Bị ép buộc trở thành một nam hậu đã là chuyện bi kịch lắm rồi, nếu như bây giờ còn muốn Y cùng với Võ đế có tình yêu khắc cốt ghi tâm. Ha ha! Ta cũng không phải tên Chu Tinh Tinh*!
(* ẩn dụ nói về tình yêu ngọt ngào thanh xuân giữa nam và nữ)
Tiểu Lý Tử bày tỏ bản thân vô cùng thấu hiểu cho Y, thế là nó khởi động cơ chế trừ điểm, đồng thời đưa một loạt các quy tắc trừ điểm đó cho Chu Vân Kiến. Chu Vân Kiến kéo lên phía trên, nhưng kéo mãi vẫn không thể kéo lên đến chỗ đầu của hệ thống quy tắc trừ điểm, Y nuốt nước bọt, chiếu theo nhiều cách trừ điểm như vậy, Y sợ rằng còn chưa đến ngày đại hôn, thì Y đã thất bại bị đánh trở về lại thế giới cũ rồi.
Chu Vân Kiến nói: “Liên Anh này! Chúng ta thương lượng chút đi, bây giờ ta muốn thay đổi, liệu có còn kịp nữa không?”
Tiểu Lý Tử nói một cách vô cùng thấu tình đạt lý rằng: “Có thể thưa Hoàng hậu điện hạ, trước khi đại hôn ngài có thể tùy ý thay đổi cơ chế. Cho đến sau ngày đại hôn, hệ thống chính thức khởi động, thì không thể thay đổi được nữa.”
Chu Vân Kiến hạ quyết tâm dậm chân một cái, muốn bắt sói thì đừng luyến tiếc trẻ nhỏ*, không nỡ để cúc hoa không thể thành tiên! Đổi! Phải đổi! Nhất định phải đổi!
(Muốn bắt sói thì đừng luyến tiếc trẻ nhỏ*: muốn đánh được sói thì không được sợ đường dài, không sợ rơi giày. Câu nói này được dùng như một phép ẩn dụ mà bạn phải trả một cái giá tương ứng để đạt được một mục tiêu nhất định. Và trẻ con thì được dùng như "mồi nhử" sói ra khỏi hang. Muốn có được thứ gì đó thì bạn phải trả giá, nếu bạn không thể trả một cái giá đắt nào đó, và muốn trắng tay bẫy được con sói trắng, điều đó gần như là không thể.)
Rất nhanh, Tiểu Lý Tử đã giúp Chu Vân Kiến sửa đổi nâng cấp hệ thống, sau khi hoàn tất sửa đổi, Tiểu Lý Tử nói: “Sửa đổi nâng cấp hệ thống hoàn tất, ngài đang ở bước cơ bản đầu tiên trên con đường trở thành hiền hậu, đồng thời cũng trở thành tình yêu khắc cốt ghi tâm của Yến Võ đế ở kiếp này. Hy vọng điện hạ nỗ lực thăng cấp, thành công qua ải.”
Chu Vân Kiến: ...nghe giống như là đang chơi game vậy.
Nhưng trong lòng Chu Vân Kiến biết rõ, nếu như thật sự là chơi game, thì đây cũng là cấp SSS, nếu không cũng sẽ không có nhiều người thất bại đến vậy. Từ xưa đến nay trở thành một vị hiền hậu thật sự không dễ dàng, là tình yêu khắc cốt ghi tâm với Yến Võ đế ở kiếp này lại càng khó. Theo những gì sử liệu ghi chép, Yến Võ đế là một người vô cùng lãnh khốc không có tình cảm. Hắn thượng võ, thiện chiến, kiêu dũng, có mưu kế, duy chỉ có tình cảm là không có mà thôi. Nếu như nói người duy nhất mà hắn có cảm tình, thì chắc là mẫu hậu của hắn Đoan Dung Thái hậu. Hắn là một người rất hiếu thuận, đối với đệ đệ thì yêu thương có thừa. Chính là không biết tại sao, vẫn cứ không chịu lập hoàng hậu. Có thể nhìn ra được, đây là một đối tượng có độ khó công lược vô cùng cao.
Vừa nói chuyện xong với Tiểu Lý Tử, Nguyên Bảo đang bưng chén thuốc từ ngoài cửa đi vào. Nguyên Bảo đặt chén thuốc lên bàn, lại tiến lên phía trước đỡ Chu Vân Kiến, vừa đỡ vừa nói: “Thiếu gia, ta sắp tròn 16 tuổi rồi, tròn đủ 16 tuổi, thì không thể ở trong nội phòng hầu hạ thiếu gia được nữa. Đến lúc đó Nguyên Bảo có khả năng sẽ được điều làm thị vệ bên ngoài viện của ngài, ngài yên tâm, ta nhất định sẽ canh giữ cửa thật tốt cho ngài.” Dù sao trong cả hoàng cung này đều là cung nữ thái giám, dù Chu Vân Kiến được tính là nam đi nữa, vì để tránh hiềm nghi, cũng không thể để cho thư đồng của Y tiếp tục ở trong phòng chăm sóc được.
Chu Vân Kiến ngồi ở bên giường, nói: “Ngươi yên tâm đi Nguyên Bảo, một mình ta cũng có thể tự chăm sóc cho mình.”
Vừa dứt lời, Nguyên Bảo lại kể lể: “Có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân? Tam thiếu gia, ngài ấy à thôi dẹp đi! Ngài từ miếng cơm ăn đến cái áo mặc đều là đưa tay há mồm chờ hầu hạ mà thôi, còn cái gì mà có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân? Phu nhân cũng vậy nữa, con do bản thân mình sinh ra, nói đánh liền đánh, nói phạt liền phạt, còn ngài thì hoàn toàn ngược lại bà ấy xem ngài như tâm can tiểu bảo bối mà yêu thương. À, cũng đúng, ai bảo thân mẫu của ngài Thịnh nhị phụ nhân là đại ân nhân của Chu gia chúng ta cơ chứ?”
Chu Vân Kiến yên lặng ngẩng đầu lên nhìn Nguyên Bảo, đây lại là manh mối gì nữa đây?
Nguyên Bảo nhìn Chu Vân Kiến, vừa đút thuốc cho Y vừa nói: “À, quên mất, thiếu gia ngài mất trí nhớ rồi. Thái y cũng vừa mới qua đây, nói phải để thiếu gia uống thuốc cẩn thận nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt. Về chuyện của Thịnh nhị phu nhân, Nguyên Bảo sau này sẽ từ từ nói lại với thiếu gia sau.” Nói rồi Nguyên Bảo múc một muỗng canh thuốc, đút vào miệng của Chu Vân Kiến. Một giây kế tiếp, Chu Vân Kiến sặc một cái, phun nước thuốc lên đầy mặt Nguyên Bảo.
Cổ đại quả nhiên không hổ là thực phẩm thuần xanh tự nhiên, đến cả dược liệu thuốc cũng thuần túy như vậy, mẹ nó đắng quá đi!
Chu Vân Kiến vừa cầm lấy bình trà uống một ngụm nước vừa le lưỡi, những người hầu ở trong phòng nén cười nén đến nội thương. Nguyên Bảo sững sờ một lúc, mới nói: “Thiếu gia, ngài đây...tật xấu sợ đắng, lại nghiêm trọng hơn rồi à?”
Chu Vân Kiến vừa xua tay, vừa lau nước mắt. Không phải là Y sợ đắng, mà là Y từ nhỏ cho đến lớn thật sự chưa từng uống loại thuốc nào mà nó đắng đến vậy! Dù cho có uống thuốc trung y, cũng là viên thuốc con nhộng dùng nước ấm nuốt xuống, nào có giống như bây giờ trực tiếp uống rồi thô bạo nuốt xuống đâu chứ! Tuy rằng sớm đã biết độ đắng của thuốc trung y, nhưng mà lúc uống vào miệng rồi, mới thật sự biết nó đắng đến mức độ nào.
Nguyên Bảo vô cùng buồn rầu, lúc trước đều là Phu nhân phụ trách cho Tam thiếu gia uống thuốc, bây giờ Phu nhân không có ở bên cạnh, còn có ai có thể cho thiếu gia uống thuốc được đây? Nguyên Bảo phồng má, bưng chén thuốc đi về phía Chu Vân Kiến.
Nửa giờ sau, Chu Vân Kiến ôm lấy cây cột nói thế nào cũng không chịu xuống, Nguyên Bảo càng sầu hơn.
Chu Vân Kiến run lẩy bẩy nói: “Mọi chuyện đều có thể thương lượng, chỉ cần không để cho ta uống thuốc đắng, cái gì cũng có thể thương lượng được.”
Nguyên Bảo đã buồn rầu cả ngày nay không được ăn gì rồi, tinh thần của Chu Vân Kiến thì ngược lại vô cùng tốt. Y đã bắt đầu dẫn theo các cung nữ và tiểu thái giám đi dò xét lộ trình tuyến đường đi trong hoàng cung, nhưng tiếc là thâm cung đại viện, vòng tới vòng lui Y liền bị lạc đường rồi. Ở chỗ cua quẹo liền bị một đứa con nít tầm 10 tuổi đụng trúng, Chu Vân Kiến cúi đầu nhìn một cái, chỉ nhìn thấy đứa con nít đó đôi mắt trong veo đang mở to, dáng vẻ anh tuấn đáng yêu phảng phất giống như tiểu tiên đồng thời xưa bước ra từ trong tờ lịch treo tường.
Chu Vân Kiến lùi về sau một bước, hỏi: “Tiểu ca nhỏ nhà ai đây? Đây là...cũng lạc đường rồi sao?”
Người hầu nhỏ đi theo bên cạnh đang tính nói gì đó, đứa trẻ đó đã tiến lên trước một bước, gương mặt tràn ngập vẻ vui sướng nhìn Chu Vân Kiến, nói: “Bái kiến Hoàng tẩu!”
Chờ đã...Hoàng tẩu là có mấy nét nghĩa đây?
Lúc này vang lên giọng nói của Tiểu Lý Tử ở bên tai: “Yến Võ đế Yến Thanh có một người đệ đệ cùng một mẹ sinh ra, là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của tiên đế, tuổi tác xấp xỉ 9 tuổi, tên gọi là Yến Hà.”
Tác dụng của một npc chỉ dẫn bản đồ đúng là vô cùng tốt, đời trước Chu Vân Kiến đối với đoạn sử liệu này cũng khá hiểu rõ. Yến Võ đế không có lập hậu, cho nên theo lẽ tất nhiên cũng không có hậu nhân. Đã lập hoàng thái đệ từ sớm, trăm năm sau truyền ngôi lại cho đệ đệ ruột là Yến Hà. Cũng chính nhờ hai huynh đệ này, đã kiến tạo nên Thanh Hà Thịnh Thế kéo dài suốt mấy trăm năm sau của triều đình Đại Yến.
Hai huynh đệ nhà này một văn một võ, Tiểu Yến Hà ở trước mặt, đúng là Yến Văn đế vừa mới 9 tuổi.
Tiểu Yến Văn đế Yến Hà gương mặt hiếu kỳ ngẩng đầu lên nhìn đánh giá Chu Vân Kiến một lượt, Chu Vân Kiến nếu đã biết được thân phận của đối phương rồi, bèn lập tức gật đầu, nói: “Ngũ điện hạ đi đâu vậy?”
Yến Võ đế có 5 huynh đệ, thái tử Yến Hoài và đệ đệ ruột Yến Châu của hắn đã bị Yến Thanh giết rồi. Yến Hải là con trai của Vận Thái phi, vì để lánh nạn mà tự mình thỉnh cầu được phong đất của Nam Cương. Tiểu Yến Hà ở trước mắt xếp hàng thứ năm, tất nhiên cũng chính là Ngũ hoàng tử.
Nếu như giá trị nhan sắc của Yến Thanh cũng cao giống như Yến Hà, thì vị trí hoàng hậu này Y cũng đồng ý nhận. Tiểu gia hỏa trước mặt vô cùng tuấn tú khiến người khác si mê, Chu Vân Kiến cũng chịu không nổi mà muốn tiến lên phía trước nhéo mặt của thằng bé rồi.
Chỉ nghe thấy tiếng cười của Ngũ hoàng tử Yến Hà, nâng gương mặt nhỏ nhắn giống như tạc tượng lên, sau khi cười xong liền nói: “Đệ đặc biệt đến gặp mặt Hoàng tẩu đó, Hoàng tẩu đẹp thật đó, mẫu hậu đúng là có mắt nhìn người tốt thật!”
Chu Vân Kiến: ... Tiểu thúc tử* này tương lai Y có thể không nhận là quen biết có được không!
(Tiểu thúc tử*: tên gọi khác là chú nhỏ, em trai của chồng)
Chỉ là đứa trẻ nhỏ tầm khoảng 8-9 tuổi thôi, Chu Vân Kiến vẫn khá thích trẻ con. Đời trước Chu Vân Kiến cưng chiều mấy đứa cháu nhỏ đến mức vô pháp vô thiên, mấy đứa nhỏ còn thân thiết với Y hơn cả gặp được mặt cha mẹ ruột. Mọi người đều nói bản tính Y trời sinh nhận được sự yêu thích của trẻ con, xem ra cũng không là lời nói dối.
Y tiến lên trước dắt tay nhỏ của Yến Hà, mỉm cười nói: “Ngũ hoàng tử còn biết nói đùa, ở bên ngoài lạnh lắm, đi, đi đến phòng của Hoàng tẩu sưởi ấm chút nha.”
Mắt thấy một lớn một nhỏ đi về phía trước, bọn cung nữ thái giám đều nhìn đến trợn tròn mắt. Vị hoàng hậu điện hạ tương lai này còn chưa đại hôn, đã dẫn tiểu thúc tử về phòng của mình trước. Nhưng mà vị tiểu thúc tử này cũng chỉ mới 9 tuổi, hơn nữa cũng đều là nam nhân như nhau, ngược lại cũng không thể tạo ra bất cứ hiềm nghi gì.
Yến Hà đi đến Minh Lý điện của Chu Vân Kiến, vừa mới bước vào phòng, Nguyên Bảo lại lần nữa bưng chén thuốc đi vào. Chu Vân Kiến vừa nhìn thấy chén thuốc đó thì liền muốn chạy, Nguyên Bảo cầm một viên thuốc lên, nói: “Thiếu gia, đừng chạy! Nguyên Bảo quấn lấy Trương Thái y cả nửa ngày, để cho ông ấy đổi thuốc của ngài thành dạng viên rồi. Nước ấm đổ vào, cho thêm mật ong, không đắng chút nào!”
Chu Vân Kiến vừa mới tính xoay người bỏ chạy thì liền dừng bước, bước trở lại, vẻ mặt ung dung nói: “Ài...ta còn tưởng là chuyện gì, không phải chỉ là uống thuốc thôi sao? Nhanh chuẩn bị cho ta một chén nước ấm, phải uống mấy viên vậy?”
Đỉnh đầu Nguyên Bảo đầy hắc tuyến, cảm thấy tiểu thiếu gia nhà cậu ta càng lúc càng không biết xấu hổ rồi.
Uống thuốc xong, Chu Vân Kiến nhờ Nguyên Bảo đi chuẩn bị chút điểm tâm cho Tiểu Yến Hà. Hiển nhiên, tiểu hoàng đệ đã ăn quen sơn hào hải vị đối với những món này đều không có hứng thú gì. Thằng bé chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm gương mặt của Chu Vân Kiến, làm cho Chu Vân Kiến có chút hơi ngại ngùng. Y đắn đo suy nghĩ, vẫy tay gọi Nguyên Bảo đến, nói vào tai cậu ta: “Đi chuẩn bị giúp ta mấy tờ giấy bìa cứng đến đây.”
Nguyên Bảo lập tức đi lấy mấy tờ giấy bìa cứng đến, Chu Vân Kiến bắt đầu cầm bút lông lên vẽ hình lên giấy. Kết quả vẽ cả nửa ngày, Y cũng buông tay, lại nhờ Nguyên Bảo tìm giúp Y mấy cọng lông ngỗng đến đây. Y dùng lông ngỗng chấm vào nước mực, vẽ đủ loại hình vuông dài đủ loại màu sắc ở trên tấm bìa cứng. Sau khi vẽ xong thì dùng cây kéo cắt mấy hình vuông ra, sau khi cắt xong lại sắp xếp lại một chỗ, xếp chồng lên nhau. Sau đó nói với Yến Hà người từ nãy giờ nghiêm túc quan sát toàn bộ quá trình rằng: “Ngũ hoàng tử, có muốn chơi không?”
Thế là, ba canh giờ sau, Yến Hà chơi đến mức ngáp dài một cái, bị lão thái giám ở bên cạnh Đoan Dung Thái hậu đưa về.
Chu Vân Kiến đã mệt mỏi từ lâu, Y ngáp một cái thật dài, nói: “Vẫn là tinh thần của trẻ nhỏ tốt thật nha!” Nói xong Y bèn quay về trong điện, ngã người ngủ một giấc rồi.
Ngày thứ hai trời vừa sáng, Chu Vân Kiến vừa mới dậy, lại nhìn thấy tiểu hoàng đệ Yến Hà.
Chu Vân Kiến: ...
Yến Hà nhảy nhót khắp nơi tràn đầy sức sống đến trước mặt Chu Vân Kiến, quấn lấy Y rồi nói: “Hoàng tẩu! Chúng ta tiếp tục chơi đánh bài poker nha!”
Chu Vân Kiến: ...Y có chút hối hận vì muốn dỗ thằng bé vui vẻ mà làm ra cái trò này rồi.
Cũng may rất nhanh sau đó, Đoan Dung Thái hậu liền dẫn theo tùy tùng đến. Chu Vân Kiến và Yến Hà đồng loạt quỳ trước điện hành lễ với Thái hậu, Thái hậu trách cứ con trai nhỏ của nhà mình trước: “Hoàng tẩu của con còn chưa đại hôn, con cả ngày chạy đến đây quấn lấy người ta, còn ra thể thống gì nữa!”
Có thể nhìn ra, Tiểu Yến Hà cũng là dáng vẻ được nuông chiều mà thành, thằng bé ngẩng đầu lên mỉm cười với Đoan Dung Thái hậu, nói: “Mẫu hậu...nhi thần bởi vì quá thích Hoàng tẩu rồi, cho nên mới cứ quấn lấy huynh ấy. Điều này chứng minh Hoàng tẩu mà mẫu hậu ngài chọn cho con, chính là Hoàng tẩu tốt nhất trên đời này rồi.”
Đoan Dung Thái hậu trách mắng: “Làm càn! Miệng lưỡi trơn tru như vậy, giống cái gì cơ chứ?”
Chu Vân Kiến cung kính quỳ ở chỗ đó, yên lặng chờ phân phó. Nhưng Thái hậu lại tiến lên trước đỡ Y đứng lên, nói: “Ai, Vân Kiến, ủy khuất cho con rồi. Con là một đứa trẻ tốt, có thể khoan dung cho Yến Hà làm càn ở chỗ con như vậy. Nhưng mà con cũng đứng có để mặc thằng bé làm càn, ba ngày không đánh thì thằng bé sẽ leo lên nhà con dỡ mái ngói của con xuống* đấy.”
(*Ẩn dụ cho việc thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi.)
Chu Vân Kiến mỉm cười không nói gì, Đoan Dung Thái hậu lại nói: “Hôm nay ta đến đây, là muốn nói với con một tiếng, ngày mai Hoàng thượng sẽ về kinh sớm hơn dự kiến một ngày. Lần này đánh cho dân du mục ở phương Bắc đại bại, nhất định sẽ có mở đại yến chiêu đãi quần thần. Đợi khi tàn tiệc, ta sẽ sắp xếp cho hai đứa con gặp mặt.”
Chu Vân Kiến: ??? Hoàng đế về sớm hơn dự kiến ???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT