Editor: Hanh Doan
Nguyên Bảo chưa từng gặp qua trận thế như này bao giờ, cậu sợ đến nỗi run lên bần bật nhưng tay vẫn nắm chặt thanh đao nhỏ, cứ như vậy thủ trước người Chu Vân Kiến. Chu Vân Kiến đã sững sờ tại chỗ, Nguyên Bảo cho rằng y sợ quá mức, vừa run rẩy vừa an ủi, nói: “Thiếu gia, ngài… ngài đừng sợ…. sợ! Có…. có….. có Nguyên Bảo ở đây… đây… đây, sẽ không… không… không có ai dám làm ngài bị thương…. thương! Trừ… trừ phi…. phi hắn bước….bước qua thi thể của ta. Nếu không… không, ta…. ta… ta sẽ không để ngài bị thương đâu!”
Đợi cho Nguyên Bảo nói trôi chảy được một câu thì Chu Vân Kiến lại đẩy cậu ta ra, nói: “Để ta nhìn xem là kẻ nào? Mặc đồ đen, còn che mặt nữa à? Bọn họ là thích khách đến ám sát ta sao?” À đúng rồi, thân phận của mình tôn quý, là Hoàng Hậu tôn quý của một nước, tất nhiên là có khả năng bị ám sát.
Đám người kia nháy mắt đã áp sát tới gần Chu Vân Kiến, bị Tửu Thị dùng một vò rượu đập trúng mặt. Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến làm Chu Vân Kiến có cảm giác ê răng. Ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt tên thích khách máu me be bét nằm ngã trên mặt đất, cái mũi vặn vẹo lõm xuống.
Người đi tiên phong đã ngã xuống, còn có ba người nữa đồng thời tiến vào. Chu Vân Kiến bị Cầm Thị túm áo lôi về phía sau, tính cả Nguyên Bảo, cùng nhau bảo vệ y vào tận trong cùng. Ba người kia giao đấu cùng Kỳ Thị và Thư Thị, thì ra khối rubik trong tay Kỳ Thị sau khi được triển khai sẽ hóa thành một bàn cờ. Những viên cờ trắng đen tung bay, mỗi một viên bay ra ngoài, lực sát thương còn mạnh hơn rất nhiều lần so với vũ khí sắc bén. Không chỉ có thế, phía trên bàn cờ thay đổi trong nháy mắt. Mấy chục quân cờ bao vây lấy một tên thích khách, người kia lại đánh nhau với mấy quân cờ. Giao đấu một hồi lâu, hết trốn đông lại trốn sang tây, bị quân cờ đánh cho như tên ngốc.
Thư Thị lại không dùng cây bút trong tay, mà lại cầm bút trong tay trái, tay phải thì cầm một thẻ tre. Thẻ tre cũ nát rơi rải rác, từng phiến trúc bay ra lại trực tiếp cắt đứt cổ họng của một tên thích khách. Chu Vân Kiến xem thế là đủ rồi, đúng vậy! Ông ấy là Thư Thị, người đọc sách sẽ dùng bút, nhưng nếu ông ấy là Thư Thị thì tất nhiên sẽ không lấy sách làm vũ khí. Còn cây bút kia thì y đoán nó là của Họa Thị tiền bối.
Ba tên thích khách đã bị giải quyết, tuyệt nhất là Sắc Thị. Nàng không đánh mà vẫn thắng, chỉ hơi mỉm cười với đối phương, người kia đã trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh. Nhìn chung toàn bộ cuộc chiến, người lợi hại nhất không phải ai khác mà chính là Sắc Thị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT