EDITOR: NHI BẢO

Nhìn thấy những cung nữ nhỏ trước mặt khóc đến mức Lê hoa đái vũ*, cùng với lang thiếu niên thanh tú mặc đồ đen gương mặt tức giận đứng kế bên, Chu Tung có chút ngơ ngác. Rõ ràng bản thân vừa nãy còn đang đi tham quan viện bảo tàng của Tỉnh, một giây sau thì trước mắt tasầm, lúc tỉnh lại thì bản thân đang nằm trên một chiếc giường gỗ khắc hình hoa lê mềm mại. Trước mặt quỳ cả một đám người dưới đất, người nào người nấy đều không dám ra ngoài, nhất là lang thiếu niên đang canh giữ bên cạnh Y nửa bước không rời, vừa thấy Y tỉnh lại liền hận không thể nhào lên người Y, kiểm tra từ trên xuống dưới xem có chỗ nào bị thương hay không.

(Lê hoa đái vũ*: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)

Chu Tung nơm nớp lo sợ, lớn như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thế trận lớn như vậy. Một người đàn ông trung niên hơi mập mang theo hòm thuốc đang quỳ gối ở trước giường bắt mạch cho Y, có một lão thái thái trung niên gương mặt hồng hào trang nghiêm như bồ tát đang ngồi bên cạnh. Lão thái thái một thân bào phục trang nghiêm sang trọng và hoa lệ, trên đầu phối kèm trang sức vô cùng tôn quý, giống hệt như là lão phật gia bước ra từ trong phim cung đấu.

Quay phim à? Mấy người bắt diễn viên quần chúng cũng phải hỏi ý kiến của người qua đường chứ? Chu Tung vừa muốn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một chút xem có máy quay phim hay không, liền nghe thấy giọng nói của lão thái thái: “Thái y, Chu công tử thế nào rồi?”

Người đàn ông trung niên hơi mập đang quỳ gối ở trước giường bắt mạch cho Y lập tức cung kính trả lời: “Hồi bẩm Thái hậu, công tử chỉ là bị sặc nước, bị kinh hãi, những cái khác không có gì đáng ngại, tĩnh tâm điều dưỡng vài ngày là sẽ không có gì nữa.”

Lão thái thái vừa nghe, trái tim tựa như rơi xuống, hỏi lại một câu: “Sẽ không trễ nải việc đại hôn chứ?”

Thái y trả lời: “Không trễ nải, Thái hậu nương nương xin yên tâm.”

Chu Tung: ??? đợi đã, lời thoại này lượng tin tức nghe được có chút lớn.

Đại hôn, thường dùng để chỉ đại hôn của Hoàng đế nhỉ? Vừa nãy diễn viên đóng vai Thái hậu nói sẽ không trễ nải việc đại hôn chứ? Mình đây là...đang đóng vai Hoàng đế? Nhắc mới nhớ, cũng là được lợi rồi nhỉ!

Quần thần quỳ lạy, các phi tử vây quanh, nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi!

Nhưng mà Thái hậu một câu tiếp theo của Thái hậu, lại khiến cho Chu Tung lần nữa quay trở về trạng thái ngơ ngác bị dồn ép: “Ai, vậy thì tốt. Hoàng đế ngự giá thân chinh, ba ngày sau chiến thắng trở về, ta khó khăn lắm mới thuyết phục được hắn chịu tiếp nhận hoàng hậu do ta chọn, tuyệt đối không được xảy ra bất kỳ sự cố nào.”

Còn chưa đợi Chu Tung hoàn hồn, Thái hậu lại quay người sang nói với Y: “Vân Kiến, ủy khuất cho con rồi. Cung nhân đẩy con xuống nước đã bị phạt nặng rồi, phía bên Chu đại nhân ta cũng đã phái người đến trấn an rồi. Đại ca của con Chu Tuyết Lam ngày mai sẽ vào cung thăm con, con chỉ cần điều dưỡng thật tốt cơ thể. Đợi Hoàng đế trở về, nghi lễ đại hôn của hai đứa vẫn sẽ cử hành đúng hạn. Ta sẽ điều thêm mấy cung tì hiểu quy củ đến đây, cũng sẽ đưa đại cung nữ thân tín nhất của ta qua cho con. Còn có chuyện gì không hài lòng, cứ việc nói ra, để con vào cung làm hoàng hậu đúng thật là bất đắc dĩ, vẫn là mong con có thể thông cảm cho tấm lòng của người làm mẹ này.”

Chu Tung: ??? làm hoàng hậu???

Lần này thì Chu Tung xem như là nghe hiểu rồi, hóa ra Y không phải là Hoàng đế, mà là Hoàng hậu. Hoàng hậu...không phải nên là nữ sao? Chu Tung theo bản năng mà lặng lẽ sờ xuống của quý của mình, sau khi sờ đến khi tiểu tử kia nhảy nhót thoải mái thì Y mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, vẫn còn.

Nhưng mà chính là vì nó vẫn còn, Chu Tung lại bắt đầu cảm thấy không ổn. Y là đàn ông, Hoàng đế chắc không phải là nữ đâu nhỉ? Nếu như Hoàng đế cũng là nam, việc này có phải là có chút...không thích hợp lắm.

Nói thật hôm nay Y đến viện bảo tàng là vì muốn xem một nhóm di vật văn hóa mới đến, là một nhà khảo cổ học, thường phải nhận lời mời đến giám định mấy món di vật văn hóa. Một nhóm di vật cần phải giám định gộp cả những món đồ được mai táng chung với Võ đế triều đại nhà Yến được vận chuyển chung với quan tài, đồ được mai táng theo có rất nhiều, trong đó có một đôi mũ long phụng được bảo quản đặc biệt tốt. Chuyên gia giám định cho rằng vật này có khả năng là vật dụng riêng tư của Võ đế, mọi người đều biết mũ mão của Hoàng đế đều sẽ sử dụng rồng làm trang sức, phụng hoàng thì thưởng là dùng cho Hoàng hậu. Ở điểm này xảy ra tranh cãi rất nhiều, liền mời chuyên gia Chu Tung đến một chuyến để giám định.

Kết quả Chu Tung còn chưa nhìn thấy vật dụng được mai táng theo, đã bị nắp quan tài vừa dày vừa nặng đó đập cho một cái. Lúc hồi tưởng lại, Chu Tung cảm thấy, bản thân có khả năng là bị đập bể đầu, cái dáng vẻ đó nói thật là không đẹp chút nào.

Việc càng khiến cho tâm tình của Y lúc này cảm thấy không hề tốt chút nào, đó là vì Y xuyên không rồi. Chính là xuyên về triều đại nhà Yến danh tiếng lẫy lừng một thời, còn trở thành một cung nhân tuyển tú, hơn nữa sau cùng còn trở thành người bị chọn trúng. Điều bi kịch ở đây chính là Y là nam nhân, càng bi kịch hơn nữa là Hoàng đế cũng là nam nhân.

Triều đình Đại Yến từ lúc nào đã có nam hậu rồi? Đoạn lịch sử này không hề được ghi chép lại, theo những kiến thức học vấn phong phú của Y, tất cả Hoàng hậu của triều đình Đại Yến Y đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ngoại trừ một người, Yến Võ đế Yến Thanh cả đời không có lập hậu, hơn nữa không có con cháu thừa tự. Mà triều đại Y xuyên vào, lại chính là trong thời kỳ Võ đế bắt đầu được ca ngợi là Thanh hà thịnh thế.

Những tin tức hữu ích này, đều là sau khi Thái hậu rời đi, Y nghe ngóng được từ phía tiểu lang quân theo hầu bên cạnh Y. Lúc này tiểu lang quân cả gương mặt lo lắng nhìn Y, vành mắt đã đỏ hoe thành con thỏ nhỏ rồi. Con thỏ nhỏ trèo lên trước giường của Chu Tung, giọng nói đi kèm tiếng khóc nức nở: “Tiểu công tử, lão gia dặn dò Nguyên Bảo nhất định phải chăm sóc tốt cho ngài, kết quả Nguyên Bảo lại hại công tử biến thành như vậy, đều là lỗi của Nguyên Bảo. Nguyên Bảo bây giờ sẽ đến quỳ ở trong sân, tạ tội với lão gia và phu nhân!”

Đầu của Chu Tung bắt đầu đau, Y đưa tay gọi tiểu lang quân Nguyên Bảo quay lại, nói: “Ta bị cái tên Tề thiếu gia đó đẩy xuống hồ băng, liên quan gì đến ngươi? Chỉ là mất đi ký ức rồi, không có gì đáng ngạc nhiên đâu.”

“Chỉ mất đi ký ức?” Nguyên Bảo mở to đôi mắt, gương mặt thanh tú bỗng chốc nhuộm thêm vài phần phẫn nộ nói: “Cái tên ăn chơi trác táng của nhà họ Tề đó! Bản thân văn dốt võ nát! Bị Thái hậu nương nương trục xuất, giận lây sang công tử Vân Kiến! Nếu như không phải người nhà họ Tề bọn họ cây lớn rễ sâu*, làm quan Tông Nhân phủ*, làm sao có thể khép lại chuyện này như vậy được chứ? Nếu như là ta, nên đẩy cái tên Tề Hiên đó xuống hồ băng luôn! Hừ!” Thiếu niên lang 16-17 tuổi tức đến mức gương mặt đỏ bừng lên, khiến cho Chu Tung có chút bất lực.

(cây lớn rễ sâu*: ẩn dụ những người có thế lực mạnh và vững chắc)

(Tông Nhân phủ*: là cơ quan quản lý các công việc của gia đình hoàng tộc, kịp thời biên soạn gia phả, ghi lại họ tên, chức tước, thời gian sinh tử, kết hôn, truy phong, chôn cất của con cháu trong tộc. Là chức quan vô cùng quan trọng.)

Nhắc đến cái tên Tề Hiên đó quả thật rất quá đáng. Nếu như không phải bản thân Y đoạt xác trọng sinh, vị Chu tiểu công tử đó chắc là đã chết rồi nhỉ! Đáng tiếc cậu ta mới 18 tuổi, vừa mới thành niên. Lòng ghen tỵ mạnh như vậy, chắc cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, Chu Tung vẫn còn chưa gặp được người thật, liền gắn cái mác lên cho đối phương trước.

Chu Tung suy nghĩ, mở miệng nói: “Cái đó...có cơm ăn không?” Tuy rằng Y không biết cái vị tiểu công tử này bị ngâm nước có nặng hay không, dù sao Y cũng rất đói rồi, lúc này trong bụng đã vang lên tiếng kêu ọt ọt. Bụng mà đã đói, Chu Tung rất dễ cáu gắt, vì để ngăn chặn cơn cáu gắt, Y vẫn nên ăn chút gì đó trước rồi lại suy nghĩ đến việc chạy trốn khỏi việc này cho thỏa đáng.

Nguyên Bảo vừa nghe lập tức nói: “A! Ngài xem Nguyên Bảo, nói chuyện với công tử nãy giờ, quên mất việc công tử đã ba ngày không có hạt gạo nào vào bụng rồi. Ngài đợi đó, Nguyên Bảo đi gọi người đến truyền thiện*.” Nói rồi tiểu lang quân liền rời đi, căn phòng lớn như vậy, chỉ còn lại một mình Chu Tung.

(truyền thiện*: chuẩn bị cơm.)

Một tay Y vỗ vào mép giường được chạm khắc hoa văn, suy nghĩ lúc nào nên bỏ chạy thì thích hợp. Ba ngày sau là ngày diện kiến Thái hậu, cho nên trong ba ngày này nhất định phải bắt đầu hành động. Hoàng cung không thể nói chạy là chạy ngay được, Y phải ăn no, lại phải đi thăm dò địa hình trong hoàng cung. Chỉ là xác suất chạy khỏi chắc là không cao, vì tính mạng nhỏ này, Chu Tung vẫn là nên xem tình hình mà làm thôi.

Lúc mà Y vẫn còn trầm luân suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói: Hệ thống hiền hậu đang khởi động.

Hệ thống hiền hậu đang cập nhật phiên bản mới.

Ngài đã thành công bị trói buộc bởi hệ thống.

Người chơi mới dẫn dắt hệ thống đang khởi động.

Xin chào, thần là người quản lý chỉ dẫn chung của hệ thống hiền hậu. Hướng dẫn ngài làm thế nào để trở thành vị hiền hậu đầu tiên trong lịch sử, thời gian đại hôn còn 10 ngày, việc ngài cần làm bây giờ là —— chỉnh sửa dung mạo. Cố gắng điều chỉnh dung mạo đạt đến mức trạng thái cao nhất trước ngày đại hôn, để tạo được ấn tượng tốt cho Hoàng đế.

Chu Tung: ???

Y kéo cơ thể ốm yếu của mình đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, hỏi: “Ai đang nói chuyện?”

Bên tai vang lên tiếng trả lời vô cùng lễ phép: “Bái kiến Hoàng hậu điện hạ, nô tài là người quản lý của hệ thống hiền hậu, không có họ tên, thỉnh ngài ban tên cho.” Dứt lời, trước mắt Chu Tung xuất hiện một khung đối thoại trống không, cùng với một cây bút lông. Khung đối thoại là mặt ngoài của tờ giấy lớn, bút lông có thể nhập chữ viết vào khung đối thoại.

Mang theo cảm giác kinh hãi sau khi xuyên không, Chu Tung tự động chuyển từ chế độ khiếp sợ sang chế độ bình tĩnh. Nếu chuyện xuyên không đã có thể xảy ra rồi, vậy thì còn có chuyện gì không thể chấp nhận được chứ? Thế là Y vô cùng thản nhiên hỏi: “Có thể nói cho ta biết trước, ngươi sao lại xuất hiện ở đây không?” Với tâm tính trên thế giới này không còn bất cứ chuyện gì kì lạ, là một nhà khảo cổ học, quen thuộc với những chuyện linh dị kỳ lạ và những loại tiểu thuyết trộm mộ, chặng đường tâm lý của Chu Tung sớm đã trở thành vô cùng trôi chảy.

Đối phương trước tiên cung kính gọi Y một tiếng Hoàng hậu điện hạ, sau đó trả lời: “Nô tài được thiên mệnh phái đến, phụ trách giúp đỡ điện hạ trở thành vị hiền hậu đầu tiên trong lịch sử. Để hưởng ứng lời hiệu triệu của thiên mệnh, ngài đã trở thành người thứ 17366 được chọn, 17365 người trước đó đều thất bại rồi.”

Chu Tung lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Có thể hỏi một chút không, sao lại chọn trúng ta?”

Đối phương trả lời: “Cái này...nô tài không biết, nô tài chỉ là phụng mệnh hành sự.”

Chu Tung lại hỏi: “Vậy ý nghĩa của hệ thống hiền hậu là gì? Ý của ta là nói, vì sao lại tạo ra hệ thống này?”

Đối phương trả lời: “Cái này nô tài cũng không biết, nô tài chỉ là phụng mệnh hành sự.”

Lông mày của Chu Tung giật một cái, nói: “Được rồi! Vậy thì phụng mệnh ai làm việc, ngươi phải biết chứ nhỉ?”

Đối phương trả lời: “Nô tài...chỉ biết là do lời hiệu triệu của thiên mệnh, những cái khác đều không rõ.”

Khá hay cho ngươi hoàn toàn không biết gì cả! Chu Tung cạn lời rồi, nói: “Được rồi! Vậy ngươi nói những việc mà ngươi biết là được nhỉ?” Cấp dưới kiểu này, lãnh đạo nhất định rất thích, hạ lệnh xuống là được, căn bản không hỏi nguyên nhân.

Đối phương trả lời: “Vâng, Hoàng hậu điện hạ. Thiên mệnh phụ trách đại nạn trong thiên hạ, đặt ra 3000 kiếp nạn, hệ thống hiền hậu này kiếp nạn khó nhất. Ngài chỉ cần vượt qua kiếp nạn này, sẽ lập tức đứng vào hàng ngũ chúng tiên. Nếu như thất bại, cũng sẽ đưa ngài trở về vị trí ban đầu.”

Chu Tung co giật khóe môi, nói: “Ha, đưa một nam nhân trở thành hoàng hậu? Chuyện này nghe kiểu gì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. ta nói thẳng, việc này nếu như ta không muốn làm, sẽ có kết cục như thế nào.” Dù sao Y cũng không muốn sống chung với một tên đàn ông, phương diện này Y cũng không có kinh nghiệm gì, cứ luôn cảm thấy sẽ thất bại.

Đối phương cũng trả lời rất thẳng thắn: “Không có hậu quả gì cả, thân xác của ngài ở thế giới cũ đã chết, ký ức mượn tạm lúc này cũng sẽ bị xóa bỏ, trở về trước khi bị rơi xuống hồ băng. Công tử Chu Vân Kiến đã chết, du hồn của ngài sẽ thuộc về nơi vốn dĩ thuộc về.”

Chu Tung hỏi: “Nơi vốn dĩ thuộc về là ở đâu?”

Đối phương đáp: “Đồng nghiệp của thần là Tiểu Hắc và Tiểu Bạch sẽ đưa ngài đến đó.”

Tiểu Hắc và Tiểu Bạch? Đó không phải là Hắc Bạch vô thường sao? Ý là nói sinh mệnh của Y sẽ kết thúc, trở về âm tào địa phủ? Hay lắm, trực tiếp ban chết cho Y luôn rồi.

Chu Tung thở dài, chỉ cảm thấy thế sự vô thường, có thể có được một cơ hội sống tiếp đã không dễ dàng rồi, không cần phải kén cá chọn canh nữa. Tuy rằng việc bản thân trở thành vị hiền hậu đầu tiên trong lịch sử khiến cho Y có chút khó mà chấp nhận được, nhưng so với cái chết, Y vẫn là chọn làm Hoàng hậu thì hơn.

Thế là Y gật đầu, nói: “Được thôi! Ngươi nói, ta nên làm thế nào?”

Đối phương trả lời: “Đầu tiên, thỉnh điện hạ ban một cái tên cho nô tài.”

Chu Tung suy nghĩ, cầm cây bút lông, ở chỗ khung đối thoại viết lên ba chữ: Lý Liên Anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play