EDITOR: NHI BẢO

Múa bút thành danh, Lý tổng quản từ lúc này đã có tên họ. Chu Tung đối với cái tên do mình đặt vô cùng hài lòng, Y hy vọng Tiểu Lý Tử có thể giống như Lý Liên Anh*, làm một hệ thống. . . ngoan ngoãn thông minh.

(Lý Liên Anh*: là một thái giám trong triều đình nhà Thanh thế kỷ XIX, là người thân cận và tâm phúc của Từ Hi Thái hậu. Trong thời kỳ Từ Hi còn đương nhiệm, Ông được biết đến là nhân vật có thực quyền, thậm chí lấn át cả hoàng đế và làm loạn cả hậu cung nhà Thanh)

Tiểu Lý Tử dường như đối với tên của bản thân cũng không có ý kiến gì, vui vẻ chấp nhận cái tên do Chu Tung đặt cho mình. Đồng thời biểu thị lòng biết ơn đối với Y: “Cảm tạ Hoàng hậu điện hạ ban tên, bắt đầu từ lúc này trở đi, ngài cũng không còn là Chu Tung ở thế giới cũ nữa, mà là Chu Vân Kiến của thế giới này. Nếu như ngài có bất kỳ nghi vấn nào, đều có thể hỏi thần, Lý Liên Anh nhất định biết thì sẽ nói, không có nửa lời giấu giếm.”

Biết thì sẽ nói, không có nửa lời giấu giếm? Đây ngược lại cũng là một npc chỉ dẫn bản đồ mới khá tốt, thế là Chu Vân Kiến hỏi: “Những việc khác thì khoan hãy nói đến, ngươi giới thiệu ngắn gọn cho ta biết về tình hình trước mắt đi!” Lúc Y vừa mới đến, đôi mắt bôi đen, tổng quan đối với tình huống của bản thân cũng nắm được đại khái.

Tiểu Lý Tử lập tức trả lời: “Bẩm Hoàng hậu điện hạ, ngài là Hoàng hậu được chọn ra từ trong 700 danh tú tuyển chọn trong khắp thiên hạ của triều đình Đại La. Phụ thân là Lại bộ Thượng thư Chu Sùng. Huynh trưởng là Tân Khoa Trạng nguyên Chu Tuyết Lam, huynh thứ Chu Phong Tễ có sở thích đi du ngoạn khắp nơi. Sinh mẫu là thiếp thân chẳng may gặp chuyện bất lành, từ nhỏ ngài đã được đích mẫu xem như con ruột mà nuôi lớn. Nhận được sự thương yêu của phụ mẫu huynh trưởng, tương đối...nuông chiều.”

Chu Vân Kiến: ...Hóa ra là một tên ăn chơi trác táng.

Chỉ có điều tên của ba huynh đệ nhà này cũng khá thú vị, Tuyết Lam, Phong Tễ, Vân Kiến...giống như lấy được thông tin dự báo thời tiết vậy...tuyết rơi nhiều, có gió, nhiều mây.

Tiểu Lý Tử tiếp tục nói: “Hoàng đế của triều đình bên này là Yến Thanh, vốn không có tâm tư với hoàng vị, một lòng một dạ vì phụ thân và huynh trưởng trấn thủ Bắc Cương. Khi gần tròn 17 tuổi thì giành được chức Võ Trạng Nguyên, 18 tuổi được phong làm Trấn Bắc vương. Thái tử Yến Hoài sợ ngài ấy lớn mạnh sẽ khởi binh làm phản, thế là một lòng một dạ muốn dồn ngài ấy vào chỗ chết, Thái tử Yến Hoài hợp tác với đệ đệ ruột của hắn là Yến Châu hợp lực treo cổ. Cuối cùng lại bị Yến Thanh chém chết tại Trấn Niệm Từ ở Bắc Cương, sau đó Yến Thanh kế vị.”

“Yến Thanh 23 tuổi bắt đầu lập hậu, mỗi lần đều là trước khi đại hôn các tân nương đều chết một cách kỳ lạ. Quốc sư Thừa Trạch vào đêm trăng tròn bói một quẻ, nói rằng ngài ấy có số giết huynh giết đệ, hao tổn dương đức. Bắt buộc phải chọn một nam nhân sinh vào ngày âm tháng âm kết làm tình lữ, mới có thể hóa giải mệnh tổn dương đức của ngài ấy. Thế là Thái hậu dốc toàn lực tổ chức tuyển tú trong cả nước, chọn được ước chừng khoảng 700 thiếu niên có độ tuổi phù hợp sinh vào ngày âm tháng âm. Cuối cùng trong số 700 thiếu niên này, do Quốc sư Thừa Trạch tự mình chọn ra người phù hợp. Sau cùng thì chọn trúng điện hạ ngài, bởi vì ngài không chỉ sinh ra vào ngày âm tháng âm, còn có nốt ruồi trên chân mày có phúc trạch soi chiếu.”

Chu Vân Kiến đứng dậy đi đến bên cạnh gương đồng soi bản thân trong gương, quả nhiên ở chỗ trước đuôi mày bên trái có một nốt ruồi nhỏ. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Nguyên Bảo dẫn theo một đám thị nữ bước đi thành một hàng, vừa vào cửa nhìn thấy Chu Tung, cậu ta lập tức tiến lên trước đỡ lấy Y, gương mặt gấp gáp nói: “Công tử của thần ơi, ngài sao lại ngồi dậy rồi? Mau nhanh quay về giường nằm đi, để Nguyên Bảo hầu hạ ngài ăn cơm là được rồi.”

Chu Vân Kiến trán đầy hắc tuyến, nói: “Ta chỉ bị sặc nước thôi, cũng không phải là bị tàn phế, không có chuyện gì đâu Nguyên Bảo. Cơm đến chưa? Nhanh chóng dọn lên đi, ta đói rồi.”

Nguyên Bảo đỡ Chu Vân Kiến đến chỗ bàn ăn, liên tục dọn lên mười mấy món ăn. Y liền thấy Nguyên Bảo cứ liên tục gắp thức ăn cho Y, mỗi lần chỉ gắp một chút, không đủ để nhét kẽ răng nữa. Chu Vân Kiến cầm lấy đôi đũa, nói: “Không cần phiền đến như vậy, ta tự mình cầm được.” Nói xong Y liền cầm chén cơm lên, càn quét hết một lượt như một cơn gió lướt qua. Có lẽ là đã đói suốt ba ngày rồi, đối với bàn ăn đầy món cao lương mỹ vị này Y gần như ăn đến ba chén cơm. Sau khi ăn xong Y có một cảm giác, ngự thiện đúng là ngự thiện, ăn đến vô cùng thỏa mãn!

Nguyên Bảo đứng ở bên cạnh nhìn đến mức trợn tròn mắt há hốc mồm, nhịn không nổi mà nuốt một ngụm nước miếng. Công tử nhà mình, nhìn có vẻ hình như so với trước...không giống lắm. Nhưng mà công tử bị hoảng sợ mất trí nhớ nên tính tình có lẽ đã thay đổi, đây cũng là điều khó tránh khỏi.

Ăn cơm xong, Nguyên Bảo lại hầu hạ Chu Vân Kiến tắm rửa, rồi đi theo canh chừng cung nữ đi nấu thuốc sắc thuốc. Chu Vân Kiến để tiểu cung nữ canh giữ ra ngoài, lại bắt đầu cùng với Tiểu Lý Tử nói chuyện.

Trong Khang Ninh cung, Đoan Dung Thái Hậu thở dài, vành mắt có chút ửng đỏ. Đạo trưởng Thừa Trạch ngồi ở trên ghế dành cho trợ thủ, kiên nhẫn trấn an nói: “Thái Hậu người cũng đừng quá lo lắng, thần vừa mới bói một quẻ cho đứa trẻ đó. Hắn tuy rằng trong mệnh có chịu một kiếp nạn hung, nhưng mà không phải nạn tử, có đại cơ duyên đó! Thừa Trạch thần đến đây chuyến này là đến chúc mừng người, chuyện tốt sắp đến rồi.”

Thái hậu không hiểu mà ngẩng đầu lên nhìn Quốc sư Thừa Trạch, có chút tức giận, chau mày lại rồi nói: “Chuyện tốt sắp đến? Ngươi đây là đang dỗ ta vui vẻ sao? Từ lúc Thanh Nhi lên làm Hoàng đế, ta cả ngày đều lo lắng đề phòng. Thằng bé từ nhỏ đã cách xa triều đình, sớm đã bị đày đến Bắc Cương, không làm gì được mà còn bị mấy người đó hãm hại. Giết huynh, giết đệ, đều là bị ép buộc mà thôi. Cục diện trên triều đình hiện nay cũng tạm xem là ổn định rồi, ta cũng trông chờ thằng bé có thể sớm thành gia lập thất. Ta không kỳ vọng thê tử của thằng bé là người hiền lương thục đức, chỉ cầu mong cô gái đó có thể vì con trai ta mà khai chi tán diệp. Đây ngược lại là chuyện tốt, cháu gái của Hàn thái sư lại chết một cách kỳ lạ ở trong nhà, con gái của Trương phu nhân thì một ngày trước đại hôn lại treo cổ tự vẫn, cháu gái của Hữu tướng thì điên rồi, muội muội của Hồ tướng quân thì...dáng vẻ bây giờ giống như chỉ một lòng muốn chết không thiết sống nữa, nếu như không phải có người đang giở trò quỷ ở bên trong, thì dù cho là thế nào đi nữa ta cũng sẽ không tin. Vậy mà có kẻ không muốn con trai ta cưới thê, vậy thì ta liền cho bọn chúng được thỏa mãn ước nguyện! Ta không tin, lần này ta lấy nam hoàng hậu cho Thanh Nhi, kẻ đó còn dám giở trò gì trước mặt ta! ... ta trăm tính vạn tính, vẫn là không tính đến được việc con trai nhỏ của Chu Thượng thư, vậy mà lại gặp phải chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Còn Vận Thái phi cái người ăn chay niệm kinh đó, con trai của bà ta Yến Hải, bây giờ đang lánh nạn tại nơi Nam Cương đồng hoang cỏ vắng, bà ta có thể cam tâm sao? Thừa Trạch ngươi hiểu ta, từ nhỏ lá gan đã nhỏ sợ chuyện, chỉ hy vọng người nhà và con cháu đều có thể bình an vô sự. Ai ngờ ông trời lại trêu người, một khi đã ngồi lên vị trị Thái hậu này, làm cho ta lúc nào cũng run sợ trong lòng.” Nói xong bà ấy còn đấm lồng ngực, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi rồi.

Tất cả cung nữ lớn nhỏ ở bên cạnh quỳ xuống đầy đất, chỉ có biểu tình trên gương mặt Thừa Trạch có chút một lời khó nói hết. Ngài hắng giọng một cái, trong lòng âm thầm mặc niệm hai chữ -- diễn kịch.

Rồng tất nhiên sẽ không xuất hiện cùng tôm và cua, bàn về lòng gan dạ, sự hiểu biết và mưu trí, vị Đoan Dung Thái hậu này tuyệt nhiên là xuất sắc hơn người. Nhân phẩm và tính cách cũng không tệ, chính là bày trò diễn kịch nhằm che giấu bản thân diễn tới mức xuất quỷ nhập thần. Còn là một tay lão làng dày dặn kinh nghiệm diễn kịch, khiến cho người khác cũng không thể tiếp thu kịp.

Tất cả cung nữ lớn nhỏ khó khăn lắm mới trấn an được Lão Thái hậu, Thừa Trạch mới tiếp lời nói: “Thần đây không phải là muốn nói chuyện này với người đó sao? Ai, chuyện trước đây, đối phương đều làm rất kín đáo, dù có điều tra thế nào cũng không thể tra được bất cứ điều gì. Lời đồn đãi ở trên phố nổi lên khắp nơi, cũng không có ai dám đưa con gái nhập cung. Chúng ta cũng chỉ có thể nghĩ ra cách này mà thôi, tìm một thiếu niên lang sinh vào ngày âm tháng âm để trấn áp cái hậu vị này. Đến lúc đó nhờ Hoàng hậu nương...điện hạ...chủ trì tuyển chọn phi tử trong nhân gian cho Hoàng thượng, tâm bệnh của ngài không phải liền sẽ được hóa giải rồi hay sao?”

Thái hậu gật đầu rồi nói: “Đúng vậy! Chỉ là chịu thiệt thòi cho đứa trẻ Vân Kiến này rồi, lúc nhỏ ai gia cũng từng bồng hắn, có khả năng hắn phải ở trong cung này cô độc cả đời rồi.”

Khóe mi của Thừa Trạch giật một cái, không muốn vạch trần sự thật này, chỉ có thể nói: “...không nhất định, đứa trẻ này ấy...ừm, có phúc tướng, vượng phu...”

Đoan Dung Thái Hậu không nghe rõ hai chữ phía sau của Thừa Trạch, đặt ly trà xuống, rồi nói: “Ai gia sẽ không ủy khuất hắn, nên thưởng thì sẽ thưởng, nên ban tặng cái gì thì ai gia sẽ ban tặng cái đó. À phải rồi, Tân khoa trạng nguyên Chu Tuyết Lam là ca ca ruột của Vân Kiến nhỉ? Nghe nói hắn muốn vào Binh bộ? Chuyện này là chuyện mà Thái hậy như ta đây không thể nào can thiệp vào được, đợi khi Hoàng đế trở về, ta hỏi thử ý kiến của thằng bé vậy!”

Trong lòng Thừa Trạch hiểu rõ, xem ra huynh trưởng nhà họ Chu vào được Binh bộ là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi. Khắp thiên hạ này có ai mà không biết thánh thượng là người hiếu thuận? Cho dù sau việc này sẽ nghĩ cách để sửa chữa lại, nhưng ngay lúc này chắc chắn sẽ không làm phật ý của mẫu thân. Cũng may trong tay vạn tuế gia đủ mạnh, rành nhất là quản lý chế độ quân sự. Dù cho phía dưới có liên can đến bọn yêu ma quỷ quái rục rịch ngóc đầu dậy làm phản, cũng sẽ bị chế trụ. Nếu như chỉ nhờ vào sự hiếu thuận một cách mù quáng này, thì cũng đủ để cho bọn chúng mượn cớ làm phản rồi.

Mắt thấy Thái hậu tâm trạng đã tốt hơn, Thừa Trạch bèn đứng dậy cáo lui. Mắt thấy Thái hậu tâm trạng đã tốt hơn, Thừa Trạch bèn đứng dậy cáo lui. Lúc đi ngang qua Trữ Tú cung trong Minh Lý điện, Thừa Trạch nhìn thấy đèn đuốc trong điện vẫn sáng choang, vị chủ tử tương lai kia chắc là vẫn còn chưa ngủ. Ngài ấy quay người đi về phía cửa cung, trời cũng không còn sớm nữa, ngài ấy buồn ngủ lắm rồi.

Chu Vân Kiến ăn uống no đủ, đang dựa ở trên giường nói chuyện với Tiểu Lý Tử.

Chu Vân Kiến hỏi: “Lý Tổng quản, ngươi nói, ta nên làm thế nào để làm hiền hậu đầu tiên trong lịch sử? Ngươi khẳng định ta vượt qua rồi thì sẽ trở thành thần tiên? Sẽ không phải chuyện cực khổ đâu nhỉ?”

Tiểu Lý Tử trả lời: “Điện hạ nếu như không thích chịu khổ, cũng có thể làm một tán tiên*. Hoặc là dạo chơi tứ hải, hoặc là chọn một vị trí đắc địa làm một vị tiên sống ẩn dật, đều là cuộc sống vui vẻ cả. Ở khắp nơi đều có không ít các vị tiên tôn sống nhàn nhã, chỉ cần mỗi một ngàn năm ngài phải chịu một lần kiếp nạn, sau khi độ kiếp xong thì vẫn có thể tiếp tục sống tiêu dao.”

(Tán tiên*: là một thuật ngữ trong Đạo giáo, dùng để chỉ các vị thần trên trời chưa được phong tước hiệu chính thức. Hoặc là nói đến một số chư thiên tùy tiện tu hành. dựa vào tự học là chính, tự do tự tại, vô công rỗi nghề, vô danh, không địa vị, không bị thần khác khống chế.)

Nghe thì có vẻ cũng không phải chuyện gì quá tệ, nhưng mà nếu như thất bại, bản thân cũng có thể trở về tiếp tục sống qua ngày, ngược lại thì cũng không chịu thiệt. Thế là Chu Vân Kiến bèn nói: “Vậy được thôi! Ngươi nói xem ta nên làm thế nào!”

Tiểu Lý Tử nghe xong lập tức xuất hiện một cái nấc thang thăng cấp ở trước mặt Chu Vân Kiến, nấc thang liếc mắt một cái liền có thể thấy rõ. Đây là hình nấc thang có dạng kim tự tháp bị úp ngược, Chu Vân Kiến nhìn thấy cấp bậc hiện tại của mình ở vị trí đầu tiên: Đáp ứng.

Chu Vân Kiến: ...

Y ấn huyệt thái dương một cái, nói với Tiểu Lý Tử: “Liên Anh à! Ngươi cái cấp bậc này...là của thời nhà Thanh đúng chứ?” Y chỉ thấy các cấp bậc được xếp theo thứ tự gồm có: Đáp ứng, Thường tại, Quý nhân, Tần, Phi, Quý phi, Hoàng Quý phi, Hoàng Hậu, Hiều hậu. Hiền hậu là cấp bậc cuối cùng, chính là mục tiêu mà Chu Vân Kiến phải đạt được.

Tiểu Lý Tử cười ngượng ngùng, nói: “Điện hạ, không phải...cấp bậc của thời nhà Thanh là đầy đủ hơn các triều đại trước mà? Triều đại cuối cùng rồi, tất cả chế độ của cung đình so với các triều đại trước đầy đủ hơn một chút.”

Điểm này thì Chu Vân Kiến cũng đồng ý, dù sao cũng là xây dựng trên nền tảng của các thế hệ đi trước. Nhưng mà một giây sau Tiểu Lý Tử lại nói: “Hơn nữa không phải ngài cũng lấy tên của một nhân vật thời nhà Thanh để đặt tên cho thần sao? Vậy nên thần nghĩ rằng, điện hạ đối với sự thiết lập theo kiểu của người triều đại nhà Thanh sẽ cảm thấy hứng thú hơn.”

Chu Vân Kiến: Cái này hóa ra là muốn báo thù Y hay sao? Phi! Tâm cơ...không gì so sánh được!

Tiểu Lý Tử tiếp tục giới thiệu: “Điện hạ, ngài xem, cấp bậc hiện tại của ngài đang ở mức không. Nếu muốn trở thành một đời hiền hậu, không có đơn giản như vậy. Sự thăng cấp của chúng ta phải dựa vào tích lũy chỉ số hiền đức. ngài bình thường cần phải chú ý cử chỉ ngôn từ của bản thân. Nếu như không hợp quy tắc, sẽ bị trừ điểm.”

Chu Vân Kiến: ? ? ? Quy định trừ điểm của trò chơi bất kỳ lúc nào cũng quá vô liêm sỉ rồi đấy ! ! !

Chu Vân Kiến hắng giọng một cái, nói: “Vậy chúng ta thương lượng một chút, thăng cấp thì thăng cấp, có thể không trừ điểm được không?”

Tiểu Lý Tử suy nghĩ, nói: “Điện hạ, được thì được đó, nhưng...còn có lựa chọn phụ đi kèm.”

Chu Vân Kiến hỏi: “Ồ? Lựa chọn phụ đi kèm là gì?”

Tiểu Lý Tử trả lời: “Lúc ngài trở thành hiền hậu đồng thời cũng là lúc ngài phải trở thành người mà Võ đế yêu suốt cả đời này.”

Chu Vân Kiến: ??????

Ta muốn chọn trừ điểm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play