EDITOR: NHI BẢO

Đoan Dung Thái hậu tự mình đưa tin tức đến, có thể thấy là Thái hậu vô cùng xem trọng Y, chỉ là Hoàng đế đột nhiên trở về gấp như vậy, vẫn là khiến cho Chu Vân Kiến có chút căng thẳng. Y hắng giọng, nói: “Điều này thật là...quá tốt rồi, thần...ngưỡng mộ bệ hạ đã lâu, xem như cuối cùng cũng được gặp thánh giá rồi.” Vừa dứt lời, Chu Vân Kiến xém chút nữa là muốn nôn rồi. Ài, làm gay mà làm đến mức này, cũng quá không dễ dàng rồi.

Việc mà hiện tại Y cần phải làm, đó chính là nỗ lực bẻ cong chính mình.

Đoan Dung Thái hậu mỉm cười, nói: “Vậy là tốt quá rồi, tính tình Thanh Nhi lạnh nhạt, sau này vẫn là phải nhờ con nói chuyện nhiều với thằng bé nhiều hơn. Tuy rằng đứa trẻ này hiếu thuận, nhưng mà tâm tư của nó, lại chưa từng bộc lộ ra trước mặt phụ mẫu. Một chút cũng không để lộ ra, hỏi thì cũng không trả lời. Ý của ta là muốn cưới gả cho thằng bé từ sớm, có một người thân mật nói chuyện, không biết phải làm sao…”

Chuyện ở phía sau, Chu Vân Kiến cũng đại khái hiểu được rồi. Triều đình Đại Yến là một vương triều vô cùng phức tạp, quý tộc rắc rối phức tạp. Dù cho Yến Thanh thuận lợi lên làm Hoàng đế rồi, những vị hoàng thân quý tộc nắm giữ quyền lực trong tay, tuy rằng không thể tạo thành thế cục gì lớn, tạo ra một vài dòng thủy triều lên xuống cũng không phải vấn đề gì. Hơn nữa bây giờ Yến Thanh vẫn còn trong giai đoạn đầu vừa mới lên ngôi, đại sát tứ phương sơ định lòng người, nếu như ngay lúc này không kiêng dè mà đi phô trương điều tra việc là ai đứng trong bóng tối gây cản trở hắn lập hậu, chắc chắn sẽ càng khiến cho lòng người tan rã.

Lại cộng thêm việc các bộ lạc du mục thảo nguyên cứ nhiều lần thừa nước đục thả câu, Đoan Dung Thái hậu cũng là không còn cách nào khác. Phải lập tức lập một nam hậu, vốn dĩ là muốn trấn áp cái người đang tiếp tay giả thần giả quỷ. Đợi đến khi nam hậu chủ trì việc tuyển phi cho Hoàng đế xong, Thái hậu mới có thể an tâm được.

Chu Vân Kiến ngoan ngoãn nói: “Thái hậu người yên tâm, thần biết bổn phận của mình, nhất định sẽ dốc hết sức lực, vì Hoàng thượng, vì Đại Yến, làm tốt chức vị Hoàng hậu này.” Nói rồi Y liền nắm chặt tay thành nắm đấm, tựa như một lòng một dạ, lo nghĩ cho giang sơn xã tắc.

Sau khi Thái hậu nghe xong lời nói của Chu Vân Kiến, trong ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, bà ấy gật đầu vô cùng tán thưởng, nói: “Con đó đứa trẻ này có thể có một phần tấm lòng như vậy, đúng là hiếm thấy.”

Chu Vân Kiến thở dài, nói: “Thái hậu nương nương, ai nói trả ơn cho đất nước chỉ có thể lập triều đường? Theo thần thấy, có thể vì Hoàng thượng xử lý tốt những việc bên trong, cũng là việc đền ơn cho triều đình rồi.”

Thái hậu mỉm cười vui vẻ, nói: “Nói đúng lắm, nhưng mà Vân Kiến con có thể yên tâm, từ nay về sau con cũng không nhất định phải ở trong cung. Ai gia cũng biết, con là một đứa con trai, cấm túc trong cung đình, đối với con mà nói cũng là chuyện không công bằng. Cho nên, sau này con có ý kiến gì, có thể tự do ra vào cung.”

Việc này ngược lại là chuyện tốt! Chu Vân Kiến vừa nghe, lập tức quỳ xuống lạy một cái, nói: “Tạ Thái hậu ân điển!”

Thái hậu lại lần nữa đỡ Y đứng lên, lại hỏi han ân cần vài câu, liền rời đi rồi. Trước khi đi còn dẫn theo Yến Hà gương mặt đang khát khao muốn được chơi bài poker, ra sắc lệnh buộc thằng bé trước ngày đại hôn không được phép đến làm phiền Hoàng tẩu. Gương mặt của tiểu gia hỏa chau lại giống như trái khổ qua vậy, Chu Vân Kiến lén lút đưa bộ bài poker cho Nguyên Bảo nhờ cậu ta đưa cho Yến Hà. Dù sao thì quy tắc đánh bài thằng bé cũng đã hiểu, trở về cung cùng chơi với đám người trong cung cũng vậy thôi.

Chu Vân Kiến trở lại trong cung, trải qua một ngày nhàm chán không có chuyện gì để làm, bởi vì ngày hôm sau Hoàng đế sẽ trở về, cho nên từ sáng sớm Thái hậu đã gọi ma ma đến rửa mặt chải đầu cho Y, hầu hạ Chu Vân Kiến trang điểm. Chu Vân Kiến suy nghĩ không phải chỉ là thay trang phục thôi sao? Cần gì phải vừa ăn sáng xong là bắt đầu luôn rồi? Sau khi thay quần áo xong thì Y mới phát hiện bản thân mình suy nghĩ quá đơn thuần rồi. Từ tắm gội đến buộc tóc, cả một quá trình kéo dài suốt cả một buổi sáng.

Y được xem như là Hoàng hậu tương lai, tất nhiên là phải đi nghênh đón thánh giá. Nhưng mà người đến nghênh đón thánh giá rất nhiều, đến chừng đó Y có khả năng là không tạo được cảm giác tồn tại quá lớn. Chỉ cần làm một bình hoa thật đẹp đứng ở đó nhìn là được, buổi chiều sẽ mở đại tiệc khen thưởng, buổi tối sẽ ban yến cho quần thần, luận công ban thưởng. Chu Vân Kiến suy nghĩ, nói không chừng hôm nay Y cũng chưa chắc đã gặp được mặt Hoàng đế.

Nhưng mà tất cả mọi chuyện Y đều sẽ nghe theo sự sắp xếp của hệ thống, tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho Hoàng đế.

Dù sao nhìn ở góc độ xem mắt mà nói, ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng.

Trời vừa đến giữa trưa, Chu Vân Kiến đã uống một chén canh phong lộ, sau đó liền đi theo thái giám dẫn đường đến trước cửa cung. Trước cửa cung đã đứng đầy đủ bá quan văn võ, trong đó có phụ thân của Y, Sử bộ thị lang Chu Sùng - Chu đại nhân, cùng với đại ca của Y, Tân khoa trạng nguyên Chu Tuyết Lam.

Vốn dĩ hai người họ hôm nay muốn vào cung thăm Y, kết quả bởi vì Hoàng đế về sớm hơn dự kiến, thế là liền bị chậm trễ thời gian. Hai người đứng ở phía xa nhìn về phía Y một cái, Chu Sùng nói với Chu Tuyết Lam gì đó, Chu Tuyết Lam bèn đi về hướng của Y.

Lúc này bên tai của Chu Vân Kiến vang lên giọng nói thân thiết như cục bông nhỏ của Lý Liên Anh: “Dáng vẻ cao ráo sáng ngời đó chính là đại ca của ngài Chu Tuyết Lam, hắn đang đi về hướng của ngài, chú ý ứng phó. Đại ca của ngài và ngài là những người luôn ở cùng với nhau từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ thân mẫu ruột của ngài ra thì hắn chính là người thân thuộc với ngài nhất.”

Chu Vân Kiến có chút căng thẳng, giờ phút này Y một thân bạch y, đầu đội mũ vàng thêu phượng, dáng người cao lớn xinh đẹp, dung mạo anh tuấn nhờ được chăm sóc tốt. Chu Tuyết Lam từ phía xa nhìn Y một cái, cảm thấy đệ đệ nhà mình đúng thật là có vài phần uy nghi. Nhưng mà tiểu đệ này của mình, từ nhỏ đã xinh đẹp, huynh ấy cảm thấy Y phảng phất giống với vị di nương đã mất từ sớm của Y.

Huynh ấy đi đến chỗ Chu Vân Kiến, hơi cúi người về phía Y, thấp giọng nói: “Vi thần Chu Tuyết Lam, bái kiến...Hoàng hậu điện hạ.”

Chu Vân Kiến đỉnh đầu đầy hắc tuyến, đè thấp giọng nói: “Đại ca, còn chưa đại hôn, vẫn chưa thể xưng hô như vậy được. Huynh cứ gọi đệ là Vân Kiến đi! Chúng ta là huynh đệ, cần gì phải xưng hô lễ độ như vậy?”

Chu Tuyết Lam nhìn xung quanh thấy không có ai, rồi mới nói: “Ai, tiểu đệ, là mẫu thân nhờ ta đưa cái này cho đệ.” Nói rồi huynh ấy lặng lẽ nhét một cái bình sứ nhỏ vào tay Chu Vân Kiến, tay cảm giác được hơi lạnh, cũng không biết là cái gì.

Chu Vân Kiến cất kỹ món đồ, thấp giọng nói: “Thay đệ cảm tạ nương, lão nhân gia ở nhà sao rồi?”

Chu Tuyết Lam thở dài, nói: “Còn có thể thế nào? Nhớ đệ lắm đấy! Cũng may sau khi đại hôn vẫn cho phép trở về thăm người thân, nếu không bà ấy hiện giờ muốn xông vào hoàng cung để tìm đệ đấy. Bà ấy nghe nói đệ bị người ta đẩy xuống hồ băng xong thì liền mất ngủ cả đêm, cho đến khi Nguyên Bảo trở về báo bình an, mới xem như là được chợp mắt.”

Không phải là ruột thịt, nhưng tựa như còn hơn hẳn ruột thịt, Chu Vân Kiến cảm thấy đích mẫu này quả thật rất tốt. Hơn nữa một người dùng hư tình giả ý hay là thật tâm đối xử, sớm muộn gì cũng để lộ chân tướng. Có thể giả vờ trong một khắc, nhưng không thể giả vờ cả đời được. Mỗi ngày suốt 18 năm qua bà ấy đều yêu thương đứa con thứ này rất thật lòng, chứng minh bà ấy thật sự dùng tấm lòng chân thành để yêu thương Y.

Chu Vân Kiến nói: “Đại ca yên tâm, Thái hậu ân chuẩn đệ sau khi đại hôn có thể tùy ý ra vào hoàng cung, chỉ cần không qua đêm ở bên ngoài là được.”

Chu Tuyết Lam dường như vô cùng bất ngờ, nhưng đối với ân điển của Thái hậu, huynh ấy cũng vô cùng cảm động. Chủ yếu là vì người mẹ đó ở trong nhà, bà ấy sinh ra hai huynh đệ, một đứa thì nuôi theo kiểu thả tự do, còn một đứa thì đưa cho một tiên sinh nổi tiếng nghiêm khắc nhất, chỉ có duy nhất đứa con trai nhỏ không phải do tự mình sinh ra này là bà ấy đặc biệt đặt ở bên cạnh để tự chăm sóc. Không chỉ bà ấy thương yêu mà ngay cả hai người làm huynh trưởng như bọn họ cũng đều yêu thương vô cùng. Bà ấy cũng từng nghiêm túc mà nhắc nhở hai huynh đệ họ: “Đây là đệ đệ ruột của hai con, các con cả đời này cũng phải hết lòng yêu thương thằng bé. Tuyệt đối không được để cho thằng bé chịu bất cứ tổn thương gì, dù cho có liều cả mạng sống của mình, cũng phải bảo vệ thằng bé an toàn.”

Tuy rằng hai người họ cũng không biết tại sao, nhưng mẫu thân đã căn dặn như vậy rồi, vậy thì bà ấy nhất định có lý của riêng mình. Thế là Tuyết Lam và Chu Phong Tễ đều vô cùng yêu thương và chiều chuộng người đệ đệ này, đặc biệt là Chu Tuyết Lam.

Hai huynh đệ còn chưa nói được thêm vài câu, ở phía trước đã có tiếng vó ngựa chiến chạy đến, hô to: “Bệ hạ chiến thắng trở về! Bệ hạ chiến thắng trở về! Bệ hạ chiến thắng trở về! …”

Bá quan văn võ quỳ xuống đất, Chu Tuyết Lam cũng vội vã quỳ xuống vị trí của mình, Chu Vân Kiến cũng quỳ xuống tại chỗ. Y ngồi dậy đưa mắt hướng về phía xa kia, chỉ nhìn thấy một dàn xe ngựa cuồn cuộn tiến vào trong cửa cung. Đi ở phía trên cùng, chính là Yến Võ đế Yến Thanh. Yến Thanh một thân thiết giáp, vó sắt giẫm lên mặt đường, bước đi rung chuyển trời đất. Bá quan văn võ đồng loạt hô to: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Giờ khắc này, Chu Vân Kiến cuối cùng cũng có cảm giác là chính mình đã xuyên không thật rồi. Tiếng hô vang tận mây xanh, chính là gọi Yến Võ đế ý chí kiên cường, giàu lòng hy sinh, có đủ mánh khóe, thượng võ, kiêu dũng. Hắn tại vị được 13 năm, bình định tứ phương, người dân an cư lạc nghiệp, chỉnh đốn triều đình. Trên phương diện lịch sử thì hắn cũng được đánh giá rất cao, nói rằng hắn là một trong những quân chủ kiệt xuất có công mở mang bờ cõi biên cương, là một vị minh quân có tài trị nước. Từ xưa đến nay, quân vương có thể mở rộng bờ cõi đất đai có rất nhiều, nhưng quân vương có tài quản lý và trị vì đất nước thì lại rất ít. Yến Võ đế, là người đã phá vỡ định kiến rập khuôn của mọi người đối với một vị quân vương.

Một trận khói bụi cuốn qua, Chu Vân Kiến còn chưa nhìn thấy được dáng vẻ của Hán Võ đế trông như thế nào, trong lúc Y đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân thì đã được Nguyên Bảo đỡ dậy dìu về Minh Lý điện. Đốt pháo mừng nổ ầm ầm ở phía trước điện, một đám người rôm rả, đây chính là lúc Hán Võ đế đang khao thưởng tam quân.

Bầu trời trước mắt càng lúc càng tối, Chu Vân Kiến cảm thấy, Võ đế hôm nay chắc sẽ không đến gặp Y đâu. Vì vậy Y bèn nhờ tiểu thái giám đóng cửa cung điện, sau khi cửa cung vừa đóng, Chu Vân Kiến bèn nhờ Nguyên Bảo cởi những thứ gông xiềng phiền toái trên người của mình xuống, đổi thành một bộ trung y rộng thùng thình và thoải mái, nới lỏng tóc đang buộc.

Lúc Y đang tính lên giường nghỉ ngơi, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của tiểu thái giám: “Điện hạ, Hoàng thượng đến rồi!”

Chu Vân Kiến tóc tai bù xù có chút sững sờ, đã sắp canh ba rồi, còn đến làm gì? Y bỗng nhiên vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy ra đại sảnh nghênh giá. Tuy rằng bây giờ đã là tháng ba, nhưng người đàn ông cao lớn và cường tráng vừa vào cửa, vẫn là bị khí lạnh thổi qua làm rùng mình. Lúc này Chu Vân Kiến đang xông ra ngoài, Yến Thanh vừa đúng lúc đi vào trong. Hai người họ một người đi ra, một người đi vào, vừa khéo đâm sầm vào nhau. Lực hướng vào Chu Vân Kiến không nhỏ, nhưng cũng may nhờ có đối phương cứng rắn ôm lấy nên Y không có bị ngã.

Thế là Y vừa ngẩng đầu lên nhìn, Chu Vân Kiến bèn nhìn thấy một gương mặt sắc lạnh, cứng rắn, khí khái ngời ngời, mang đến cảm giác áp bức người khác. Giữa chân mày của hắn có hàn phong, trong mắt tựa hồ sâu như vực thẳm, đường cong của sườn mặt giống như dãy núi, môi mỏng hơi nhấp nháy vừa cương nghị vừa quả quyết.

Là một mỹ nam vô cùng đẹp, lại còn có hơi thở hormone đầy nam tính bùng nổ.

Chu Vân Kiến lập tức ngại ngùng lùi về sau một bước, hai chân nhũn ra quỳ xuống. Chỉ nghe thấy lách cách một tiếng, bình sứ nhỏ cất trong túi áo rơi ra ngoài. Lúc này Y cũng không còn để ý nhiều nữa, chỉ có thể quỳ ở đó hành lễ với Yến Thanh, nói: “Thần...bái kiến Hoàng thượng.”

Nhưng Yến Thanh lại không để ý đến Y, mà đi đến chỗ kia nhặt bình sứ nhỏ lên, mở nắp bình sứ nhỏ ra đưa lên mũi ngửi, chân mày hơi nhíu lại. Hắn từ cao nhìn xuống hỏi Chu Vân Kiến: “Cao hoa hồng này là của ngươi?”

Vừa nghe thấy cái tên này, Chu Vân Kiến có chút ngơ ngác, trong một lúc không biết nên trả lời thế nào. Yên Thanh hỏi lại lần nữa: “Có phải của ngươi hay không?”

Chu Vân Kiến hắng giọng, nói: “...vâng.”

Nhưng lại nghe Yến Thanh hừ lạnh một tiếng, nói: “Tùy tiện!”

Chu Vân Kiến: ...bệ hạ, xin ngài nghe thần giải thích!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play