Của Hàn Phong, Lâm Mộc đều là quần công, quần khống, tiểu quái chỉ cần đứng trong phạm vi công kích đều sẽ chịu thương tổn, không cần tốn nhiều công sức.

Cũng bởi vậy, người chơi khác nhau sẽ có suy tính khác nhau.

Đợi chừng một phút, bên người BOSS tụ tập chín con tiểu quái, Hàn Phong thấp giọng lẩm bẩm, “Cũng được rồi.”

Tiếp đó giơ pháp trượng lên, “Thuật Động Đất.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp