Editor: Hanh Doan
Võ Đế bị bắt quả tang tại trận, hắn không ngờ tới Chu Vân Kiến trước giờ vẫn luôn ngủ say như chết, sét đánh bên tai cũng không động đậy như vậy lại nửa đêm tỉnh ngủ, cũng bởi vì hôm nay y bị kinh hãi cùng hưng phấn quá độ. Tuy rằng lúc ấy y không có phản ứng gì quá lớn, nhưng khi mọi việc đi qua rồi, ngẫm lại cũng thấy mà sợ. Đây là lần đầu tiên trong đời y nhìn thấy có người ở trước mặt y giết người, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thi thể.
Thật ra đêm nay Chu Vân Kiến ngủ cũng không quá an ổn, vẫn luôn nằm mơ, cảnh tượng trong mơ vô cùng hỗn loạn, nhưng lại không có cách nào thoát ra. Ngủ đến nửa đêm đã đói bụng, may là y vì đói bụng mà tỉnh ngủ, nếu không thật sự sẽ không thoát nổi cơn bóng đè đó.
Vừa tỉnh dậy, y đã va phải niềm vui bất ngờ, Chu Vân Kiến giữ chặt lấy khuôn mặt vẫn luôn không có biểu hiện cảm xúc nào của Võ Đế, nói: “Hoàng Thượng, ngài muốn ngủ với thần thì cứ nói thẳng, vì sao phải lén lút? Thần cũng không phải không muốn, bệ hạ tội gì phải ủy khuất chính mình?”
Võ Đế cạn lời, Hoàng Hậu mà không biết xấu hổ thì thật đúng là vô địch thiên hạ. Hắn gỡ tay Chu Vân Kiến ra, tự mình dọn cái bàn làm việc to đùng về lại chỗ cũ, nói: “Trẫm chỉ là sợ ngươi ngủ rồi ngã xuống đất mà thôi! Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đó.”
Chu Vân Kiến đương nhiên biết Hoàng Thượng sợ y ngã giường, nhưng mà y bị ngã giường nhiều năm như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên có người lo lắng y sẽ bị ngã đau. Nhưng lúc này lực chú ý của y lại bị một sự kiện khác hấp dẫn đi, y trợn mắt há hốc mồm nhìn Võ Đế, nói: “Hoàng Thượng….. ngài….. tự mình bưng được cái bàn gần một nghìn cân ư???”
Võ Đế nhíu mày, nói: “Chẳng lẽ kêu ngươi tới giúp trẫm nâng sao?” Trong ánh mắt khinh miệt kia, dường như cảm thấy Chu Vân Kiến không phải đàn ông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT